TruyenHHH.com

Chang Lo Lem Hoan Chinh Van

Chương 54: Chừng nào cháu và Nghiêm Thương tổ chức đám cưới thế?

Nhan Thiếu Khiêm bất ngờ trước hành động của Nhan Tử Mịch, nhưng đâm lao phải theo lao, lão vẫn quỳ xuống trước khung ảnh của mẹ Nhan Tử Mịch. -"Tiểu Mỹ à, anh xin lỗi, là lỗi của anh..."

Nhan Thiếu Khiêm khóc lóc kể lể một tràng dài, Nhan Tử Mịch đứng ở bên cạnh thản nhiên nhìn ông ta diễn trò. Nơi này là trước cửa bệnh viện nên không lâu sau có không ít người đã chú ý tới bọn họ. Nhan Tử Mịch thấy đã có thêm người đến coi kịch, cậu bỗng lên tiếng hỏi Nhan Thiếu Khiêm. -"Ông có lỗi gì với mẹ tôi? Ông kể rõ ràng ra một chút, để mọi người ở đây còn phân xử."

Nhan Thiếu Khiêm ban đầu chỉ tính làm bộ quỳ xuống trước Nhan Tử Mịch thôi. Ai ngờ cậu lại lấy ảnh của Tiểu Mỹ ra, bây giờ cậu còn bắt lão ta kể rõ ràng mọi việc cho bàn dân thiên hạ nghe, làm sao lão ta chịu được.

Lão vội vàng quay sang khóc lóc năn nỉ cậu. -"Nhan Tử Mịch, cha đã nhận lỗi với mẹ rồi, con cũng tha thứ cho cha đi."

Nhan Tử Mịch hừ một tiếng khinh miệt nói. -"Ông không nói rõ ông đã làm lỗi gì với mẹ tôi, sao tôi biết đường đâu mà tha thứ cho ông? Ông không phải đến đây để xin lỗi à?"

Nhan Thiếu Khiêm bị Nhan Tử Mịch đẩy vào thế khó, lão ta tức giận không ngừng chửi mắng Nhan Tử Mịch trong lòng. Nhưng ngoài mặt lão lại giả vờ đáng thương nhìn mọi người ở đây nói. -"Chuyện quá khứ nhắc lại chỉ khiến cho mẹ con đau lòng, sao con lại nỡ làm vậy hả Nhan Tử Mịch?"

Nhan Tử Mịch thấy Nhan Thiếu Khiêm chuẩn bị lật mặt để hát bài "đứa con bất hiếu". Cậu ngay lập tức ôm lấy ảnh của mẹ rồi bắt đầu học Nhan Thiếu Khiêm khóc than. -"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, cái gã lừa hôn mẹ năm ấy..."

Nhan Tử Mịch kể chuyện Nhan Thiếu Khiêm đã lừa mẹ cậu ra sao, rồi lại vì vinh hoa phú quý mà nghe lời Triệu Lan từ mặt, đuổi cậu khỏi gia phả nhà họ Nhan thế nào. Từng cọc từng cọc chuyện xấu của Nhan Thiếu Khiêm bị Nhan Tử Mịch phanh phui. Nhan Thiếu Khiêm không cách nào chặn được miệng của Nhan Tử Mịch. Lão càng chặn Nhan Tử Mịch càng kể. Những người đứng xung quanh không khỏi xì xào bàn tán và nhìn lão bằng ánh mắt không thiện ý.

Nhan Thiếu Khiêm xấu hổ muốn độn thổ, hôm nay lão tới đây không phải để nhắc đến chuyện cũ! Vậy mà cái thằng con trời đánh này nó lại bày trò làm cho lão mất mặt.

Nhan Thiếu Khiêm không còn chút kiên nhẫn nào nữa, lão ngay lập tức đi vào vấn đề chính. -"Nhan Tử Mịch, chúng ta tìm một nơi khác để nói chuyện đi."

Nhan Tử Mịch lại làm bộ không nghe ra ý tứ của lão, cậu vẫn dây dưa không dứt chuyện cũ. Còn kể luôn chuyện Triệu Tử Hằng đã ăn hiếp áp bức cậu ra sao cho mọi người ở đây cùng nghe. Triệu Tử Hằng bây giờ chính là một cây kim trong lòng Nhan Thiếu Khiêm, mỗi lần nghe người khác nhắc đến gã, lão đều cảm thấy đau đớn và khó chịu một cách tàn nhẫn.

Sau khi Triệu Tử Hằng và Nghiêm Thanh Hoài phát sinh quan hệ và bị báo chí chụp được. Gã đã bị Nghiêm Thanh Hoài đánh gãy chân, không những vậy y còn khiến cho gã từ nay không thể nối dõi tông đường được.

Từ ngày đó Triệu Tử Hằng bị tâm thần nhẹ, gã trở nên lầm lầm lì lì, nóng tính và dễ kích động. Nhà họ Triệu cũng bị Nghiêm Thanh Hoài giận cá chém thớt mà chơi xấu. Bọn họ hại lão ta mất không ít hợp đồng và khách hàng. Triệu Lan ở nhà làm ầm ĩ đòi báo cảnh sát kiện Nghiêm Thanh Hoài. Nhưng Nghiêm Thanh Hoài và Nghiêm Niệm Phong lúc đó vẫn còn quyền lực trong tay, nên nhà họ Triệu chỉ có thể nằm yên để bọn họ nhào niết.

Nhan Thiếu Khiêm vừa phải trấn an Triệu Lan ở nhà, vừa phải tìm người trị bệnh cho Triệu Tử Hằng, lại còn gồng gánh cửa hàng. Lão mệt mỏi đến độ già đi chục tuổi. Nhà họ Triệu sau khi được Nhan Thiếu Khiêm lèo lái đã không còn phát triển tốt như xưa. Sau khi bị nhà họ Nghiêm vả mặt mấy phát lại càng tuột dốc. Tới ngày hôm nay cửa hàng đồ cổ của nhà họ Triệu đang gánh một số nợ rất lớn.

Nhan Thiếu Khiêm không còn sức lực và năng lực để tiếp tục gánh vác cửa hàng nữa. Lão ta đang không biết phải làm sao thì bỗng đọc được tin tức Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương đã kết hôn. Nhan Thiếu Khiêm ban đầu không chắc chắn người kia là Nhan Tử Mịch. Nhưng sau khi cho người điều tra, lão mới mừng rỡ phát hiện người Nghiêm Thương kết hôn chính là con của lão.

Lần cuối cùng Nhan Thiếu Khiêm gặp Nhan Tử Mịch, đó là lúc cậu vẫn còn nhỏ xíu. Lão vẫn còn nhớ Nhan Tử Mịch thời còn bé rất yêu thương lão, mỗi lần lão về quê là cậu đều quấn quít lấy lão không rời. Mặc dù sau đó cả hai bên xảy ra chuyện không vui, nhưng Nhan Tử Mịch có lẽ vẫn sẽ nhớ đến tình cha con mà giúp đỡ lão trong lúc khó khăn này.

Nhan Thiếu Khiêm cũng không phải kẻ ngây thơ hoàn toàn tin vào tình cảm cha con. Nhưng lão đã bị đẩy đến bước đường cùng, Nhan Tử Mịch là lối thoát duy nhất của lão. Nhan Thiếu Khiêm muốn thử một lần, nếu không lão sẽ tìm cách khác.

Nhưng điều Nhan Thiếu Khiêm không lường trước được chính là cái miệng của Nhan Tử Mịch rất thâm độc. Nhan Tử Mịch chỉ nói một hồi là có thể khiến cho dư luận đứng về phía cậu. Nhan Thiếu Khiêm bị người ngoài trỉ trích khiến cho lão trở nên nóng nảy bực bội. Lão đứng dậy nói. -"Nhan Tử Mịch, cha hôm nay đến tìm con là vì muốn con giúp đỡ cha. Cửa hàng của cha đang cần một khoản tiền để xoay xở. Con có thể giúp cha được không?"

Nhan Tử Mịch đem tấm ảnh của mẹ cậu bỏ vào trong túi xách, cậu lạnh lùng nói. -"Hóa ra ông tới đây không phải để xin lỗi, mà chỉ vòng vo tam quốc để xin tiền. Tôi không có tiền đâu, ông về xin tiền của Triệu Lan đi." - Nhan Tử Mịch nói xong thì bỏ đi.

Nhan Thiếu Khiêm ngay lập tức chặn cậu lại, lão tiếp tục nài nỉ Nhan Tử Mịch. -"Cha xin con, xin con giúp cha đi. Số tiền cha nợ rất nhiều, nhưng đối với Nghiêm Thương, chồng của con mà nói chỉ là bữa ăn sáng. Con xem như làm phước giúp cho cha đi."

Nhan Tử Mịch vừa nghe Nhan Thiếu Khiêm nhắc đến Nghiêm Thương, cậu ngay lập tức nổi bão. -"Nghiêm Thương là chồng của tôi, nhưng anh ấy không phải là nhà từ thiện đâu! Cho dù chúng tôi có đi làm tự thiện cũng không cho ông một đồng!"

-"Tôi và ông đã là người dân nước lã từ mười mấy năm trước. Nếu như được tôi cũng không muốn mình mang dòng máu của ông! Nghĩ tới mà ghê tởm!"

Nhan Thiếu Khiêm vô cùng đáng khinh thản nhiên nói. -"Nhan Tử Mịch, cha có lỗi với con là điều không bàn cãi. Nhưng ông bà nội đã có công sức nuôi con mà, đâu có để con ngủ bờ ngủ bụi ở bên ngoài. Con không nghĩ tình cha cho con hình hài, vậy con hãy nghĩ đến tình ông bà nội con..."

Nhan Tử Mịch ngay lập tức cắt đứt lời nói của Nhan Thiếu Khiêm, cậu gắt lên nói. -"Ông có lầm không Nhan Thiếu Khiêm? Hình như ông đã quên ông bà nội từ mặt ông rồi đó! Đáng lẽ ông nên đổi sang họ Triệu! Phải gọi là Triệu Thiếu Khiêm mới đúng! Mang họ vợ mới xứng đáng với loại người gớm ghiếc như ông!"

-"Ông có nghĩ đến ông bà nội đã cực khổ như thế nào để chăm lo cho tôi không? Ông có biết tôi đã phải trải qua những điều gì từ nhỏ tới lớn không? Ông có hay tôi đã phải cố gắng như thế nào để có được tương lai như vậy không? Tại sao ông có thể nói ra một câu trơ trẽn, lố bịch như vậy được?"

-"Tôi hiếu thảo với ông bà nội của tôi là việc đương nhiên. Còn cái thứ như ông chỉ xứng đáng liếm giày cho nhà vợ!"

Nhan Thiếu Khiêm bị Nhan Tử Mịch mắng xối xả như trút nước vào mặt. Dù lão có tính nhịn nhục cao, nhưng bị người ta chửi thẳng vào mặt trước bàn dân thiên hạ như vậy, vẫn khiến cho lão rất căm phẫn trong lòng. Lão thấy không thể năn nỉ được Nhan Tử Mịch thì ngay lập tức lật mặt chuyển bài. -"Nhan Tử Mịch, con cũng thừa biết ông bà nội đã phải khổ cực như thế nào để nuôi nấng con, vậy con nghĩ hai ông bà sẽ vui khi biết con lấy Nghiêm Thương sao?"

Nhan Tử Mịch bật cười lớn. -"Đây mới chính là gương mặt thật của ông đó Nhan Thiếu Khiêm! Loại người bất chấp tất cả để đạt được mục đích như ông sao có thể thiếu phần uy hiếp được. Nhưng ông lầm rồi Nhan Thiếu Khiêm, ông nghĩ ông uy hiếp được tôi à? Buồn cười! Cả nước này đều biết tôi và Nghiêm Thương kết hôn thì làm sao ông bà nội không biết được! Ông cứ thử đi tìm ông nội bà nội đi, xem hai người ấy đứng về phía ông hay đứng về phía tôi!"

-"Tôi không ở đây phí thời gian với ông nữa, ông mà còn đi theo tôi, đừng trách tôi gọi vệ sĩ đến lôi ông đi!"

Nhan Tử Mịch quay người đi vào trong, Nhan Thiếu Khiêm vẫn cố bám theo cậu. Nhưng Nhan Tử Mịch không muốn tiếp tục dây dưa với lão ta thêm, cậu cho bảo vệ đuổi ông ta đi. Nhan Tử Mịch đi vào trong, cả người cậu có phần run rẩy. Vừa nãy cậu đã nói dối Nhan Thiếu Khiêm. Ông bà nội cho tới nay không hề biết gì về mối quan hệ của Nghiêm Thương và cậu. Lại càng không biết cậu và hắn đã kết hôn. 

Nhan Tử Mịch tự thấy bản thân rất hèn nhát, cậu không dám mở lời với ông bà vì sợ hai người không chịu nỗi. Vì thế nên cậu luôn cảm thấy mình rất có lỗi với Nghiêm Thương. Hắn công khai cậu với toàn gia đình trên dưới, nhưng cậu vẫn chưa dám nói gì với ông bà nội.

Nghiêm Thương đã vậy còn khuyên cậu không nên nói ra. Hắn vô cùng thông cảm và thấu hiểu cho cậu. Nhưng sau trận cãi vã với Nhan Thiếu Khiếm, Nhan Tử Mịch càng cảm thấy cậu bất công đối với Nghiêm Thương. Nhan Tử Mịch không muốn tiếp tục đợi Nhạc Dương về cùng nữa, cậu nhắn lại với y và bắt taxi quay về nhà.

Trên đường về nhà Nhan Tử Mịch cảm thấy rất bức rức, cậu do dự không thôi. Nhưng cuối cùng cậu vẫn gọi về cho ông bà nội. Bà nội là người nhận cuộc gọi, bà vừa nghe giọng của Nhan Tử Mịch thì vui vẻ hỏi thăm tình hình của cậu và Nghiêm Thương. -"Hai đứa có khỏe không? Tuần sau về chơi với ông bà chứ?"

Nhan Tử Mịch chôn giấu sự buồn bực trong lòng, cậu vui vẻ nói. -"Hai bọn cháu vẫn khỏe ạ, cuối tuần sau sẽ về thăm ông bà."

Hai người trò chuyện qua lại gần hai mươi phút, Nhan Tử Mịch kể cho bà nội nghe rất nhiều chuyện ở bệnh viện. Còn bà nội lại kể cho Nhan Tử Mịch nghe hôm nay chú cún nhỏ nhà bà đã làm gì, đàn gà sau hè đã đẻ được mấy trứng. Ông nội đi câu cá với bạn bè bắt được mấy con cá. Nhan Tử Mịch thấy trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nỗi lòng xôn xao cũng dần bình lặng.

Cậu nghĩ có lẽ cuối tuần này cậu sẽ trở về một mình để nói sự thật với ông bà nội, tiếp tục giấu giếm hai người cũng không phải là cách đứng đắn.

Khi Nhan Tử Mịch định kết thúc cuộc trò chuyện với bà nội, bỗng bà lại hỏi Nhan Tử Mịch một câu làm cho cậu giật thót tim, đơ cả người và cứng cả lưỡi.

-"Nhan Tử Mịch, chừng nào cháu và Nghiêm Thương tổ chức đám cưới thế?"

Phải chờ tận mấy giây sau Nhan Tử Mịch mới có thể bình tĩnh hỏi lại bà nội. -"Bà nghe ai nói như vậy?"

Bà nội bỗng bật cười ấm áp. -"Đâu cần ai nói hai ông bà đã tự biết từ lâu rồi, chỉ có điều thấy cháu ngại nên không hỏi mà thôi. Nhưng gần đây ông nội cháu đã bắt đầu tập tành lên mạng xem tin tức, ông cháu đọc được tin cháu và Nghiêm Thương đã đăng ký kết hôn ở nước nào ấy bà quên rồi. Thế nên bà muốn hỏi khi hào hai đứa tổ chức đám cưới ở đây."

Ông bà nội của Nhan Tử Mịch đã biết mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Thương cách đây ba năm trước. Hai người yêu nhau nên không thể che giấu được hết hành động và lời nói. Nhất là ánh mắt của cả hai nhìn nhau đầy hạnh phúc và ngọt ngào. Hai ông bà lúc ấy chỉ hơi kinh ngạc và có chút shock, nhưng sau đó hai người suy nghĩ rất tích cực.

Nghiêm Thương là một chàng trai rất tốt, vừa có tương lai lại vừa đối xử tốt với Nhan Tử Mịch. Mặc dù mỗi lần hắn tới nhà hai ông bà đều ăn mặc rất khiêm tốn, nhưng hai người vẫn nhận ra Nghiêm Thương không phải là một người tầm thường. Dù hắn giúp ông bà tắm heo, sửa nóc nhà, chặt gỗ hay hái trái cây thì khí chất của hắn vẫn toát lên vẻ nho nhã. Khí chất ấy chỉ có thể đến từ sự nuôi dạy và hoàn cảnh sống của người đó mà mài dũa ra.

Nghiêm Thương không chê nhà bọn họ, lại còn nhiệt tình như vậy khiến cho ông bà nội không có cách nào bắt bẻ được. Hơn hết hai người nhìn ra Nhan Tử Mịch rất yêu thương Nghiêm Thương. Cậu vô cùng hạnh phúc khi được ở bên hắn. Nếu đã là như vậy sao bà ông còn phải cấm cản hai người làm gì. Bọn họ chỉ có tiếc nuối là không thể ôm được cháu cố. Nhưng Nhan Tử Mịch vẫn là điều quan trọng nhất đối với hai ông bà.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com