Chanchang Thay The
Tại sao con người khi mất đi rồi mới biết trân trọng?Em và gã chia tay đã được hơn 4 tháng. Ngày gã buông lời chia tay với khuôn mặt chẳng thể nào bình thản hơn,em chẳng mấy bất ngờ,bởi em đã biết cuộc tình này rồi cũng sẽ kết thúc từ cái ngày mà em thấy người mình yêu tay trong tay với người con gái khác. Khoảng thời gian ấy,em và gã thường xuyên cãi nhau chỉ vì những vấn đề không đâu,một phần là do công việc chồng chất khiến cả hai phải áp lực,phần là do em thấy gã đã thay đổi rồi. Chẳng còn như lúc mới yêu,gã thường xuyên quát tháo,trách móc em trong khi em chẳng làm gì có lỗi cả,đồ bẩn tính. Gã cũng hay đi sớm về khuya mà chẳng báo với em được một câu nào,báo hại em lúc nào cũng phải đợi gã tới mòn mỏi. Trong một lần tình cờ dọn dẹp phòng làm việc của gã,Changbin vô tình tìm thấy một bức ảnh của gã và một người con gái khác. Khuôn mặt cô ấy có nét giống em lắm,nhưng chẳng biết cô ấy giống em hay em giống cô ấy nữa. Hai người trong bộ trang phục học sinh,nhìn nhau cười tươi rạng rỡ,một vài tia nắng nhẹ chiếu lên mặt gã và cô ấy. Bằng tuổi gã sao,vậy thì phải là em giống người con gái đó rồi. Changbin không vui đâu nhé,em không thích việc mình trông giống một ai đó,bản thân em là duy nhất,là độc nhất vô nhị cơ mà!Đôi mắt đen láy phản ảnh hình bóng gã và người con gái khác đang tay trong tay,gã chưa bao giờ cười với em như thế,một nụ cười tươi mà nó không dành cho em. Bangchan cũng thấy được Changbin đang đứng phía bên kia đường,nhận ra khuôn mặt đơ cứng của em,gã lười giải thích. Mặc kệ em đứng đó,gã thản nhiên quay đi với người con gái khác,công khai tình tứ mà nắm tay nhau,gã cười như chẳng có chuyện gì xảy cả. Mưa bắt đầu rơi và Changbin vẫn đứng chôn chân tại đó. Lúc này,mắt em mờ đi,nước mắt cũng trực trào sắp tuôn ra. Mưa càng lúc càng nặng hạt,nó như dội thẳng một gáo nước lạnh vào em rằng gã đã hết yêu em hoặc chưa từng yêu em. Nước mưa hoà quyện cùng nước mắt không ngừng rơi trên mặt em. Đứng giữa lòng đại lộ chỉ còn em,bầu trời chẳng còn đầy sao như trước,nó u ám,tối sầm như tâm trạng em lúc này. Lê từng bước nặng trĩu,em vẫn chưa ngừng khóc,dường như em chẳng thấy lạnh,cứ đi về một nơi nào đó mà em chẳng rõ là ở đâu. Ánh đèn mờ mờ phảng phất,trái tim em nhói lên,quặn đau không ngừng,ông trời cũng khóc cùng em khi mưa ngày càng to chứ không hề có dấu hiệu dừng lại. Đi một hồi,lại quay về căn nhà của em và gã. Vốn mắt đã khô giờ lại bị gió thổi qua khiến nó bao phủ bởi một tầng nước. Đêm nay Bangchan không về,nhìn khắp nơi,đâu đâu cũng là kỉ niệm đẹp của em và gã hoặc đó chỉ là những thứ đẹp đẽ mà em tưởng tượng ra chứ gã cũng chưa từng một lần quan tâm những điều đó.
Những ngày sau đó,em tỏ ra là mình ổn với một trái tim đã vỡ thành nhiều mảnh. Bangchan vẫn về nhà,vẫn nói chuyện với em như chưa từng có chuyện gì xảy ra còn em thì biết trong lòng gã đã có người khác rồi, và nó chưa từng có chỗ để dành cho em.
Changbin vẫn tự lừa dối bản thân mình,ừ thì em cố chấp nhưng em quá yêu gã,không thể nói bỏ là bỏ.Ngày gã buông lời dừng lại,là ngày mà tim em nát tan,chẳng nỗi đau nào coa thể diễn tả. Bangchan thẳng thắn thừa nhận,suốt thời gian qua gã chưa từng yêu em,em chỉ là người đến sau để lấp đầy khoảng trống trong tim gã. Gã đến với em cũng chỉ vì khuôn mặt em quá giống với cô gái ấy chứ chẳng hề có tình yêu nào ở đây hết. Lặng im,chỉ còn em đứng trong căn phòng yên ắng,không cần biết câu trả lời của Changbin là gì,Bangchan mặc kệ mà rời đi giống như cái ngày mà em thấy gã tay trong tay với người khác. Nỗi buồn dâng lên như dòng sông chảy tràn qua bờ không có cách nào ngăn lại. Trái tim em,nặng trĩu và hoang vắng,cần tìm nơi để vỡ oà. Changbin chẳng muốn khóc nhưng nước mắt em vẫn rơi xuống như những giọt long lanh,ướt đẫm mặt em. Trời chập tối,hoàng hôn ngả màu vàng ươm trên bầu trời. Em lại lang thang. Giữa đại lộ,những nốt nhạc du dương của tiếng đàn piano trong lồng kính hoà cùng giai điệu của những gã guitar điện trên đường phố. Âm thanh vang vảng bên tai,nhìn đi đâu cũng là những cặp đôi cùng đi dạo phố,Changbin chẳng kìm được lòng mình,em cười nhưng đôi mắt đã ướt đẫm.Ngày gã đi,em biết tim mình đã chết,bởi một nửa hồn em trao cho gã. Gã đi và lấy luôn cả trái tim em đi cùng,bỏ lại em,chỉ còn lại cái xác còn hồn đã bay về nơi xa. Đó là chuyện của 4 tháng trước. Giờ đây,gã lại đang đứng trước mặt em,một người bằng xương bằng thịt thật. Có vẻ như gã say rồi"Changbin à,tôi xin lỗi. Chúng ta quay lại nhé?""Xin lỗi,nhưng m..."Chẳng để em nói hết câu,gã đã lao vào ôm em chặt cứng khiến Changbin chẳng thể cử động. Em không đẩy gã ra,chỉ đứng im đó cho Bangchan ôm mình. Được một lúc chẳng thấy gã nói gì,em mới hoảng hốt khi thấy gã đã ngủ gục trên vai mình. Làm sao bây giờ?không thể cho gã vào nhà được, mà để gã ngủ ngoài đây thì phải tội quá,nhỡ bị lạnh chết thì Changbin biết làm như nào. Hết cách em đành đưa gã về ngôi nhà cũ mà cả hai đã từng ở. Người gì mà nặng như voi,may là em có tập gym,chứ phải người khác thì người ta đã vứt gã ở xó xỉnh nào đó vì quá nặng rồi. Vứt Bangchan lên giường như một bao cát,Changbin ngồi gục xuống mà thở dốc vì quá mệt. Đúng lúc em định đứng lên đi về thì bất ngờ có một lực kéo mạnh em xuống giường,em cố gắng dãy dụa để thoát ra nhưng cũng vô ích. Gã được nước lấn tới,càng ghì chặt em vào lòng mình hơn,vùi mái tóc rối mù vào cổ em rồi nhắm nghiền mắt lại. Mặc dù đã thụi bao nhiêu cú đấm vào người gã những chẳng thấy ăn thua,thôi thì em chịu. Ở lại với gã một đêm,chỉ một đêm thôi chắc cũng chẳng sao đâu. Tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt gã,Bangchan khẽ nhíu mày miễn cưỡng mà ngồi dậy. Mặt gã hiện rõ vẻ thất vọng khi chẳng thấy bóng dáng em ở đâu,hơi ấm bên cạnh cũng chẳng còn,gã nhớ rõ hôm qua mình đã nói gì,đã làm gì với em,lại chẳng ngờ Changbin lại đi sớm như thế. Lững thững bước xuống nhà với cơn đau đầu dữ dội,Bangchan ngạc nhiên khi thấy em vẫn ở đây. "Changbin à hôm qua anh-""Anh ăn sáng đi,chuyện hôm qua em không để tâm đâu,dù sao lúc đó anh cũng đang say mà,nói linh tinh thôi. Em về đây.""Mình quay lại nhé?"Không gian yên tĩnh đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Em vẫn đứng đó,cúi gằm mặt xuống. "Anh xin lỗi khi lúc đó đã bỏ rơi em,anh không thể nào sống thiếu em được. Khi em đi anh mới nhận ra bản thân mình đã yêu em nhiều đến nhường nào.""Yêu. Anh nhớ bản thân mình đã buông ra những lời cay đắng như thế nào đối với em lúc đó không?"Gã câm nín,cãi làm sao được khi lúc đó chỉ vì chạy theo mối tình đầu mà gã đã làm tổn thương em đến nhường nào. Em bật cười khi nhìn thấy gã đứng cứng đơ,còn chẳng dám nhìn thằng vào em. "Anh chưa từng yêu em,anh yêu một hình bóng khác và vô tình nó lẫn trong em. Chuyện của chúng ta đến đây thôi,vốn dĩ nó chưa từng bắt đầu bởi từ đầu đến cuối cũng chỉ là do em ảo tưởng mà thôi. Mình trả cho nhau về lại cho chính mình sẽ tốt hơn! Khi vọng đoạn đường sau này,anh đừng mãi che ô cho người khác mà làm ướt bản thân mình,mong anh có thể tìm được một người cùng đi dưới ánh nắng ấm chứ không phải bắt anh che ô cho họ.""Tại sao em vẫn luôn như vậy,quan tâm anh như vậy trong khi mình đã chia tay rồi thì anh biết phải sống sao?""Đây là lần quan tâm cuối cùng em dành cho anh. Đời người một lần đau vì tình là đã quá đủ rồi!"Em nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi căn nhà mà chứa nhiều kỉ niệm của em với gã,bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm,mơ ước và hoài bão mà em đã từng dốc hết sức mình để cố gắng thực hiện.Bangchan nhìn em rời đi mà không thể níu giữ,bởi gã làm gì còn tư cách. Trong lòng gã ngổn ngang những hối tiếc,như những đám mây u ám không thể xua tan. Gã đã làm tổn thương người mà thực sự yêu thương,trân trọng gã,để giờ đây mỗi khoảnh khắc trôi qua chỉ thêm nhói lòng. Em là thế giới của gã,lúc gã nhận ra điều này thì đã quá muộn rồi. Những năm tháng bên nhau,gã đã vô tình gieo lên lòng em những nỗi buồn không tên. Giờ đây,mọi thứ trở nên mơ hồ,chỉ còn lại sự trống trải và nỗi hoài tiếc chẳng thể nào khoả lấp. Căn phòng của cả hai giờ chỉ còn những mảnh kí ức vụn vỡ ở lại với gã. Gã mong có thể quay ngược thời gian để không còn những vết nứt trong trái tim em mà gã vô tình tạo ra. Biết trách ai khi gã chính là thủ phạm gây ra những vết nứt đó. Hai chúng ta như đường thẳng song song,vốn dĩ ngay từ đầu đã không thuộc về nhau. Nếu cố thêm nữa thì cũng chỉ thành một mớ rối tung. Em rời đi không phải vì em hết yêu,thật lòng em chưa bao giờ từ bỏ được hình bóng của gã trong tâm trí mình,nhưng Changbin không cho phép ai có thể làm tổn thương mình thêm lần nào,một lần là đủ để trái tim em vỡ thành nhiều mảnh rồi. Chúng ta kết thúc tại đây. Có một người đi qua hoa cúc,bỏ lại sau lưng cả tuôi thơ mình. Có hai người đi qua hoa cúc,bỏ lại sau lưng cả một mối tình. Một mối tình dang dở chẳng thể trọn vẹn. ____________________________________
Tính để cái kết hai người quay về bên nhau mà thấy hong có hợp nên đổi lại=)).
Những ngày sau đó,em tỏ ra là mình ổn với một trái tim đã vỡ thành nhiều mảnh. Bangchan vẫn về nhà,vẫn nói chuyện với em như chưa từng có chuyện gì xảy ra còn em thì biết trong lòng gã đã có người khác rồi, và nó chưa từng có chỗ để dành cho em.
Changbin vẫn tự lừa dối bản thân mình,ừ thì em cố chấp nhưng em quá yêu gã,không thể nói bỏ là bỏ.Ngày gã buông lời dừng lại,là ngày mà tim em nát tan,chẳng nỗi đau nào coa thể diễn tả. Bangchan thẳng thắn thừa nhận,suốt thời gian qua gã chưa từng yêu em,em chỉ là người đến sau để lấp đầy khoảng trống trong tim gã. Gã đến với em cũng chỉ vì khuôn mặt em quá giống với cô gái ấy chứ chẳng hề có tình yêu nào ở đây hết. Lặng im,chỉ còn em đứng trong căn phòng yên ắng,không cần biết câu trả lời của Changbin là gì,Bangchan mặc kệ mà rời đi giống như cái ngày mà em thấy gã tay trong tay với người khác. Nỗi buồn dâng lên như dòng sông chảy tràn qua bờ không có cách nào ngăn lại. Trái tim em,nặng trĩu và hoang vắng,cần tìm nơi để vỡ oà. Changbin chẳng muốn khóc nhưng nước mắt em vẫn rơi xuống như những giọt long lanh,ướt đẫm mặt em. Trời chập tối,hoàng hôn ngả màu vàng ươm trên bầu trời. Em lại lang thang. Giữa đại lộ,những nốt nhạc du dương của tiếng đàn piano trong lồng kính hoà cùng giai điệu của những gã guitar điện trên đường phố. Âm thanh vang vảng bên tai,nhìn đi đâu cũng là những cặp đôi cùng đi dạo phố,Changbin chẳng kìm được lòng mình,em cười nhưng đôi mắt đã ướt đẫm.Ngày gã đi,em biết tim mình đã chết,bởi một nửa hồn em trao cho gã. Gã đi và lấy luôn cả trái tim em đi cùng,bỏ lại em,chỉ còn lại cái xác còn hồn đã bay về nơi xa. Đó là chuyện của 4 tháng trước. Giờ đây,gã lại đang đứng trước mặt em,một người bằng xương bằng thịt thật. Có vẻ như gã say rồi"Changbin à,tôi xin lỗi. Chúng ta quay lại nhé?""Xin lỗi,nhưng m..."Chẳng để em nói hết câu,gã đã lao vào ôm em chặt cứng khiến Changbin chẳng thể cử động. Em không đẩy gã ra,chỉ đứng im đó cho Bangchan ôm mình. Được một lúc chẳng thấy gã nói gì,em mới hoảng hốt khi thấy gã đã ngủ gục trên vai mình. Làm sao bây giờ?không thể cho gã vào nhà được, mà để gã ngủ ngoài đây thì phải tội quá,nhỡ bị lạnh chết thì Changbin biết làm như nào. Hết cách em đành đưa gã về ngôi nhà cũ mà cả hai đã từng ở. Người gì mà nặng như voi,may là em có tập gym,chứ phải người khác thì người ta đã vứt gã ở xó xỉnh nào đó vì quá nặng rồi. Vứt Bangchan lên giường như một bao cát,Changbin ngồi gục xuống mà thở dốc vì quá mệt. Đúng lúc em định đứng lên đi về thì bất ngờ có một lực kéo mạnh em xuống giường,em cố gắng dãy dụa để thoát ra nhưng cũng vô ích. Gã được nước lấn tới,càng ghì chặt em vào lòng mình hơn,vùi mái tóc rối mù vào cổ em rồi nhắm nghiền mắt lại. Mặc dù đã thụi bao nhiêu cú đấm vào người gã những chẳng thấy ăn thua,thôi thì em chịu. Ở lại với gã một đêm,chỉ một đêm thôi chắc cũng chẳng sao đâu. Tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt gã,Bangchan khẽ nhíu mày miễn cưỡng mà ngồi dậy. Mặt gã hiện rõ vẻ thất vọng khi chẳng thấy bóng dáng em ở đâu,hơi ấm bên cạnh cũng chẳng còn,gã nhớ rõ hôm qua mình đã nói gì,đã làm gì với em,lại chẳng ngờ Changbin lại đi sớm như thế. Lững thững bước xuống nhà với cơn đau đầu dữ dội,Bangchan ngạc nhiên khi thấy em vẫn ở đây. "Changbin à hôm qua anh-""Anh ăn sáng đi,chuyện hôm qua em không để tâm đâu,dù sao lúc đó anh cũng đang say mà,nói linh tinh thôi. Em về đây.""Mình quay lại nhé?"Không gian yên tĩnh đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Em vẫn đứng đó,cúi gằm mặt xuống. "Anh xin lỗi khi lúc đó đã bỏ rơi em,anh không thể nào sống thiếu em được. Khi em đi anh mới nhận ra bản thân mình đã yêu em nhiều đến nhường nào.""Yêu. Anh nhớ bản thân mình đã buông ra những lời cay đắng như thế nào đối với em lúc đó không?"Gã câm nín,cãi làm sao được khi lúc đó chỉ vì chạy theo mối tình đầu mà gã đã làm tổn thương em đến nhường nào. Em bật cười khi nhìn thấy gã đứng cứng đơ,còn chẳng dám nhìn thằng vào em. "Anh chưa từng yêu em,anh yêu một hình bóng khác và vô tình nó lẫn trong em. Chuyện của chúng ta đến đây thôi,vốn dĩ nó chưa từng bắt đầu bởi từ đầu đến cuối cũng chỉ là do em ảo tưởng mà thôi. Mình trả cho nhau về lại cho chính mình sẽ tốt hơn! Khi vọng đoạn đường sau này,anh đừng mãi che ô cho người khác mà làm ướt bản thân mình,mong anh có thể tìm được một người cùng đi dưới ánh nắng ấm chứ không phải bắt anh che ô cho họ.""Tại sao em vẫn luôn như vậy,quan tâm anh như vậy trong khi mình đã chia tay rồi thì anh biết phải sống sao?""Đây là lần quan tâm cuối cùng em dành cho anh. Đời người một lần đau vì tình là đã quá đủ rồi!"Em nói rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi căn nhà mà chứa nhiều kỉ niệm của em với gã,bỏ lại sau lưng bao kỉ niệm,mơ ước và hoài bão mà em đã từng dốc hết sức mình để cố gắng thực hiện.Bangchan nhìn em rời đi mà không thể níu giữ,bởi gã làm gì còn tư cách. Trong lòng gã ngổn ngang những hối tiếc,như những đám mây u ám không thể xua tan. Gã đã làm tổn thương người mà thực sự yêu thương,trân trọng gã,để giờ đây mỗi khoảnh khắc trôi qua chỉ thêm nhói lòng. Em là thế giới của gã,lúc gã nhận ra điều này thì đã quá muộn rồi. Những năm tháng bên nhau,gã đã vô tình gieo lên lòng em những nỗi buồn không tên. Giờ đây,mọi thứ trở nên mơ hồ,chỉ còn lại sự trống trải và nỗi hoài tiếc chẳng thể nào khoả lấp. Căn phòng của cả hai giờ chỉ còn những mảnh kí ức vụn vỡ ở lại với gã. Gã mong có thể quay ngược thời gian để không còn những vết nứt trong trái tim em mà gã vô tình tạo ra. Biết trách ai khi gã chính là thủ phạm gây ra những vết nứt đó. Hai chúng ta như đường thẳng song song,vốn dĩ ngay từ đầu đã không thuộc về nhau. Nếu cố thêm nữa thì cũng chỉ thành một mớ rối tung. Em rời đi không phải vì em hết yêu,thật lòng em chưa bao giờ từ bỏ được hình bóng của gã trong tâm trí mình,nhưng Changbin không cho phép ai có thể làm tổn thương mình thêm lần nào,một lần là đủ để trái tim em vỡ thành nhiều mảnh rồi. Chúng ta kết thúc tại đây. Có một người đi qua hoa cúc,bỏ lại sau lưng cả tuôi thơ mình. Có hai người đi qua hoa cúc,bỏ lại sau lưng cả một mối tình. Một mối tình dang dở chẳng thể trọn vẹn. ____________________________________
Tính để cái kết hai người quay về bên nhau mà thấy hong có hợp nên đổi lại=)).
2027 từ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com