TruyenHHH.com

Chanbaek Yeu Lai Tu Dau

Giông bão qua đi, cầu vồng xuất hiện, trời lại hửng nắng. Hiểu lầm được hóa giải, khó khăn được giải quyết, mọi thứ cũng theo đó mà trở lại vị trí vốn nên có của mình. Chuyện tình của Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt cũng vậy. Sau tất cả những gì đã xảy ra, họ không chỉ trở về bên nhau, mà cả hai bây giờ lại còn yêu thương đối phương nhiều hơn gấp bội phần.

Gặp gỡ vị khách hàng cuối cùng trong ngày, nhanh chóng hoàn thành xong phần tài liệu để giải quyết vấn đề của người ta, Biên Bá Hiền mới hài lòng mà thu dọn đồ đạc trên bàn. Bước ra ngoài sảnh, cậu vui vẻ mỉm cười chào từng người một, rồi sau đó ra ngoài bắt một chiếc taxi về nhà.

Hôm nay Phác Xán Liệt có chút việc phải về Nam Xương, vậy nên không thể đến đón cậu được.

Sau khi cả hai quay lại với nhau, đáng ra là cậu và hắn đã định cùng nhau trở về quê nhà của mình rồi. Nhưng Phác Xán Liệt nói là muốn cùng cậu sống ở Bắc Kinh hơn, vì điều kiện làm việc ở đây của cả hai đều rất tốt. Ba mẹ hai bên cũng đều đồng ý, vậy nên cậu cũng không thể từ chối hắn.

Biên Bá Hiền cũng đã định mua một chiếc xe để tiện cho việc đi lại, nhưng Phác Xán Liệt lại cứ cứng đầu đòi nhất định phải để hắn đưa đón cậu. Kèm theo đó là đưa ra cả ngàn lí do cậu đi một mình sẽ nguy hiểm thế này thế kia, nghĩ đến đây khóe miệng Biên Bá Hiền bất giác mỉm cười. Thật sự, người đàn ông này khiến cho cậu say mê đến không có lối thoát.

Xe dừng trước tiểu khu nhà mình, Biên Bá Hiền mở cửa xe bước xuống, trả tiền cho tài xế rồi tự mình đi bộ vào. Chẳng hiểu sao, từ lúc xuống xe, trái tim cậu lại cứ có cảm giác như đang treo lơ lửng. Đáy lòng cũng như có gì đó mà bất giác trở nên rạo rực một cách lạ thường, thôi thúc những bước chân của cậu trở nên dồn dập hơn.

Còn chưa về đến nhà mình, Biên Bá Hiền đã bị những thứ đang hiện hữu trước mắt làm cho bất ngờ đến không nói nên lời. Đoạn đường trải đầy nến và hoa hồng này là cái gì đây? Nhà hàng xóm đang có việc gì trọng đại à?

Kết hợp với nhịp của bước chân, vị trí trong lồng ngực Biên Bá Hiền không còn lơ lửng nữa mà bắt đầu loạn nhịp một cách rộn ràng. Bởi vì ẩn hiện sau những ánh nến, Biên Bá Hiền có thấy những quả bóng bay rực rỡ đầy màu sắc, và ở trên đó, có tên của cậu.

Sự khó hiểu lại xuất hiện trong tâm trí, những câu tự hỏi cũng theo đó mà tràn ngập trong đại não Biên Bá Hiền. Những cái này... là Phác Xán Liệt làm sao? Nhưng là vì cái gì vậy? Hôm nay không phải sinh nhật hắn, mà cũng chẳng phải sinh nhật cậu, kỉ niệm ngày cưới thì càng không. Với lại, không phải hắn đang ở Nam Xương giải quyết chuyện công ty hay sao?

Bước vào sân vườn nhà mình, bàn ăn bắt mắt, hoa hồng đỏ thắm, ánh nến lãng mạn cùng những quả bóng bay, ruy băng sặc sỡ hay thậm chí là những tấm ảnh được trang trí xung quanh kia, tất cả đều khiến cho Biên Bá Hiền ngạc nhiên đến tột độ. Những tấm ảnh kia, lớn nhỏ đều có, nhìn lướt qua cậu đoán chắc cũng phải hơn trăm tấm. Cử chỉ đa dạng, không một bức hình nào là bị trùng lặp, và tất cả đều chỉ hiển thị một hình bóng. Đó chính bản thân cậu.

Xen lẫn trong sự ngạc nhiên, lúc này Biên Bá Hiền còn cảm thấy có chút xấu hổ, vì mấy tấm ảnh lúc đi ngủ của cậu, Phác Xán Liệt cũng bày hết ra đây rồi.

Trước mặt đột nhiên nảy ra một thứ che chắn đi tầm nhìn, thành công thu hút được sự chú ý của Biên Bá Hiền. Ánh mắt cậu thu lại nhìn vật trước mắt, muốn quay đầu lại thì liền bị người phía sau giữ lấy, chỉ có thể đứng im chờ đợi xem Phác Xán Liệt muốn làm gì.

"Để anh đeo lên cho em."

Phác Xán Liệt vòng tay ra phía trước, đeo lên cổ cậu một sợi dây chuyền bạc. Biên Bá Hiền cầm mặt dây lên nhìn, là hình của một chiếc ổ khóa nhỏ rất dễ thương, và trên đó có khắc tên của cậu. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Phác Xán Liệt đã xoay người cậu lại, ngắm nghía một hồi rồi hài lòng mỉm cười.

"Đẹp lắm, rất hợp với em."

Nhìn bộ dạng vui vẻ có chút khác thường của Phác Xán Liệt rồi đến sợi dây chuyền cùng những thứ xung quanh mình, Biên Bá Hiền có chút ngơ ngác.

"Đây là cái gì vậy?"

"Là quà mà anh muốn dành tặng cho em." Phác Xán Liệt lấy sợi dây chuyền trong áo mình ra: "Nhìn thấy chiếc chìa khóa này rồi chứ? Anh muốn mình là người duy nhất có thể mở được cánh cửa bước vào trái tim em."

Tình yêu mà Phác Xán Liệt dành cho mình, Biên Bá Hiền đương nhiên hiểu và cũng rất trân trọng. Nhưng đột nhiên hôm nay hắn lại chuẩn bị những thứ này, cộng thêm biểu hiện cứ có một cái gì đó khang khác, vậy nên hiện tại cậu vẫn là đang cảm thấy rất khó hiểu, không biết được Phác Xán Liệt là đang muốn làm gì.

"Nhưng... những thứ này?..."

"Em không cần ngạc nhiên." Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền, đưa cậu tiến vào bàn ăn, kéo ghế cho cậu ngồi. Sau đó hắn cầm chai champagne bên cạnh lên, cẩn thận từ từ mở nắp rồi rót cho Biên Bá Hiền một ly.

Trước đây khi chưa kết hôn với Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền đã từng rất thường xuyên xem Kim Tuấn Miên biểu diễn mấy hành động kiểu này. Vậy nên cậu cũng có thể hiểu, một loạt động tác vừa rồi của Phác Xán Liệt đều rất chuyên nghiệp, thậm chí dáng vẻ đỡ chai rượu rồi rót vào ly của hắn trông còn quyến rũ hơn những bartender khác rất nhiều.

Đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Phác Xán Liệt đã từng đi uống rượu suốt hai tháng, rồi lại nghĩ đến cảnh có lẽ hắn đã có những hành động vui chơi cùng các cô gái ở đó. Đáy lòng Biên Bá Hiền bỗng dưng trùng xuống đôi chút, cậu nghi hoặc nhìn hắn: "Anh... đã đi học cách mời rượu à?"

Nghe câu hỏi này, Phác Xán Liệt bật cười, gõ nhẹ lên trán cậu: "Em nghĩ gì vậy? Có chuyện gì anh không làm được đâu chứ? Nhưng đãi ngộ đặc biệt này của anh cũng chỉ dành cho một mình Biên Bá Hiền thôi."

Hắn đặt chai champagne xuống, cầm cây guitar ở cạnh bàn lên, bước đến ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện Biên Bá Hiền, nhẹ giọng: "Em cứ từ từ mà thưởng thức bài hát anh viết cho em cùng với ly champagne đi nhé."

Không đợi Biên Bá Hiền lên tiếng trả lời, những ngón tay thon dài đầy nam tính kia đã đặt lên dây đàn, điều chỉnh hợp âm. Phác Xán Liệt nhẹ gẩy dây đàn, những thanh âm du dương cũng theo đó mà vang lên, chậm rãi truyền đến tai Biên Bá Hiền. Hai mắt Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt cậu, hắn mỉm cười ôn nhu. Chất giọng trầm ấm thoát ra hòa cùng với tiếng đàn, cất lên từng lời ca ngọt ngào.

Lời bài hát mà Phác Xán Liệt viết, toàn bộ đều là về chuyện tình giữa cậu và hắn. Bắt đầu là từ những ngày hai người gặp nhau, kể cả những điều mà Biên Bá Hiền viết trong nhật kí, hắn cũng đều đưa vào hết. Nghe đến đây, hai má Biên Bá Hiền nháy mắt liền nổi lên vài tầng hồng nhạt, chỉ biết mím môi im lặng lắng nghe tiếp.

Phác Xán Liệt không phải ca sĩ, nhưng giọng của hắn thật sự là rất hay. Âm thanh vốn dĩ đã trầm lại còn pha thêm chút khàn khàn, chẳng cần phải có kĩ thuật tốt cũng đã đủ để khiến cho người nghe say mê. Biên Bá Hiền chưa nhấm giọt rượu nào, nhưng trong lòng cậu bỗng dưng lại cảm thấy có chút lâng lâng. Phác Xán Liệt nói đúng, có cái gì mà hắn không làm được đâu chứ? Tự mình viết lời, tự tạo hợp âm, làm thành một tác phẩm cực kì tuyệt vời gửi đến Biên Bá Hiền.

Bài hát dần đi đến đoạn kết, Phác Xán Liệt cũbg bỏ cây guitar xuống, đứng dậy từng bước tiến về phía cậu.

"Bá Hiền, anh biết trong quá khứ bản thân mình đã làm rất nhiều điều có lỗi khiến em tổn thương. Sau khi em rời đi, tên ngu ngốc như anh mới thật sự ngộ ra được rằng mình cần em nhiều đến nhường nào. Quyển nhật kí của em, tất cả anh đều đã đọc hết từ đầu đến cuối. Vậy nên anh đã không ngừng thay đổi, cố gắng để có thể làm được những điều mà em muốn. Anh biết xin lỗi thì cũng chỉ là một câu nói vô dụng, vậy nên anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh sự chân thành. Cả quãng đời còn lại, anh sẽ yêu thương em hết mực, tuyệt đối không bao giờ khiến em phải bị tổn thương. Em đã từng yêu anh một lần rồi, vậy thì liệu em có thể nào thêm một lần nữa, trao trái tim của mình cho anh không?"

"Không thể!..."

Trước câu trả lời đầy bất ngờ này của Biên Bá Hiền, động tác trên tay Phác Xán Liệt bỗng khựng lại, cả người hắn như bị cứng đờ, chết lặng đi mà trơ mắt nhìn cậu, không dám bước tiếp.

Biên Bá Hiền liền nhào đến, ôm chầm lấy hắn: "Ngốc! Em không thể thêm một lần nữa... mà chỉ có thể tiếp tục. Bởi vì vốn dĩ, em chưa bao giờ hết yêu anh."

Phác Xán Liệt không ngờ được rằng Biên Bá Hiền sẽ nói như vậy, hắn nhắm mắt lại mỉm cười hạnh phúc, từng giọt nước mắt long lanh trong suốt cũng theo đó mà chậm rãi lăn xuống gò má.

"Vậy thì..."

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Phác Xán Liệt buông Biên Bá Hiền ra, trực tiếp quỳ một chân xuống trước mặt cậu. Biên Bá Hiền có chút hoảng hốt, muốn đỡ người dậy thì Phác Xán Liệt liền nắm lấy tay cậu. Hắn mở chiếc hộp nhỏ màu đỏ ra, lấy ra một chiếc nhẫn. Tay Biên Bá Hiền rất đẹp, vậy nên Phác Xán Liệt cũng biết mà đưa ra yêu cầu phù hợp cho người làm nhẫn. Chẳng cần quá cầu kì, mà cũng lại không thể quá đơn giản. Một chiếc nhẫn bạc đính kim cương vừa phải, đủ để tôn lên vẻ đẹp bàn tay của Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt từ phía dưới ngước lên, nghiêm túc nhìn vào mắt Biên Bá Hiền, chân thành mà nói.

"Em có đồng ý lấy anh, cho phép anh từ nay về sau được bên em đến hết đời, được yêu thương, chăm sóc em mãi mãi. Rồi sau đó em sẽ cùng anh xây dựng lên một gia đình đầm ấp, cùng anh viết lên những dòng nhật kí hôn nhân đầy hạnh phúc của hai ta? Bá Hiền, em đồng ý với anh chứ?"

Hai mắt Biên Bá Hiền nháy mắt liền trở lên ậng nước. Hôm nay, đúng là cậu đã rất bất ngờ với những gì mà Phác Xán Liệt làm cho mình. Nhưng chiếc nhẫn này, thật ra cậu đã từng thấy qua một lần. Đó là vào cái ngày Phác Xán Liệt gặp tai nạn. Hôm đó mang áo đi giặt, nhìn thấy chiếc hộp nhẫn trong đó, Biên Bá Hiền đã đau lòng đến nhường nào, òa khóc suốt đêm đến khan tiếng. Phác Xán Liệt, người đàn ông của cậu, quả thực vẫn luôn rất tuyệt vời.

Những giọt nước mắt hạnh phúc theo tác động của cơn gió đêm mà nhanh chóng rơi xuống. Biên Bá Hiền mỉm cười, giọng nói ra cũng không giấu được có chút run rẩy.

"Tất nhiên... em đồng ý rồi."

Phác Xán Liệt lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón giữa thon dài của Biên Bá Hiền, sau đó chân thành đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn.

Hắn không muốn hỏi Biên Bá Hiền đã nhìn thấy chiếc nhẫn hay chưa. Dù cậu có thấy rồi cũng chẳng sao, hắn vẫn quyết định giữ lại chiếc nhẫn này để cầu hôn cậu. Bởi vì, hắn đặt làm là để dành tặng cho Biên Bá Hiền, cho nên vật nhất định phải về với chủ. Thêm nữa, chiếc nhẫn cũng như để nhắc nhở hắn về vụ tai nạn đó, và cũng khiến hắn không thể quên được Biên Bá Hiền đã phải đau đớn vất vả vì mình nhiều đến thế nào.

Phác Xán Liệt đứng dậy, đưa tay khẽ chạm gò má cậu. Biên Bá Hiền lúc này, hai mắt long lanh, đuôi mắt còn có chút phiếm hồng, gò má thì ửng đỏ, đôi môi hồng nhạt theo sự tác động của những ánh nến mà trở nên xinh đẹp đến lạ thường.

Người hắn yêu, đẹp đến vô thực.

Khẽ nâng nhẹ gò má cậu, Phác Xán Liệt đặt lên đôi môi kia một mụ hôn. Biên Bá Hiền cũng đáp lại hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn kéo nụ hôn thêm sâu hơn. Những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu vẫn không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả vai áo Phác Xán Liệt.

Trên tất cả những cuộc hẹn hò trong nhật kí, cái mà Biên Bá Hiền mơ ước nhiều nhất, vẫn là một câu ngỏ lời cầu hôn từ Phác Xán Liệt. Vì là một người trầm ổn không thích ồn ào nên Biên Bá Hiền đã tự viết rằng cậu muốn một không gian chỉ có riêng hai người với ánh nến lãng mạn. Và Phác Xán Liệt, đã biến điều ước đó của cậu trở thành sự thật.

Ánh trăng trên màn trời đêm cùng những ánh nến bao trùm hai thân ảnh, phủ lên họ một thứ ánh sáng ấm áp của hạnh phúc. Ở lại Bắc Kinh này cũng tốt, cả hai sẽ cùng nhau làm lại tất cả mọi thứ. Tình yêu này, sẽ được bắt đầu lại từ đầu.

HOÀN

___

Cuối cùng cũng hoàn thành trước ngày anh đi nhập ngũ rồi 🥺. Biết là hố cũ vẫn còn chưa lấp xong, nhưng vì sắp tới hai anh đi lính hết rồi nên mình lại muốn viết một chiếc fic quân ngũ, thêm cả abo nữa nài🤭. Nghĩ đến cảnh cả hai trong quân ngũ, vẫn là cứ bứt rứt không viết không chịu được á huhu 😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com