Chang Hau Ppw
Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Phuwin dậyPhuwin dụi mắt, cảm nhận được sự trống trải bên cạnh. Quay sang, giường đã lạnh ngắt, Pond không còn nằm đó"Anh Pond đi đâu rồi nhỉ?" Phuwin lẩm bẩm, rồi bước xuống giường, lê đôi dép nhỏ ra khỏi phòngEm đi xuống nhà, nhìn quanh phòng khách lẫn cả phòng bếp, nhưng không thấy bóng dáng của Pond đâu. Một người hầu thấy vậy liền cúi chào, nói"Cậu Pond vừa ra ngoài sớm, nói là có công việc gấp. Cậu ấy dặn cậu không cần lo lắng."Nghe thế, Phuwin bĩu môi, đôi mắt ánh lên sự giận dỗi"Đi mà không nói em một tiếng nào, đúng là đồ đáng ghét!"Cả buổi sáng, em hề không tập trung làm việc nổi. Em ngồi tựa lên ghế, rồi lại nghịch con gấu hắn mua cho, sau đó lại quay sang nhìn đồng hồGần đến buổi trưa , thấy hắn vẫn chưa về, em bắt đầu cảm thấy bứt rứt trong lòng, cảm giác trống trải ùa đến con timCuối cùng, em quyết định lên phòng, nằm dài trên giường, ôm chặt chiếc gối của Pond. Mùi hương quen thuộc của hắn khiến cho em cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng sự trống vắng vẫn khiến em không yên lòng Đến chiều, khi hắn trở về, vừa bước vào nhà hắn nhìn quanh để kiếm em nhưng chẳng thấy đâu. Nghĩ em đang ở trên phòng, nên hắn bèn lên xem thử Trên phòng Vừa bước vào, hắn thấy em đang ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực. Khuông mặt thì hờn dỗi nhìn cực kì đáng yêu "Bé sao thế z có chuyện gì à" Pond hỏi, bước lại gầnNghe thấy vậy em hất mặt, cố tỏ ra giận dỗi"Anh đi đâu cả ngày nay mà không nói em một tiếng"Hắn bật cười, xoa đầu em"Tôi chỉ ra ngoài lo công việc thôi. Em không cần phải giận dỗi thế này."Phuwin lắc đầu, giọng phụng phịu"Thiệt không hay là đi kiếm con khác ngon em chứ gì"Nghe đến đó, Pond bật cười "Thiệt mà, anh chỉ đi công việc thôi. Chứ anh yêu em, thương em còn không hết, thì mắc gì phải đi kiếm người khác"Nghe vậy, trong lòng em có chút dịu lại, nhưng vẫn dỗi đáp"Sau này đi đâu phải nói, không nói không được. Anh làm em lo suốt cả ngày hôm nay đấy"Nhìn vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu của Phuwin, hắn không nhịn được mà cúi xuống, kéo em vào lòng ôm thật chặt "Được rồi, được rồi. Tôi sai, được chưa? Lần sau đi đâu cũng sẽ nói em biết, được không"Phuwin vẫn cố bĩu môi, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự mềm mại"Thật chứ?""Thật. Tôi hứa."Nói xong hắn cuối xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên trán em. "Vậy... tha lỗi cho anh lần này nhé"Phuwin cuối cùng cũng mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Pond "Lần này thì em tha, nhưng anh mà tái phạm, em sẽ phạt anh!"Pond bật cười"Rồi, tôi sẽ nghe lời em."Cả buổi tối hôm đó, Pond không rời Phuwin dù chỉ là nửa bước. Hắn thậm chí còn ngồi đọc sách cùng em, làm cho Phuwin vui vẻ đến mức quên hết đi cơn giận dỗi lúc nãy "Phuwin, em dễ thương quá." Pond thì thầm vào tai em, khi cả hai cùng ngồi trên ghế sofa, hai tay đan vào nhau"Dễ thương thì anh phải cưng em nhiều vào." Phuwin nũng nịu đáp, ánh mắt long lanh nhìn hắn"Cưng cả đời luôn nhé, được không nào" Pond cười, siết chặt tay em hơn"Được, nhớ giữ lời đấy" Phuwin nói, rồi lại tựa đầu vào vai hắn, trong lòng ngập tràn hạnh phúcMột lúc sau, em lên tiếng "Anh Pond, em hỏi thật này…"Phuwin ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn long lanh đầy tò mòỪ, em hỏi đi"hắn dịu dàng đáp, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em"Nếu mà sau này á, em mà có lỡ giận anh thêm lần nữa… anh có nhường em như lần này không”em vừa hỏi vừa cười tinh nghịchPond bật cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Phuwin"Có chứ. Ai bảo em là người tôi yêu Nhưng mà…""Nhưng mà gì cơ"Em liền vội vàng hỏi, ánh mắt đầy sự lo lắng"Nhưng mà nếu em nhõng nhẽo quá thì tôi cũng phải phạt đấy"Hắn nheo mắt trêu em, giọng nói nửa đùa nửa thật"Anh định phạt gì em"Em ngây ngô hỏi Nghe vậy, hắn cuối xuống thì thầm vào bên tai em"Tôi sẽ phạt em bằng cách không cho em xuống giường nổi luôn"Nghe hắn nói xong khuôn mặt em đỏ tía tai, phụng phịu, gối đầu lên vai hắn“Thôi, vậy thì em sẽ bớt giận anh hơn, được chưa?”“Ừ, vậy là ngoan rồi” Pond hôn nhẹ lên trán Phuwin, ánh mắt tràn đầy yêu thương.Cả hai cùng ngồi đó, lặng im ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Không gian yên bình, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở hòa quyện vào nhau Đêm ấy, hắn ngồi kiên nhẫn nghe em kể đủ thứ chuyện vặt vãnh, từ mấy lần nghịch ngợm, đến những cái suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu của em“Anh biết không, hồi đó em hay mơ ước có một người yêu giống anh lắm” Phuwin nói nhỏ vào tai hắn, giọng em như tan vào không gianPond mỉm cười, siết nhẹ đôi bàn tay nhỏ của em“Vậy thì giấc mơ đó đã thành sự thật rồi. Em có tôi đây, mãi mãi”Phuwin cười hạnh phúc, tựa đầu lên ngực hắn, đôi mắt dần khép lại trong vòng tay an toànPond cúi xuống, khẽ nói bên tai cậu: “Ngủ ngon nhé, tình yêu của tôi.”______________________________________
Hết òii
Bái bai nháaaa
Hết òii
Bái bai nháaaa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com