Chang Lo Lem Hoan Chinh Van
Chương 32: Về quêSáng ngày hôm sau Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương khởi hành sớm đi đến thị trấn D. Thị trấn D khá xa, chờ tới khi bọn họ đến nơi đã hơn nửa ngày. Nhà của Nhan Tử Mịch ở ngoại ô cách thị trấn D tầm hai mươi phút đi xe. Hai người đều không muốn làng xóm chú ý đến xe hơi đắt tiền của Nghiêm Thương, nên bọn họ chọn đón xe trở về nhà.Trước khi về quê Nhan Tử Mịch đã gọi điện thoại báo với ông bà nội rằng, cậu sẽ dẫn bạn về chơi. Hai ông bà rất vui khi nghe Nhan Tử Mịch mang bạn về quê. Từ nhỏ cậu đã là đứa nhỏ ít nói và khép kín, số bạn của Nhan Tử Mịch có thể đếm trên đầu ngón tay và chưa bao giờ cậu dẫn ai về chơi.Hai ông bà đã ngóng trông Nhan Tử Mịch từ sáng sớm. Bà nội đi chợ mua rau tươi và ba kg thịt heo về nhà, còn ông nội đem hai con gà béo mập ra làm thịt để chuẩn bị thêm cơm. Càng gần tới giờ Nhan Tử Mịch về, hai người lại càng ngóng trông ra cửa.Nghiêm Thương và Nhan Tử Mịch được xe khách thả xuống ở đầu ngõ. Nghiêm Thương hai tay xách hai vali lớn xuống xe, còn Nhan Tử Mịch chỉ đeo một chiếc balo nhỏ ở đằng sau. Đường ở đây chỉ là đường đất đỏ, có chỗ còn có ổ gà ổ vịt. Nhưng được cái không khí nơi này cực kỳ trong lành và mát mẻ.Nhan Tử Mịch chỉ tay về phía một căn nhà cũ nằm trong góc. -"Đó là nhà của ông bà nội em."Nhan Tử Mịch vừa tới gần cửa đã reo lên vui vẻ. -"Ông nội bà nội! Cháu về rồi!"Hai ông bà vội vàng đứng lên đi mở cửa khi vừa nghe giọng của Nhan Tử Mịch. -"Nhan Tử Mịch, cháu về rồi sao, có dẫn bạn về không?"Nhan Tử Mịch ôm chầm lấy hai ông bà, sau đó cậu xoay người lại giới thiệu Nghiêm Thương cho bọn họ. -"Đây là bạn của cháu, anh ấy tên là Nghiêm Thương."Nghiêm Thương cúi đầu lễ phép chào hai ông bà. -"Cháu chào hai ông bà, cháu là bạn cùng ký túc xá của Nhan Tử Mịch."-"Hai đứa đi vào trong nhà ngồi đi, chắc cả hai đi xe mệt mỏi lắm rồi." - Hai ông bà vô cùng niềm nở kéo tay Nghiêm Thương đi vào trong.Ông nội rót cho Nghiêm Thương và Nhan Tử Mịch ly trà đá. -"Trời nắng nóng hai đứa uống nước trước đi, có đói không? Bà nội ở dưới bếp đã nấu cơm sẵn rồi."Trên đường trở về đây Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương có ghé vào một quán để ăn trưa. Tới bây giờ hai người vẫn chưa có gì khác bỏ vào bụng, Nhan Tử Mịch gật đầu thành thật nói. -"Cháu đói rồi ạ, cháu rất nhớ cơm của bà nấu."-"Thế đợi bà một chút, bà hâm cơm cho các cháu ăn." - Bà nội vội vàng đi vào nhà bếp hâm cơm khi nghe Nhan Tử Mịch bảo đói. Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương cũng nhanh chóng đứng lên giúp bà nội một tay. Cả bốn người dọn bàn xếp bát đũa chuẩn bị cho bữa ăn. Ông nội cầm khăn lau sạch bàn và ghế, Nghiêm Thương giúp Nhan Tử Mịch bưng bát đũa lên. Còn Nhan Tử Mịch và bà nội nhóm lửa hâm đồ ăn.Nghiêm Thương là một người biết ăn nói, hắn không hề cảm thấy lạ lẫm mà bắt chuyện cùng hai ông bà nội. Ba người nói một lát đã trở nên thân thiết, ngay đến Nhan Tử Mịch cũng không xen miệng vào được. Thức ăn sau một lát đã được hâm nóng. Bốn người bưng thức ăn lên bàn.Bà nội nhìn Nghiêm Thương từ ái nói. -"Nhà bà chỉ có thức ăn vậy thôi, cháu đừng chê nhé."Nghiêm Thương lắc đầu. -"Không có đâu bà, thức ăn vô cùng phong phú, trông rất ngon."Ông nội gắp cho Nghiêm Thương một cái đùi gà. -"Vậy cháu ăn nhiều vào, cơ thể lớn như vậy phải ăn nhiều thịt."Nghiêm Thương gật đầu cảm ơn ông, sau đó hắn cũng gắp thức ăn cho hai ông bà và Nhan Tử Mịch. -"Cháu mời mọi người ăn cơm."Cả bốn người bưng bát cơm lên cùng nhau ăn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ. Nhan Tử Mịch kể cho ông bà nghe thành tích hiện giờ của cậu, sau đó cậu lại nói đến chỗ thực tập trong tương lai. Nghiêm Thương luôn ở một bên phụ họa khen cậu chăm chỉ và học tốt. Hai ông bà nghe mà thấy nở mày nở mặt, cực kỳ vui vẻ và mừng cho tương lai của Nhan Tử Mịch.Sau khi bốn người ăn cơm xong, Nhan Tử Mịch giúp bà nội rửa bát. Nghiêm Thương cũng ngồi xuống giúp cậu rửa. Dù hai ông bà đã ngăn cản, nhưng hai người đều giành hết công việc dọn dẹp. Mông của Nhan Tử Mịch còn hơi đau, nên cậu ngồi một lúc đã chịu không được. Nghiêm Thương thấy cậu đứng lên ngồi xuống trông rất vất vả, hắn vội vàng nói. -"Em để đó anh rửa cho, em đứng ở một bên chơi đi."-"Sao lại để anh làm hết được, em phải giúp anh." - Nhan Tử Mịch không ngồi ghế nữa, cậu ngồi chồm hổm tiếp tục rửa bát.Nghiêm Thương nắm lấy tay của Nhan Tử Mịch, hắn nhìn vào mắt cậu. -"Nhan Tử Mịch, em ngoan một chút, nghe lời anh."Nhan Tử Mịch thở dài chỉ đành nghe theo lời Nghiêm Thương. Nhưng cậu vẫn đứng ở đó nói chuyện với hắn. -"Anh có từng rửa chén sao? Động tác của anh trông rất thuần thục?"-"Có phải em nghĩ anh là công tử bột tay chưa bao giờ dính nước phải không?" - Nghiêm Thương cười hỏi, sau đó hắn kể. -"Mẹ của anh có suy nghĩ rất khác người khác. Từ nhỏ bà đã dạy anh những điều cơ bản như dọn dẹp, rửa bát, giặt quần áo vv...v... Bà nói lỡ như sau này gia đình nghèo túng, anh còn biết đi ra ngoài làm bồi bàn hay nhân viên dọn dẹp."Nhan Tử Mịch không thể tin được mẹ của Nghiêm Thương lại có suy nghĩ rộng đến thế. Cậu cảm thán. -"Mẹ của anh thần kì thật."-"Ừ, bà ấy rất thần thánh. Nhà ngoại anh trước giờ không làm kinh doanh, gia đình theo truyền thống làm việc trong quân đội. Ông ngoại của anh là quân binh, còn bà ngoại anh là giáo viên dạy cấp ba. Cho tới đời mẹ anh mới chuyển sang kinh doanh, mẹ anh rất mạnh mẽ và tài giỏi. Em sẽ rất thích bà ấy."Nghiêm Thương vừa kể vừa rửa bát, trong chốc lát hắn đã rửa xong. Hắn bê thau bát đũa đi vào trong nhà bếp. Bà nội của Nhan Tử Mịch đang cắt trái cây, bà thấy hai người đi vào thì quay sang nói. -"Hai cháu tới ăn xoài này, xoài ngọt lắm."Nhan Tử Mịch theo thói quen vươn tay ghim một miếng xoài đưa tới miệng cho Nghiêm Thương. Nghiêm Thương đặt thau bát đũa lên trên bếp, hắn thản nhiên mở miệng ra ăn miếng xoài Nhan Tử Mịch đút cho, ăn xong hắn còn nói. -"Cháu cám ơn bà, xoài ngọt thật."Bà nội không nghĩ quá nhiều về hành động của hai người, bà chỉ cảm thấy Nhan Tử Mịch rất thân thiết với Nghiêm Thương.Bốn người lại ngồi quây quần bên nhau ăn trái cây. Lúc này đây Nhan Tử Mịch mới mở vali ra đưa quà cho ông bà. Cậu mua quần áo, vớ và giày mới cho hai người. -"Sắp mùa đông rồi nên cháu mua cho hai người đồ giữ ấm, ông bà nhớ mặc đấy nhé. Cái nào cũ quá thì nên bỏ đi đừng mặc tiếp nữa."Ông bà nội vui vẻ nhận lấy quà Nhan Tử Mịch tặng cho. Nhưng hai người vẫn bảo. -"Cháu nên tiếc kiệm cho tương lai sau này, đừng tốn tiền cho ông bà."-"Cháu có việc làm trên thành phố mà, ông bà yên tâm. Số quần áo này không đắt đâu. Đây là cháu hiếu thảo với hai người."Nghiêm Thương thấy Nhan Tử Mịch đã tặng quà của cậu xong. Hắn cũng quay sang đưa quà cho hai ông bà nội. -"Cháu có món quà tặng cho hai ông bà, hy vọng hai người thích."Ông bà nội của Nhan Tử Mịch vội vàng từ chối quà tặng của Nghiêm Thương. -"Cháu tới chơi được rồi, sao lại tốn kém như thế. Cháu cất đi, ông bà không dùng đâu."Nghiêm Thương lại chân tình nhìn hai người, hắn nói với giọng thành kính. -"Cháu xem Nhan Tử Mịch như người thân trong gia đình, nên cháu cũng thấy ông bà như ông bà ruột thịt của cháu. Món quà này chỉ là thứ nhỏ nhoi để nói lên tấm lòng của cháu dành cho hai người. Ông bà đừng từ chối, sau này cháu còn muốn tới đây thăm ông bà cùng Nhan Tử Mịch. Hai người không chịu nhận quà của cháu, cháu thấy rất bối rối và ngại ngùng."Nhan Tử Mịch đứng ở một bên cũng vội vàng khuyên. -"Ông bà đừng từ chối món quà của anh ấy, không thì sau này anh ấy không chịu cùng cháu về quê chơi nữa."Ông bà nội thấy vậy chỉ đành nhận quà của Nghiêm Thương. Nghiêm Thương vui vẻ đeo vòng cẩm thạch lên tay cho bà nội, hắn còn khen không dứt lời. Miệng của Nghiêm Thương cực kỳ ngọt, hắn có kinh nghiệm hống người nên nói lời nào là mát lòng mát dạ lời ấy. Bà nội cũng bị hắn hống đến cười tít mắt.Nghiêm Thương nịnh bà nội xong lại chuyển sang nịnh ông nội. Hắn tặng cho ông nội sợi dây chuyền hình Đức Phật. Hai người sau đó cùng nhau đánh một ván cờ. Còn Nhan Tử Mịch cùng bà nội xem hát kịch trên TV. Bà vừa xem vừa liết nhìn về phía Nghiêm Thương, bà khen hắn không dứt miệng. -"Aizz đứa nhỏ này vừa đẹp trai, vừa cao ráo lại to con. Tính tình cũng tốt nữa, vừa giỏi giang mà miệng còn ngọt nữa. Sau này ai lấy được thằng bé chắc là có phúc ba đời."Nhan Tử Mịch bật cười khúc khích, cậu lại hỏi bà nội. -"Thế còn cháu thì sao?"-"Cháu ấy à? Cháu đẹp, tính tình tốt, học giỏi. Nhưng lại ít nói quá, mấy đứa con gái bây giờ có tiêu chuẩn cao lắm. Cháu phải học hỏi Nghiêm Thương đi."-"Bà đừng có khen anh ấy quá, anh ấy nở hết mũi rồi kìa."-"Bà chỉ nói thật thôi."Nghiêm Thương dĩ nhiên nghe được cuộc trò chuyện của hai bà cháu. Hắn chỉ cười thầm trong bụng. Nhan Tử Mịch, em nghe thấy chưa? Em đúng là có phúc ba đời đó!Ông nội có ấn tượng khá tốt với Nghiêm Thương, nên hôm nay ông nói rất nhiều, còn kể chuyện Nhan Tử Mịch thời còn bé cho hắn nghe. Nhan Tử Mịch bị ông kể xấu, cậu mắc cỡ giãy nãy lên chống chế. -"Ông ơi, ai còn bé mà không thế? Sao ông lại kể cho Nghiêm Thương nghe."Ba người cùng cười nhìn Nhan Tử Mịch. Nghiêm Thương càng nghe càng thấy thú vị, nên hắn càng hỏi tới. Ông nội cũng được dịp mà kể hết chuyện này đến chuyện khác cho hắn nghe.Tới tối bà nội giúp Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương chuẩn bị giường ngủ. Bà lấy tấm chăn dày mới mua đưa cho hai người rồi nói. -"Bà đã giặt sạch và phơi nắng rồi, hai đứa nếu lạnh thì nhớ bảo với bà, bà lại đưa thêm chăn cho hai đứa."Nghiêm Thương nhận lấy chăn, hắn gật đầu nói. -"Cháu biết rồi ạ, cháu cảm ơn bà."Sau khi tiễn bà nội rời đi, Nhan Tử Mịch vội vàng khóa cửa lại. Nghiêm Thương đi tới ôm lấy eo cậu. Hai người dính chặt lấy nhau hôn môi. Nhan Tử Mịch kéo Nghiêm Thương lên giường nằm, Nghiêm Thương ôm lấy cậu từ phía sau sưởi ấm cho tay và chân của cậu. -"Ông bà của em thật hiền từ, anh rất thích hai người họ."Nhan Tử Mịch gật đầu nép vào lòng Nghiêm Thương. -"Em cũng thấy vui vì hai ông bà cũng thích anh." - Mặc dù hai người không công khai mối quan hệ với ông bà nội. Nhưng thấy ông bà thích Nghiêm Thương như vậy, cậu đã mãn nguyện lắm rồi.-"Anh ở đây có thấy quen không? Có thể ở thêm mấy hôm chứ?"-"Tất nhiên là quen rồi, giờ em bỏ anh vào rừng anh cũng sống được." - Nghiêm Thương nói khẽ vào tai Nhan Tử Mịch. -"Chỉ có điều nếu sống thiếu em, anh sống không nổi."Nhan Tử Mịch đẩy đầu Nghiêm Thương ra, cậu liết yêu hắn. -"Anh xạo quá, đừng hòng lừa em."-"Anh nói thật, anh lừa em làm gì." - Nghiêm Thương nói khẽ, tay của hắn luồn vào trong áo của Nhan Tử Mịch.Nhan Tử Mịch chặn tay của Nghiêm Thương lại, cậu nhỏ giọng nói. -"Không nên ở đây."-"Anh sờ một chút thôi, anh không làm gì đâu, anh biết mà." - Nghiêm Thương hôn lên mặt Nhan Tử Mịch trấn an cậu.Nhan Tử Mịch bỏ tay Nghiêm Thương ra. Nghiêm Thương sờ lên ngực của Nhan Tử Mịch. Đầu nhũ bên trên vẫn luôn dán băng dính, Nghiêm Thương miết tay lên băng dính rồi ấn lên đầu ngực của Nhan Tử Mịch. Cách một miếng băng keo cá nhân nhưng đầu vú của cậu vẫn rất nhạy cảm, nó bắt đầu sưng cứng lên.Vì Nhan Tử Mịch nằm nghiêng nên thịt trên ngực cậu đều đổ sang một bên, tay của Nghiêm Thương cũng theo đó mà dễ dàng túm lấy bầu ngực. Hắn không ngừng xoa lại bóp, quấy rối Nhan Tử Mịch cong cứng người.Nghiêm Thương chỉ xoa một chút cho đỡ nghiện, sau khi thấy cơ thể hai người bắt đầu nóng lên hắn lập tức dừng lại. Hắn trao cho Nhan Tử Mịch một nụ hôn. -"Ngủ ngon cục cưng."Nhan Tử Mịch quay mặt lại nhìn Nghiêm Thương. -"Chúng ta không làm, nhưng quay tay vẫn có thể được."Nghiêm Thương lắc đầu. -"Ở đây không có cách âm, không tốt lắm đâu. Chúng ta nhịn một chút đi."Nhan Tử Mịch thấy Nghiêm Thương đã quyết định nên không nói gì thêm. Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ôm nhau ngủ.________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com