TruyenHHH.com

Chang Lo Lem Hoan Chinh Van

Chương 26: Em chỉ để ý đến anh thôi

Nghiêm Thương sau khi ký xong hợp đồng làm ăn với đối tác. Hắn nhanh chóng giao phần xã giao cho thư ký rồi rời đi. Lúc hắn ra khỏi thang máy để đi lấy xe, bỗng có một người gọi hắn lại. Nghiêm Thương dừng bước chân quay đầu nhìn người nọ.

Giang Đàn ban đầu còn sợ là y nhìn nhầm. Nhưng khi Nghiêm Thương quay đầu lại, y đã khẳng định đó là hắn. Giang Đàn vui vẻ reo lên. -"Nghiêm Thương! Đúng là anh rồi."

Bình thường Nghiêm Thương chỉ mặc quần jean và áo hoodie, hôm nay nhìn hắn mặc một bộ vest đen, nên Giang Đàn suýt không nhận ra hắn.

Nghiêm Thương mặc gì cũng đẹp. Ở trường hắn giống như nắng sớm ban mai vừa nhiệt huyết vừa tươi trẻ. Còn vẻ ngoài của hắn bây giờ lại đầy quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Giang Đàn nhìn Nghiêm Thương không chớp mắt, ánh mắt long lanh che giấu không được sự mến mộ.

Nghiêm Thương nhìn Giang Đàn mấy giây mới nhận ra đây là ai, y chính là người hắn đã gặp trong trận thi đấu bắn cung ở đại hội thể thao vào mấy tháng trước. Hắn gật đầu chào y. -"Chào cậu."

-"Lâu rồi mới có dịp được gặp anh, hôm nay anh tới đây ăn cơm sao?" - Giang Đàn nắm lấy cơ hội bắt chuyện cùng Nghiêm Thương. Bình thường y vẫn hay nhắn tin cho hắn, nhưng hắn rất ít khi trả lời lại. Nếu hắn có nhắn tin lại cũng rất ngắn gọn, hầu hết là đều từ chối lời mời đi chơi của y.

-"Ừ, anh còn có việc, anh đi trước đây." - Nghiêm Thương lịch sự tạm biệt Giang Đàn.

Nhưng Giang Đàn không muốn Nghiêm Thương rời đi, y vội vàng nói. -"Em hẹn anh đi bắn cung mãi mà anh vẫn luôn từ chối em, anh không muốn đấu với em một lần nữa sao?"

Nghiêm Thương ngừng bước chân, hắn đúng là đã từ chối Giang Đàn rất nhiều lần. Một phần là vì phải lo cho Nhan Tử Mịch lúc cậu bị bong gân. Còn lại là vì hắn bận chuyện công ty. Hắn dành hết mọi thời gian rảnh rỗi cho Nhan Tử Mịch, nên hắn không còn thời gian cho chuyện khác.

-"Nghiêm Thương, thứ bảy này khu nghỉ dưỡng Y có một chương trình âm nhạc lớn, ở đó có rất nhiều môn thể thao như bắn cung, anh có muốn tới đó chơi không? Chúng ta có thể tái đấu thêm lần nữa?" - Giang Đàn không từ bỏ, y vẫn tiếp tục mời Nghiêm Thương đi ra ngoài chơi.

Nghiêm Thương nghe Giang Đàn nhắc tới khu nghỉ dưỡng Y, hắn suy nghĩ mấy giây sau đó gật đầu đồng ý. -"Được, hẹn cậu ở đó lúc chín giờ sáng."

Khu nghỉ dưỡng Y là thành công đầu tiên trong sự nghiệp của Nghiêm Thương. Đã nửa năm rồi hắn chưa đến đó để khảo sát tình hình. Thừa dịp này mang Nhan Tử Mịch ra ngoài để thư giản cũng không tệ.

Giang Đàn vui mừng khôn siết, y phấn khởi nói. -"Vâng ạ, hẹn anh chín giờ sáng ở khu nghỉ dưỡng Y."

Nghiêm Thương gật đầu rồi lái xe rời đi. Giang Đàn đợi bóng xe hắn đi khuất mới đi vào trong nhà hàng. Cha y đang chờ y ở đó.

Thứ bảy gần chín giờ sáng Giang Đàn đứng chờ sẵn ở khu nghỉ dưỡng. Y cũng đã mua vé sẵn cho hai người. Hôm nay Giang Đàn ăn mặc rất xinh đẹp, đầu tóc cũng vô cùng chỉnh chu. Y bình thường đã đẹp trai, nay càng thêm bắt mắt hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Giang Đàn vừa thấy Nghiêm Thương đã nở một nụ cười thật tươi, y định chạy về phía hắn, nhưng bỗng bước chân của y khựng lại. Nụ cười trên môi Giang Đàn tắt hẳn, cậu trông thấy Nhan Tử Mịch đang đi kế bên Nghiêm Thương, hắn còn đang khoác vai cậu.

Đi cùng Nghiêm Thương không những có Nhan Tử Mịch, mà còn có Tiết Xán, Tần Bình và Nhạc Dương. Nghiêm Thương đi đến chào Giang Đàn. -"Anh dẫn thêm bạn đến em không ngại chứ?"

Giang Đàn gượng cười, y tỏ ra vui vẻ nói. -"Không sao ạ, càng đông người càng vui. Vậy anh mua vé chưa?"

-"Bọn anh đặt trên mạng hôm qua rồi." - Từ tối hôm qua Nghiêm Thương đã bí mật bảo thư ký chuyển năm vé vào cửa cho hắn.

Giang Đàn siết chặt hai tấm vé trên tay. -"Vậy chúng ta vào đi."

Nhan Tử Mịch kéo tay Nghiêm Thương, cậu giả vờ hỏi. -"Chúng ta đi nơi nào trước đây anh?"

Nghiêm Thương choàng tay lên vai Nhan Tử Mịch, hắn dịu dàng chỉ tay vào bản đồ trên tay cậu. -"Chúng ta tới khu bắn cung trước đi, lát nữa anh sẽ dạy em cách bắn."

Cả hai cùng nhau đi vào trong, Giang Đàn đi theo phía sau hai người. Tiết Xán thấy y đi thui thủi một mình, nên anh đi đến bắt chuyện làm quen. Nhạc Dương cũng kéo Tần Bình tới trò chuyện với Giang Đàn. Giang Đàn không vui trong lòng, nhưng y vẫn hòa đồng với nhóm bạn của Nghiêm Thương. Bầu không khí xung quanh bọn họ vẫn xem là không tệ.

Khu bắn cung được chia ra từng khu lớn nhỏ để các hội nhóm có thể thoải mái cùng nhau sinh hoạt và thi thố. Nghiêm Thương chọn một khu vừa phải chỉ dùng để luyện tập bắn cung thay vì khu thi đấu đội nhóm.

Giang Đàn vừa vào trong đã ngay lập tức kéo Nghiêm Thương đi thi đấu. -"Nghiêm Thương, chúng ta tới làm vài hiệp không?"

Nghiêm Thương gật đầu rồi quay sang nói với Tiết Xán và Tần Bình. -"Chúng ta ra đấu với Giang Đàn đi, cậu ta bắn cung giỏi lắm."

Tiết Xán chà sát tay. -"Thật sao? Để anh tới lãnh giáo em vài chiêu."

Nghiêm Thương quay sang nói với Nhan Tử Mịch. -"Em xem anh làm mẫu, lát nữa anh sẽ dạy cho em."

Nhan Tử Mịch gật đầu đồng ý, cậu ngồi cùng với Nhạc Dương nhìn bốn người đi vào chỗ thi đấu. Nhan Tử Mịch không rành về luật lệ thi đấu của bắn cung, nhưng cậu có thể nhìn ra được Giang Đàn bắn cung rất khá. Y dường như theo sát sao điểm số của Nghiêm Thương. Tiết Xán là người thua cuộc đầu tiên, sau đó tới Tần Bình. Số điểm của Giang Đàn và Nghiêm Thương cực kỳ gần nhau. Sau cùng Nghiêm Thương vẫn là người thắng cuộc, nhưng nhìn thái độ của hắn, Nhan Tử Mịch có thể thấy hắn vừa trải qua một cuộc đấu rất thú vị.

Nghiêm Thương mỉm cười vỗ lên vai Giang Đàn, hắn không tiếc lời tán thưởng y. -"Mấy tháng nay chắc em luyện bắn cung nhiều lắm nhĩ? Em suýt nữa đã thắng anh đấy."

Giang Đàn cực kỳ tự hào và vui vẻ khi được Nghiêm Thương khen tặng. Y đã cố gắng luyện bắn mấy tháng nay vì Nghiêm Thương. Giang Đàn biết có thể dùng chiêu này để khiến Nghiêm Thương chú ý đến y.

Giang Đàn là sinh viên năm nhất vừa mới đậu vào trường đại học A. Y có nghe qua danh tiếng của Nghiêm Thương, và cũng thấy hình của hắn ở trên mạng. Ban đầu Giang Đàn chỉ ấn tượng vẻ ngoài của Nghiêm Thương. Nhưng sau khi y gặp hắn ở ngoài đời, y đã bị phong thái và khí chất của hắn hấp dẫn, khiến cho y muốn có được người này.

-"Hay chúng ta tới khu thi đấu đồng đội đi? Em với anh một đội, anh Tiết Xán và anh Tần Bình một đội?"

Ở khu nghỉ dưỡng Y có một khu vực để cho người chơi trải nghiệm đánh trận. Cung tên hay súng ở khu vực ấy đều chỉ là giả, người chơi được mặc áo bảo hộ an toàn và có camera theo dõi chặt chẽ. Nơi ấy thu hút rất nhiều giới trẻ đến trải nghiệm, và cũng là một trong những chỗ khá nổi tiếng ở đây.

Nghiêm Thương chưa kịp lên tiếng từ chối thì Tần Bình đã nói hộ thay hắn. -"Không được, Nhạc Dương không biết bắn súng hay bắn tên."

Nghiêm Thương cũng lắc đầu. -"Anh phải dạy Nhan Tử Mịch bắn tên, vẫn là khi khác đi."

Giang Đan khá bực mình trong lòng, nếu không có hai cái đuôi Nhan Tử Mịch và Nhạc Dương, y đã được ở cùng một mình với Nghiêm Thương rồi!

Nghiêm Thương đi ra ngoài dắt Nhan Tử Mịch đi vào chỗ tập bắn cung. Nghiêm Thương hướng dẫn cấu tạo cây cung cho cậu nghe. Sau đó hắn mới tay cầm tay tận tình dạy cho cậu cách bắn cung. Hắn đứng sau Nhan Tử Mịch vừa giúp cậu sửa thân người, lại vừa giúp cậu nhắm bắn. Hai người cười cười nói nói trông rất vui vẻ.

Nhan Tử Mịch mỗi lần bắn cung cùng Nghiêm Thương, cậu đều sẽ bắn trúng được bia đỡ. Nhưng mũi tên lại bay lên trời mỗi khi cậu tự bắn. Sau lần thứ mười thất bại, Nhan Tử Mịch nhìn Nghiêm Thương bằng đôi mắt cún con chờ được chủ nhân an ủi.

Nghiêm Thương bị Nhan Tử Mịch làm nũng tới mềm lòng rối tinh rối mù. Hắn vừa khen vừa an ủi Nhan Tử Mịch. -"Không sao, là do em mới chơi thôi. Em biết kéo cung như vậy là giỏi lắm ấy."

Nhan Tử Mịch giả vờ buồn bã nói. -"Anh chỉ an ủi em thôi, em chơi dở quá, không bằng ai hết."

-"Đây chỉ là trò giải trí thôi, em đừng nghĩ nhiều làm gì. Anh dẫn em tới đây là để thư giản, nếu trò này không vui ta đi nơi khác chơi." - Hôm nay hắn tới đây chỉ vì muốn dẫn Nhan Tử Mịch đi chơi vui vẻ. Nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu như cậu không vui.

-"Không được đâu, anh hẹn Giang Đàn tới bắn cung, chúng ta đi nơi khác vậy hơi kì cục." - Nhan Tử Mịch lại giả vờ tiếp tục khó xử, cậu lắc đầu không chịu.

-"Đâu có sao, cậu ta có thể ở lại đây chơi với Tiết Xán, Nhạc Dương và Tần Bình." - Nghiêm Thương ôm lấy vai Nhan Tử Mịch rồi nói khẽ vào tai cậu. -"Em quan trọng hơn, mọi thứ đều chiều theo ý của em."

Nhan Tử Mịch bị lời nói của Nghiêm Thương làm cho mát lòng mát dạ, cậu cảm thấy tiếp tục ở khu bắn cung này chơi cũng khá hay. Cậu ôm lấy cánh tay của Nghiêm Thương rồi nói. -"Nhạc Dương ở bên kia đang học bắn cung cùng Tần Bình, em phải học giỏi hơn Nhạc Dương, để cậu ấy không cười nhạo em. Hay anh chỉ em kỹ thuật lại đi, em muốn học kĩ một chút."

Ngày hôm qua sau khi Nghiêm Thương trở về, hắn nói muốn dẫn mọi người đến khu nghỉ dưỡng Y chơi. Nhan Tử Mịch mới đầu còn rất hào hứng. Nhưng sau khi cậu nghe Nghiêm Thương nói có cả Giang Đàn cùng đi, cậu ngay lập tức không vui trong lòng.

Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, cậu muốn xem thử cái người tên Giang Đàn kia muốn gì. Nếu y muốn tới giành Nghiêm Thương với cậu... hừ! Cậu không phải là trái hồng mềm mặc người nặn bóp đâu!

Giang Đàn nhìn Nghiêm Thương và Nhan Tử Mịch dính mãi lấy nhau mà thấy phiền trong lòng. Y đi tới gần cả hai rồi nói. -"Nhan Tử Mịch vẫn chưa học được sao anh? Hay để em dạy cậu ấy cho, em từng dạy cho rất nhiều người rồi."

Nghiêm Thương ngay lập tức từ chối. Có hắn ở đây thì cần gì kẻ khác dạy cho Nhan Tử Mịch chứ. -"Không cần, nhưng nếu em thấy chán vậy tìm chỗ khác chơi cũng được."

Nụ cười trên môi Giang Đàn cứng lại. Y lại nói. -"Em không có chán đâu, có mọi người ở đây là vui rồi. Em chỉ là muốn giúp thôi."

-"Vậy em đi luyện bắn hay thi thố cùng Tiết Xán hay Tần Bình đi, em đứng đây nói chuyện với anh hoài, anh không tập trung dạy cho Nhan Tử Mịch được." - Nghiêm Thương đuổi khách một cách trắng trợn. Giang Đàn dù mặt dày cũng không dám đứng đó làm phiền Nghiêm Thương tiếp tục. Y bực dọc trong lòng mà đi luyện cung.

Nhan Tử Mịch đắc ý không thôi, nhưng ngoài mặc cậu nói. -"Anh nói thế có khiến cậu ta buồn không? Cậu ấy chỉ lo lắng cho em thôi."

Nghiêm Thương ngay lập tức nhíu mày không hài lòng. -"Em có anh lo lắng là đủ rồi. Hay em sợ Giang Đàn buồn?"

Nhan Tử Mịch lúc này lại làm bộ ngây thơ nói. -"Giang Đàn là bạn của anh mà. Cậu ấy hẹn anh tới đây chơi, em chỉ sợ vì em mà anh và cậu ấy mất hứng. Em chỉ lo nghĩ cho anh thôi."

-"Cậu ta không tính là bạn của anh, chỉ có thể gọi là người quen thôi. Em không cần để ý tới cậu ta." - Nghiêm Thương nhỏ giọng giải thích bên tai Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch cong môi âm thầm cười lớn trong lòng. Nhưng ngoài mặt cậu vô cùng dịu dàng nói. -"Ừ, mặc kệ cậu ta. Em chỉ để ý đến anh thôi."

Nghiêm Thương mỉm cười nhìn Nhan Tử Mịch bằng ánh mắt yêu chiều. Hai người lại tiếp tục học cách bắn cung. Sau cùng Nhan Tử Mịch cũng đã bắn trúng bia đỡ thay vì bắn lên trời.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com