Chang Doan Duoc Anh Nu Phu Tu Truyen
Không hiểu sao mỗi lần tôi muốn drop truyện là cuộc đời lại cho tôi mấy cú ngoặt bực không chịu được.
Thề là hôm nay, sau khi bị tôi chửi thì Khánh đã không xin bài tôi nữa và chịu học hành nghiêm túc. Haizz...
Ra vẻ ổn đấy nhưng mà tôi vẫn chán...Ngày thường thì hô hào cho lắm vào "tao hết thích Khánh rồi" nhưng mà khi tôi thực sự lên lớp nhìn thấy Khánh thì ôi dồi ôi, u mê thấy mẹ.
Hắn ăn cái gì mà đẹp trai thế nhờ?A a a a.
Tôi quyết tâm dừng ngắm Khánh lại. Sì tốp ngay và luôn. Nếu không sau này lụy thì đúng là cười vào mặt. Thề. Đúng như Nguyễn nói, được cái đẹp trai với cao, còn lại hết.
Nhưng mà chính những điều đó lại là điểm mấu chốt đánh úp được tình cảm gà bông của tôi. Từ cuối tháng sáu, đến giờ là tháng mười hai, chết tiệt, tôi vẫn không buông được cậu ấy ra.
Điên rồi. Hôm ấy, tôi mang tâm trạng thư giãn đến lớp.
Cho đến khi nhỏ Minh - nhỏ nhiều chuyện, nói về chuyện tình trường diễn ra trong lớp. – Ê bây ơi, có một đứa con gái trong lớp thích một đứa con trai cũng trong lớp này luôn á.
Tôi - cái đứa đang thao thao bất tuyệt về thằng em và "crush cũ" (Khánh) bỗng sượng trân. Lúc ấy, tôi đang ngồi tán phét cùng Đỗ, Nhật, và nhỏ Minh. Nghe Minh nói xong, hai đứa còn lại tò mò dễ sợ. Biểu cảm của tôi lúc ấy cứng nhắc như bị xịt keo vậy.
Nhỏ Minh quay ra hỏi tôi:– Ê mà crush mày là ai vậy?
Tôi cười giả lả:– Ờm... không biết nữa...
Nhỏ Minh:– Ê nói đi mà!
Nhỏ Đỗ đập ra câu mấu chốt. – Ê mà... hình như mày bảo mày thích đứa nào trong lớp này đúng không?
Tôi giật thon thót. Ê, rõ ràng là hôm đó buồn mồm mới nói, ai dè nhỏ nhớ dai quá à. May mà nhỏ nói bé nếu không thì tôi toi. Tôi vội lấp liếm:
– Ờm... không có đâu không có đâu (*nói nhỏ* nếu muốn thì tí về tao nhắn kể cho). Tôi đang làm gì với cuộc đời tôi thế này.
Xong con nhỏ Minh còn mang đi kể cho anh quản sinh nữa, từng câu từng chữ như chỉ thẳng vào mặt tôi vậy. Ôi dồi ôi, tôi hoang mang, tôi sợ hãi. Tôi nghĩ đến ông thầy. Chắc chắn là ông nói bóng nói gió cho tụi nó biết rồi. Chứ sao mà tụi nó biết được. Rõ là tức.
Đúng là tôi trao bạn niềm tin, bạn trao lại toàn chu bin. Thôi thì... mặc kệ hết mặc kệ hết đi. Nam mô.
Lúc thầy quản sinh cầm con bài 4,5 điểm của Khánh ra để quạt cho một trận, tôi liền đi hóng.Thế là thầy quạt luôn cả tôi cho đủ bộ. Tôi gấp đôi điểm Khánh mà vẫn ăn quạt :)))
Kiểu như hai đứa cùng mắc một cái lỗi chí mạng :))) Anh quản sinh:
– Đáng lẽ ra là anh phải trừ hết điểm chúng mày rồi nhưng mà anh vẫn để cho 0,5 đấy nhá! Rồi thầy quay sang quạt Khánh tiếp:
– Thế mày đang viết cái gì đây, hả? Khánh:
– Em viết bừa ấy mà 😇Thầy quản sinh:
– Đây, thế 3ⁿ lúc nào chẵn vậy em? Khánh:
– :)... Thầy:
– Câu trả lời là đếch khi nào nó chẵn cả, giời ơi! Tôi mắc cười.
Ờm. Tôi làm bài của mình.
Có vẻ khá ngon ăn. Tàm tạm. Hôm nay ông thầy hơi cọc nên tôi không dám dưỡng sinh nữa. Tôi chăm chú làm bài.
Bài hôm nay cũng khá ổn áp. Không khó lắm. Tua...
Thầy bảo con Tuyên đến muộn kiểm tra lại, điều nó xuống bàn cuối ngồi, nghĩa là ngồi ngay cạnh Khánh. Tôi sẽ không nói cho bạn biết là tôi đang ghen đâu. Có là gì của nhau đâu mà ghen với chả tức.
Huhu... Tôi đếch thèm thích Khánh nữa.
Sau khi tan học, tôi không ngừng nghĩ đến những thứ tôi làm trong mười một tháng qua của năm nay. Thú thật, mười một tháng qua là một đám vô nghĩa. "Tôi thề, trừ khi nhà tôi chuyển sang khu tổ 19 bên Gia Xuyên, tôi sẽ không thèm viết tiếp bộ truyện này, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."
:))) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^w^
Thề là hôm nay, sau khi bị tôi chửi thì Khánh đã không xin bài tôi nữa và chịu học hành nghiêm túc. Haizz...
Ra vẻ ổn đấy nhưng mà tôi vẫn chán...Ngày thường thì hô hào cho lắm vào "tao hết thích Khánh rồi" nhưng mà khi tôi thực sự lên lớp nhìn thấy Khánh thì ôi dồi ôi, u mê thấy mẹ.
Hắn ăn cái gì mà đẹp trai thế nhờ?A a a a.
Tôi quyết tâm dừng ngắm Khánh lại. Sì tốp ngay và luôn. Nếu không sau này lụy thì đúng là cười vào mặt. Thề. Đúng như Nguyễn nói, được cái đẹp trai với cao, còn lại hết.
Nhưng mà chính những điều đó lại là điểm mấu chốt đánh úp được tình cảm gà bông của tôi. Từ cuối tháng sáu, đến giờ là tháng mười hai, chết tiệt, tôi vẫn không buông được cậu ấy ra.
Điên rồi. Hôm ấy, tôi mang tâm trạng thư giãn đến lớp.
Cho đến khi nhỏ Minh - nhỏ nhiều chuyện, nói về chuyện tình trường diễn ra trong lớp. – Ê bây ơi, có một đứa con gái trong lớp thích một đứa con trai cũng trong lớp này luôn á.
Tôi - cái đứa đang thao thao bất tuyệt về thằng em và "crush cũ" (Khánh) bỗng sượng trân. Lúc ấy, tôi đang ngồi tán phét cùng Đỗ, Nhật, và nhỏ Minh. Nghe Minh nói xong, hai đứa còn lại tò mò dễ sợ. Biểu cảm của tôi lúc ấy cứng nhắc như bị xịt keo vậy.
Nhỏ Minh quay ra hỏi tôi:– Ê mà crush mày là ai vậy?
Tôi cười giả lả:– Ờm... không biết nữa...
Nhỏ Minh:– Ê nói đi mà!
Nhỏ Đỗ đập ra câu mấu chốt. – Ê mà... hình như mày bảo mày thích đứa nào trong lớp này đúng không?
Tôi giật thon thót. Ê, rõ ràng là hôm đó buồn mồm mới nói, ai dè nhỏ nhớ dai quá à. May mà nhỏ nói bé nếu không thì tôi toi. Tôi vội lấp liếm:
– Ờm... không có đâu không có đâu (*nói nhỏ* nếu muốn thì tí về tao nhắn kể cho). Tôi đang làm gì với cuộc đời tôi thế này.
Xong con nhỏ Minh còn mang đi kể cho anh quản sinh nữa, từng câu từng chữ như chỉ thẳng vào mặt tôi vậy. Ôi dồi ôi, tôi hoang mang, tôi sợ hãi. Tôi nghĩ đến ông thầy. Chắc chắn là ông nói bóng nói gió cho tụi nó biết rồi. Chứ sao mà tụi nó biết được. Rõ là tức.
Đúng là tôi trao bạn niềm tin, bạn trao lại toàn chu bin. Thôi thì... mặc kệ hết mặc kệ hết đi. Nam mô.
Lúc thầy quản sinh cầm con bài 4,5 điểm của Khánh ra để quạt cho một trận, tôi liền đi hóng.Thế là thầy quạt luôn cả tôi cho đủ bộ. Tôi gấp đôi điểm Khánh mà vẫn ăn quạt :)))
Kiểu như hai đứa cùng mắc một cái lỗi chí mạng :))) Anh quản sinh:
– Đáng lẽ ra là anh phải trừ hết điểm chúng mày rồi nhưng mà anh vẫn để cho 0,5 đấy nhá! Rồi thầy quay sang quạt Khánh tiếp:
– Thế mày đang viết cái gì đây, hả? Khánh:
– Em viết bừa ấy mà 😇Thầy quản sinh:
– Đây, thế 3ⁿ lúc nào chẵn vậy em? Khánh:
– :)... Thầy:
– Câu trả lời là đếch khi nào nó chẵn cả, giời ơi! Tôi mắc cười.
Ờm. Tôi làm bài của mình.
Có vẻ khá ngon ăn. Tàm tạm. Hôm nay ông thầy hơi cọc nên tôi không dám dưỡng sinh nữa. Tôi chăm chú làm bài.
Bài hôm nay cũng khá ổn áp. Không khó lắm. Tua...
Thầy bảo con Tuyên đến muộn kiểm tra lại, điều nó xuống bàn cuối ngồi, nghĩa là ngồi ngay cạnh Khánh. Tôi sẽ không nói cho bạn biết là tôi đang ghen đâu. Có là gì của nhau đâu mà ghen với chả tức.
Huhu... Tôi đếch thèm thích Khánh nữa.
Sau khi tan học, tôi không ngừng nghĩ đến những thứ tôi làm trong mười một tháng qua của năm nay. Thú thật, mười một tháng qua là một đám vô nghĩa. "Tôi thề, trừ khi nhà tôi chuyển sang khu tổ 19 bên Gia Xuyên, tôi sẽ không thèm viết tiếp bộ truyện này, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa."
:))) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^w^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com