TruyenHHH.com

Chang Lo Lem Hoan Chinh Van

Chương 11:  Cậu sợ bản thân không thể với tới ảo mộng ấy

Cả ba người đi vào một quán bán nem nướng. Nhan Tử Mịch chọn hai phần đặc biệt, cậu gọi thêm hai chai nước suối và một chai nước ngọt cho Vân Úy Khê. Quán ăn này Nhan Tử Mịch có từng tới mấy lần cùng Nhạc Dương, nơi này không sang trọng nhưng rất sạch sẽ, đồ ăn lại ngon, bà chủ quán rất thân thiện. Hôm nay bọn họ tiện đường đến đây, nên Nhan Tử Mịch muốn giới thiệu món ngon cho Nghiêm Thương thưởng thức.

Sau khi Nhan Tử Mịch gọi thức ăn xong, một đứa nhỏ tầm tuổi với Vân Úy Khê cầm đĩa rau xanh đi đến. Đứa nhỏ vừa bước đến gần bàn của bọn họ thì bỗng khựng người lại, Vân Úy Khê cũng nhìn thấy đứa nhỏ bưng rau xanh, nó không nói gì chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia.

Đứa nhỏ ấy cũng chỉ khựng lại bước chân tầm hai giây, sau đó nó vẫn đi đến đặt đĩa rau lên bàn cho Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương. Nó cũng mang cho ba người ba ly nước đá, nước suối và nước ngọt. Nhan Tử Mịch nhìn Vân Úy Khê và đứa nhỏ kia, cậu cảm thấy hai đứa nhóc có quen biết nhau. Cậu lơ đãng nói. -"Đứa nhỏ kia còn nhỏ như vậy mà đã biết giúp đỡ cha mẹ rồi, thật là một đứa nhỏ ngoan."

-"Không phải ai vừa sinh ra cũng có bố mẹ giàu có. Những đứa nhỏ như vậy thường đi lên bằng chính đôi chân của bản thân. Rất đáng quý." - Nghiêm Thương cũng chú ý tới đứa nhỏ kia, nhưng hắn lại suy nghĩ đến Nhan Tử Mịch khi còn bé. Không biết trước khi cậu gặp hắn, cậu đã trải qua những điều gì.

Nhan Tử Mịch quay sang hỏi Vân Úy Khê. -"Sau này lớn lên cháu định làm gì?"

Vân Úy Khê từ đó đến giờ chỉ nghĩ đến chuyện chơi game, nên nó trầm ngâm một hồi mới trả lời. -"Cháu muốn trở thành người giàu như bố mẹ cháu!"

-"Vân Úy Khê của chúng ta thật có hoài bão. Nhưng cháu nghĩ cháu sẽ làm gì để giàu?" - Nhan Tử Mịch lại hỏi.

-"Dĩ nhiên là kế thừa cửa hàng của bố mẹ cháu." - Vân Úy Khê hùng hồn nói.

-"Thế cháu có nghĩ tới lỡ một ngày nào đó cửa hàng của bố mẹ cháu không còn, bố mẹ cháu cũng tuổi già sức yếu, cháu sẽ làm như thế nào không?

Vân Úy Khê nhíu mày, chuyện này nó chưa bao giờ nghĩ tới. Nó lắc đầu quả quyết nói. -"Chuyện đó không thể nào, bố mẹ cháu rất giỏi, làm sao cửa hàng không còn được."

-"Vậy cháu phải noi theo bố mẹ rồi. Bố mẹ cháu giỏi như vậy mà! Nếu cháu muốn thừa kế cửa hàng của bố mẹ. Cháu phải học giỏi rất nhiều thứ như toán nè, tiếng anh,v.v...vv.. Nếu không ai sẽ giúp đỡ bố mẹ cháu về sau đây?"

-"Làm người quản lý cửa hàng phải học nhiều như vậy sao?"

-"Đúng vậy, là người lãnh đạo thì phải tài giỏi hơn người khác, đó là lý do vì sao cháu phải cố gắng học hành."

Vân Úy Khê vừa nghe câu trả lời của Nhan Tử Mịch thì nó muốn bỏ cuộc. Thật rắc rối, nó không muốn học, lười học lắm! Nhưng như vậy nó sẽ luôn bị Nghiêm Thương đè đầu cưỡi cổ, nó sẽ không bao giờ được như ý muốn của nó!

Làm sao đây nhĩ, khó nghĩ quá!

Nhan Tử Mịch nhìn vẻ mặt rối rắm của Vân Úy Khê, cậu mỉm cười đưa cho nó một viên kẹo. Vân Úy Khê vừa thấy kẹo thì ngay lập tức bỏ vào miệng ngậm. Vị ngọt của đường làm cho nó hài lòng, tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn mấy chục lần.

-"Thật ra học hành không khó đâu, chỉ cần cháu chịu khó cố gắng thôi. Thầy sẽ giúp cháu, chỉ cần cháu đồng ý là được."

-"Thật không khó sao?"

-"Cháu sáng dạ và thông minh như vậy, thầy nghĩ học hành sẽ không quá khó với cháu đâu."

Vân Úy Khê suy nghĩ một chút, sau đó nó đưa ra quyết định. -"Thôi được, cháu sẽ ráng cố gắng."

Vì một mai được chơi game thả ga, không cần bị cậu Nghiêm Thương úy hiếp nữa!

Nhan Tử Mịch xoa đầu Vân Úy Khê. -"Vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."

Vân Úy Khê kiên quyết gật đầu.

Nghiêm Thương không nghĩ tới Nhan Tử Mịch lại có thể đả động được Vân Úy Khê tự nguyện học hành. Trong lòng hắn tán dương cậu không thôi. Hắn mới đầu chỉ nghĩ tìm việc nhàn hạ cho Nhan Tử Mịch làm thêm. Còn Vân Úy Khê tiếp thu được bao nhiêu, đó là do bản thân của nó. Tính tình của đứa cháu ngoại này rất đáng để đánh đòn!

Nhưng Nghiêm Thương nhìn cách Nhan Tử Mịch kiên nhẫn dạy bảo Vân Úy Khê. Hắn có thể nhìn ra cậu là thật tâm thật lòng muốn Vân Úy Khê nên người. Nếu như cậu có thể khiến cho Vân Úy Khê sửa đổi, như vậy Nhan Tử Mịch chính là phúc tinh của gia đình bọn họ.

Cả ba người vui vẻ ăn uống no say. Nhất là Vân Úy Khê, nó ăn đến căn bụng, bình thường ở nhà nó rất hay kén ăn. Nhưng hôm nay nó luôn miệng khen nem nướng ở đây rất ngon. Còn đòi mua một phần về cho bố mẹ nếm thử.

Nghiêm Thương cũng chiều theo nó mua một phần về cho hai vợ chồng chị họ. Ba người ngồi chờ bà chủ tính tiền. Vân Úy Khê lúc này bỗng buồn vệ sinh, nó hỏi. -"Cháu muốn đi vệ sinh, vệ sinh ở đâu ạ?"

Bà chủ đang thối tiền cho Nghiêm Thương vui vẻ chỉ tay về một ngã rẽ nằm ở cuối quán. -"Ở đằng kia kìa cháu."

Nhan Tử Mịch đứng lên nói. -"Để chú dắt cháu đi."

Vân Úy Khê lại từ chối, nó nói. -"Cháu lớn rồi, cháu tự đi vệ sinh được."

Bà chủ quán cũng bảo. -"Quán tôi chỉ có một lối ra thôi, cháu ấy không lạc được đâu. Cậu đừng lo."

-"Vậy cháu đi đây."

Nhan Tử Mịch không ngăn cản Vân Úy Khê nữa mà để nó tự đi vệ sinh một mình. Nhưng cậu vẫn luôn nhìn về lối ra vào để đề phòng bất trắc. Nghiêm Thương lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của Nhan Tử Mịch. Hắn mở lời khen tặng. -"Sau này chắc chắn em là một ông bố rất tốt."

-"Cái đó thì em không biết chắc đâu. Có khi em lại làm con em hư vì không nghiêm khắc được với nó." - Nhan Tử Mịch không tưởng tượng được việc cậu có con là sẽ như thế nào. Nhưng cậu sẽ không bao giờ để nó chịu khổ.

-"Tới lúc đó em gọi anh, anh sẽ trị nó." - Nghiêm Thương cười nói.

Nhan Tử Mịch cũng nháy mắt, cậu nói đùa lại với Nghiêm Thương. -"Ý kiến hay, vậy lúc đó em sẽ là người đóng vai tốt, còn anh sẽ đóng vai xấu. Chúng ta phối hợp với nhau, song kiếm hợp bích."

Vẻ mặt nghịch ngợm pha chút lém lỉnh của Nhan Tử Mịch làm cho Nghiêm Thương cảm thấy cậu thật đáng yêu. Mấy ngón tay của hắn bỗng thấy ngứa ngáy, hắn rất muốn vươn tay nựng má Nhan Tử Mịch, nhưng hắn chỉ nghĩ mà thôi. -"Vậy nhà của cả hai chúng ta nên ở gần nhau, như vậy mới dễ dàng hợp tác được."

Nhan Tử Mịch ban đầu chỉ thuận miệng nói đùa cho vui mà thôi. Nhưng lời nói của Nghiêm Thương lại vẽ ra cho cậu một bức tranh. Cậu nghĩ tới tương lai sau này, cậu và Nghiêm Thương vẫn là bạn bè. Nhà của hai người ở gần đối phương, bọn họ chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau. Khi rãnh rỗi cậu lại rủ hắn ra ngoài ăn uống, hay đơn giản là hắn sang nhà cậu cùng ăn cơm. Khung cảnh như vậy không phải rất tuyệt sao?

Nhan Tử Mịch thấy nó rất tuyệt, nhưng cậu sợ bản thân không thể với tới ảo mộng ấy. Cậu và Nghiêm Thương ở hai tầng lớp khác nhau, sao có thể ở gần nhà nhau được chứ?!

Cậu cười lắc đầu nói với Nghiêm Thương. -"Dù sau này tốt nghiệp làm bác sĩ, em cũng giàu không bằng anh, sao có thể mua nhà gần nơi anh ở được chứ."

Nghiêm Thương lại không cho là đúng. -"Vậy anh dọn tới gần nơi em ở, như vậy không phải là được rồi sao?"

Nhan Tử Mịch không để câu nói của Nghiêm Thương ở trong lòng. Nhưng cậu vẫn nửa đùa nửa thật nói. -"Nếu vậy em sẽ cho anh cọ cơm."

-"Vậy anh sẽ cọ cơm ở nhà em mỗi ngày mất." - Mặc dù Nghiêm Thương chưa từng ăn qua cơm của Nhan Tử Mịch nấu. Nhưng hắn rất tin tưởng ở cậu. Bánh kem cậu làm ngon như vậy, nấu cơm chắc chắc sẽ ngon hơn.

-"Thế anh cứ mỗi ngày sang ăn, em luôn hoan nghênh anh đến."

-"Em hứa rồi đấy."

Nghiêm Thương đưa ngón út về phía Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch véo lấy ngón út của hắn, cả hai nhìn nhau mỉm cười ấm áp.

Lối vào nhà vệ sinh của quán ăn cùng đường với lối đi vào nhà bếp, nên khi Vân Úy Khê đi ngang qua cửa sổ nhà bếp, nó lại nhìn thấy đứa nhỏ kia đang cặm cụi rửa bát. Vân Úy Khê đứng lại nhìn qua cửa sổ, thấy trong nhà bếp không có ai nó mới len lén chạy vào trong.

Đứa nhỏ kia nghe có tiến bước chân thì quay đầu lại, Vân Úy Khê và nó nhìn nhau. Vân Úy Khê mím môi, nó cầm chặt con gấu bông khủng long trên tay. Sau đó nó chạy một mạch tới gần đứa nhỏ kia rồi dúi con gấu bông cho nó. -"Tặng cho này."

Sau đó Vân Úy Khê chạy vọt đi mất, nó chạy ra tìm Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương. Nhan Tử Mịch thấy nó hối hả như có ai rượt theo sau, cậu lo lắng hỏi. -"Cháu sao thế?"

Vân Úy Khê lắc đầu rồi nắm lấy tay Nhan Tử Mịch. -"Chúng ta đi về thôi, cháu mệt rồi."

-"Vậy chúng ta về thôi."

Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương dẫn Vân Úy Khê rời đi. Lúc này Vân Úy Khê mới nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, nó quên đi vệ sinh mất rồi! Nhưng nếu bây giờ nó đòi đi vệ sinh nữa, Nghiêm Thương và Nhan Tử Mịch sẽ thấy nghi ngờ, hai người sẽ hỏi đông hỏi tây cho xem. Vân Úy Khê sầu khổ trong lòng, nó đành nhịn một chút vậy...

Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương đưa Vân Úy Khê về nhà. Xe vừa ngừng lại Vân Úy Khê đã nhảy xuống xe chạy ù vào trong nhà đi vệ sinh. Nghiêm Thương nhìn bóng lưng của nó mà thấy khó hiểu. -"Nó làm sao vậy?"

Nhan Tử Mịch nhúng vai tỏ vẻ không biết, cậu giúp Vân Úy Khê mang giấu bông vào trong nhà. Nhưng tới lúc đếm số gấu bông cậu mới phát hiện mất một con. Cậu quay sang hỏi Nghiêm Thương. -"Chúng ta chơi mười trò chơi, nhưng ở đây chỉ có chín con gấu bông thôi. Hình như rơi mất một con rồi."

Nghiêm Thương đi ra ngoài xe kiểm tra lại, sau đó hắn nói. -"Hình như rơi mất con khủng long rồi."

-"Vân Úy Khê thích con ấy nhất, nếu rơi mất chắc bé nó buồn lắm." - Nhan Tử Mịch hơi lo lắng.

-"Hình như lúc vào quán ăn nó có mang con khủng long vào cùng thì phải." - Nghiêm Thương ngẫm nghĩ, sau đó hắn a một tiếng. -"Nó còn mang con khủng long vào nhà vệ sinh, chắc nó quên ở đấy rồi."

-"Hay chúng ta quay lại quán hỏi bà chủ đi, em nghĩ chắc con khủng long vẫn còn ở đấy, không mất đâu."

Nghiêm Thương chưa kịp trả lời Nhan Tử Mịch thì giọng nói của Vân Úy Khê lại vang vọng ra. -"Con khủng long không mất, cháu mang nó cất vào nhà rồi."

Nhan Tử Mịch và Nghiêm Thương nghe nó nói thế cũng không để tâm nữa. Cả hai người tạm biệt Vân Úy Khê và hai vợ chồng chị họ trở về trường đại học. Lúc bọn họ lái xe trở về, Nghiêm Thương thấy trời chuyển lạnh, hắn sợ Nhan Tử Mịch bị gió lớn thổi lạnh nên lái xe khá chậm.

Đường ban đêm không có nhiều xe như ban ngày, hai bên đường ngập tràn cây cối, đèn đường màu vàng chiếu sáng khung cảnh xung quanh. Gió lớn thổi qua người Nhan Tử Mịch, nhưng đều bị Nghiêm Thương cản lại phần lớn. Nhan Tử Mịch dựa người lên tấm lưng rộng của Nghiêm Thương, trong lòng cậu thấy rất hưởng thụ.

Nhan Tử Mịch nhận ra rằng, sau khi cậu quen biết Nghiêm Thương, cuộc sống của cậu trở nên bình thản và vui vẻ hơn. Cậu không còn một mình lủi thủi như lúc trước, vì đã có Nghiêm Thương kéo cậu vào những cuộc vui. Đối với Nhan Tử Mịch, Nghiêm Thương không những là một người bạn tốt, mà còn là người anh em rất đặc biệt trong lòng cậu.

-"Nhan Tử Mịch, em kể chuyện lúc nhỏ của em cho anh nghe có được không?" - Nghiêm Thương bỗng lên tiếng.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com