TruyenHHH.com

[Chanbaek - XánBạch] Truyện Ngắn Về Chanyeol Và Baekhyun 💋

💎Sự trở về của Vợ Cũ💎[P1]

HongPham050

😘 Au đang bận ôn thi nên thời gian không có nhiều để viết truyện . Không thể hoàn thành truyện trong một lần nên Au sẽ đăng lên theo phần của từng truyện . Mong các bạn đừng chê nha 😘

" Năm năm rồi tôi mới trở về đây , nơi tồn tại nỗi đau mà tôi phải bỏ đi biệt xứ năm năm . Có lẽ là nó không quá lâu nhưng năm năm qua ngày nào Biên Bá Hiền tôi cũng sống trong đau khổ . Còn nhớ ngày tôi mang trong người bào thai hai tháng tay cầm vali đôi mắt xưng húp lên máy bay rời khỏi Hàn Quốc , quê hương mà tôi được sinh ra lớn lên trong bình yên  và gặp anh người chồng mà tôi trao tặng cả trái tim , là người ba mà con trai nhỏ của tôi hay hỏi đến . Hôm nay Biên Bá Hiền tôi và con trai nhỏ Phác Xán Anh quay trở về đây , một là cho con gặp lại ba hai là trả mối thù với cô chị thân thiết Thừa Ân người phá hoại cuộc sống gia đình hạnh phúc của tôi và anh . Xán Liệt em về với anh đây "

Nhìn ngoài khung cửa sỗ những áng mây trắng xoá làm lòng Biên Bá Hiền êm ái không thôi . Nhìn sang chiếc ghế kế bên , khuôn mặt đang say ngủ của cậu quí tử Phác Xán Anh làm Bá Hiền nở nụ cười nhẹ . Thằng bé y như bản sao của ba Xán Liệt nó , phong độ tuấn tú ngay từ nhỏ đã mệnh danh là hot boy của trường bé theo học

Biên Bá Hiền xoa xoa mái tóc của con trai nhỏ sao đó là an yên nhắm mắt ngủ một chút sau khi suy nghĩ vẩn vơ . Trong cơn mê Bạch Hiền lại nhìn thấy giấc mơ đó , giấc mơ gây cho cậu sự ám ảnh . Nó không phải là giấc mơ chết chóc hay kinh hoàng rùng rợn nhưng với Bá Hiền so với nằm mơ gặp ma cũng không đáng sợ bằng nó

Trong cơn mơ Bạch Hiền nhìn thấy cảnh Thừa Ân và Phác Xán Liệt đang cùng nhau ôm ấp , một người là chồng mình,  một người là bạn thân . Bá Hiền như chết đứng nhìn bọn họ ân ái mà xem cậu như không khí . Cảnh Thừa Ân quăng vào mặt cậu tờ giấy khám thai kèm theo lời cảnh cáo

- Cậu thua rồi mau rời xa Xán Liệt đi

Đau đớn tuyệt vọng Bá Hiền chọn cách rời đi . Cậu không li hôn với anh là vì trong chuyện này người sai là Thừa Ân . Cô ta bỏ thuốc vào nước của anh , lên giường xong thì bắt anh chịu trách nhiệm với mình . Phác Xán Liệt ban đầu không đồng ý cho đến khi cô ta đem tờ giấy khám thai đến , bị sức ép của Phác gia nói đúng ra là do mẹ anh ,  anh phải nhắm mắt gật đầu cho cô ta vào nhà an tĩnh dưỡng thai . Bá Hiền bỏ đi anh như người điên tìm kiếm cậu khắp nơi đến vô vọng

Thừa Ân rất được lòng của mẹ Phác , được bà bênh vực đủ đều . Phác gia chỉ có bà là xem sự tồn tại của Thừa Ân còn những người khác như ba Phác đặc biệt là Phác An Hy chị gái của Xán Liệt là ghét cay ghét đắng Thừa Ân . Chị cũng là người biết Bá Hiền mang thai nhưng vì cậu muốn giấu nên chị tôn trọng quyết định của cậu . Biên Bá Hiền vẫn thường xuyên liên lạc với chị , Phác An Hy đã an ủi và hay bay qua bên Trung thăm cậu và đứa cháu đích tôn của mình

Biên Bá Hiền toát mồ hôi mà giật mình tĩnh dậy . Khẽ đưa tay lau nước mắt , cậu lại nhìn con trai nhỏ thì ra là mơ thôi

- Bảo bối umma sẽ giành lại tất cả những thứ gì của chúng ta

----------------++++-----------

- Bá Hiền bên này

Phác An Hy vui mừng reo hò tay không ngừng dơ lên lắc lắc cho Bá Hiền nhìn thấy . Cậu tay bế con trai còn đang ngủ gà ngủ gật , tay kéo vali vẻ phía chị miệng cười thật tươi

- Chị hai

- Chào mừng em và bảo bối trở về

- Dạ Xán Anh nhắc chị hoài đó

- Ai da bảo bối của chị vẫn còn buồn ngủ sao ? Đây đưa chị bế Xán Anh cho . Hú bé cưng ơi cô hai nhớ con quá

Phác Xán Anh bị cô hai hôn vào hai má phúng phính nhưng vẫn ngủ mê mang . Phác An Hy đưa cậu đến nhà hàng của mình để cho em dâu và cháu cưng ăn uống nghĩ ngơi sau chuyến bay  . Ngồi vào bàn ăn , toàn những món ngon mà Bá Hiền nuốt không dô cậu chỉ muốn gặp anh ngay thôi

- Chị hai Xán Liệt khoẻ không ?

- Vẫn vậy thôi em ngày thì làm việc đêm thì uống đến say mèm

- Không ai khuyên anh ấy sao chị ?

- Có chứ ba và chị có khuyên nhưng không có tác dụng

- Thế cô ta...

- Khỏi nhắc đến Xán Liệt xem nó như rác rửi vậy đó

- Anh ấy có thương đứa con...

- Dĩ nhiên là không rồi . À mà cũng có quan tâm nhưng con bé đó cũng rất đáng ghét y như mẹ nó . Em không biết đâu hôm trước cái áo chị vừa mua cả chục ngàn won nó dám dùng kéo cắt tan nát ra

- Thừa Ân không dạy nó sao ?

- Tối ngày đi theo bám đích Xán Liệt chứ có thời gian đâu mà lo dạy con

- Thế mẹ thì sao hả chị ?

- Mẹ thất vọng khi nó sanh con gái nên hối thúc nó mau sanh cháu trai cho mẹ . Mà mẹ rất quá đáng chị và ba bây giờ không ai nói chuyện với mẹ hết

Bá Hiền gật đầu dựa vào lời Phác An Hy cậu cũng nắm rõ hoàn cảnh hiện tại

- Em tính khi nào gặp Xán Liệt ?

- Dạ ngày mai

- Thôi hôm nay đi chị muốn cháu cưng của chị danh chánh ngôn thuận vào nhận tổ qui tông

- Chị hai đừng gấp mà

- Hảo hảo theo ý em được chưa ? Nhưng ngày mai là phải đem cháu chị về đó

- Tuân lệnh

- Haha thôi mau ăn đi

Phác Xán Anh được cô hai bồi ăn đến bụng căng tròn , Bá Hiền đi đến nhà người bạn thân Đỗ Khánh Tú ngủ nhờ , nói đúng ra là gửi Phác Xán Anh lại còn bản thân thì theo địa chỉ của Kim Chung Nhân chồng của Khánh Tú cung cấp tìm đến quán par Phác Xán Liệt hay đến

Bạch Hiền vừa bước vào nghe tiếng nhạc mùi bia rượu làm cậu chống cả mặt , cố gắng len lỏi qua đám người đang lắc lư theo nhạc tìm kiếm hình bóng người chồng cậu nhung nhớ năm năm qua trong ánh đèn mờ ảo

Trái tim không khỏi xót xa khi nhìn thấy thân ảnh cao to đang ngửa cỗ tu ừng ực chai rượu như uống nước . Bá Hiền đi đến phía sau anh , vòng bàn tay nhỏ bé qua ôm lấy anh . Phác Xán Liệt hơi giật mình nhưng sau đó là nhanh chóng gỡ bỏ tay cậu ra

- Tôi không cần người

- Em anh cũng không cần sao ?

Giọng nói này nghe quen tai quá ? Phác Xán Liệt lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh , quay lại nhìn người sau lưng 
Anh như chết đứng mà mở to mắt nhìn người trước mắt , người anh nhung nhớ ngày đêm , Phác Xán Liệt tự lấy tay tát vào mặt mình sau đó xoay vào trong cười khẩy

- Lại nhớ em ấy đến hoa mắt rồi

Nhìn thấy Phác Xán Liệt như vậy Bá Hiền không kiềm được nước mắt

- Xán Liệt là em

- Cậu đừng gạt tôi Bá Hiền đi rồi em ấy giận tôi mà đi rồi...ức..

- Em là Biên Bá Hiền của anh đây

- Không...không phải...em ấy bỏ tôi rồi...em ấy sẽ không về nữa đâu...ức..

Cậu dùng hết sức lôi tay anh đi . Phác Xán Liệt tâm trạng đang xao lãng nên mặc cậu lôi đi . Ra khỏi quán par Bá Hiền nhìn thấy khách sạn phía đối diện không ngần ngại mà kéo Phác Xán Liệt vào thuê phòng

Vật vã lôi được anh vào phòng Bá Hiền áp anh vào tường mà hôn ngấu nghiến . Phác Xán Liệt cảm nhận sự thân thuộc qua nụ hôn hơi thở mùi hương của cậu . Anh dần dần đáp trả , nhanh chóng lật lại thế chủ động , Bá Hiền hài lòng bàn tay nhỏ nhắn giúp anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi để lộ ra vòm ngực rắn chắc , Phác Xán Liệt cũng không tha cho cái áo thun của cậu

Xoẹt

Chiếc áo thun đáng thương bị anh xé ra làm hai , hai người ngã xuống sofa , Phác Xán Liệt đè lên người Bá Hiền , bờ môi bắt đầu di chuyển từ cỗ xuống bờ ngực căng tròn mà cấu xé hai đầu núm hồng hào . Tiếng rên của Bá Hiền làm anh như điên dại mà hôn mút , chiếc quần thun cũng bị anh cho làm bạn với sàn , bàn tay thô to cảm nhận sự mềm mại của làn da Bá Hiền , Phác Xán Liệt thăm dò huyệt động ẩm ướt liền không nhanh không chậm mà nhồi cự long vào

- A~~~ Xán Liệt...em nhớ anh...ưmm~~

- Bá Hiền anh thực sự rất nhớ em

Những cú thúc mạnh mẽ của anh làm Bá Hiền ngây dại mà rên rỉ . Hai người hoà mình vào nhau đến gần sáng mới ngủ thiếp đi

Sau đêm hoan ái Phác Xán Liệt bị đánh thức bởi ánh nắng len lõi rọi vào , anh mơ màng tỉnh dậy đầu có chút đau . Phát hiện trong vòng tay mình có người , Phác Xán Liệt hơi giật mình , anh cúi xuống nhìn thì ...anh thực sự không dám tin...người đang nằm trong lòng anh là Biên Bá Hiền người vợ anh mong nhớ bao ngày qua

- Bà...xã...là em...?

Bá Hiền nghe tiếng gọi nheo mắt thức dậy , nhìn sự ngạc nhiên của Phác Xán Liệt , cậu bật cười

- Ông xã...em mệt lắm...

Cố gắng giữ cho bản thân sự bình tĩnh

- Bá Hiền em là Biên Bá Hiền ? Anh không mơ chứ ? Em về rồi ? Em về với anh rồi sao ?

- Anh xem có phải mơ hay không hả ? Ông xã

Phác Xán Liệt thực sự không dám tin vào mắt mình . Anh tìm cậu bao lâu nay không chút tin tức , tìm đến tuyệt vọng ấy vậy mà bây giờ cậu lại xuất hiện trước mắt anh , cả người nằm trong vòng tay anh . Phác Xán Liệt kích động mà ôm chặt Bá Hiền vào lòng

- Bà xã là em tốt quá anh nhớ em lắm anh biết anh sai rồi là anh không tốt làm ra chuyện có lỗi với em anh xin lỗi ... Em muốn anh làm gì anh cũng chấp nhận em đừng đi nữa đừng bỏ anh nữa . Anh sống không nỗi đâu Bá Hiền... Anh rất yêu em...

Bá Hiền cảm nhận sự run rẩy của anh vòng tay siết chặt cậu đến mức khiến cậu ngạt thở

- Ông xã em về rồi không đi đâu nữa nhưng...còn Thừa Ân ?

- Bà xã anh sẽ đuổi cô ta đi từ ngày em đi anh không hề xem đến sự tồn tại của Thừa Ân người anh yêu là em

- Ông xã không cần làm vậy dù sao cũng là mẹ của con anh . À Xán Liệt em có món quà muốn tặng anh

- Bà xã là quà gì ?

- Em nghĩ anh sẽ rất thích mau thay đồ đi em dắt anh đi xem món quà này

Nhìn Bá Hiền toả ra mờ ám Phác Xán Liệt rất lo lắng , không phải cậu đưa anh đi đến toà án để li dị chứ ? Biên Bá Hiền và anh trở về nhà của Khánh Tú , Phác Xán Liệt có vẻ hơi ngạc nhiên

- Bà xã sao lại đến đây ?

- Quà của anh trong đó

- Em làm anh hồi hộp quá

- Haha ông xã anh sẽ rất vui khi thấy món quà to lớn này

Ting tong~

Khánh Tú ra mỡ cửa niềm nỡ chào đón hai người vào trong nhà . Phác Xán Liệt nhìn xung quanh , Bá Hiền để anh ngồi trên sofa chờ bản thân thì vào phòng xem con trai nhỏ

- Xán Anh dậy đi con ba đến đón con kìa

- Umma người ta đang ngủ mà kệ ba đi...hả ? Umma nói sao ?

Phác Xán Anh lập tức tỉnh ngủ , hai mắt sáng rực nhìn umma Bá Hiền

- Umma nói ba đến đón con

- Umma không gạt con chứ ?

- Mau vệ sinh rồi xuống xem có phải người bên dưới là ba hay không ?

- Dạ

Thằng bé nghe đến ba nó thì vui mừng không thôi , không cần sự trợ giúp của umma , Phác Xán Anh tự vào tolet đánh răng rửa mặt , thay bộ đồ cục mầm cực đáng yêu , thằng bé lục trong balô nhỏ ra tấm hình mà nó xem như bảo bối rồi chạy thật nhanh xuống

Phác Xán Liệt lòng căng thẳng không thôi đang uống ngụm nước để bình ổn thì thấy nhóc con từ đâu chạy ra đứng trước mặt mình , Phác Xán Anh nhìn Phác Xán Liệt sau đó nhìn tấm hình trong tay

- Đúng rồi yeeee...ba ơi...

Phác Xán Liệt đơ ra , nhóc con nhào đến trong lòng anh không ngừng cọ loạn xạ  . Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt đang ngây dại , cậu nói

- Ngày em ra đi là lúc em phát hiện mình mang thai hai tháng . Thằng bé chính là bé con đó

- Bà xã.... Em nói sao...?

- Tên nó là Phác Xán Anh . Là món quà em muốn tặng anh

Phác Xán Liệt dùng hai tay đỡ lấy Xán Anh ra mà nhìn ngắm , phải rồi đây chẳng phải là bản sao của anh sao ? Mắt mũi môi đều y đúc anh

- Con trai của ba

Xán Anh cười tít mắt được Phác Xán Liệt ôm vào lòng

- Ba sao lâu như vậy người mới đón Xán Anh ? Umma bảo ba đi công tác chỉ đưa hình ba cho con xem  Con cứ nghĩ umma gạt con

- Con trai umma không gạt con nhé

- Ba xin lỗi sau nay ba sẽ bù đắp cho con và umma thật nhiều

Gia đình ba người vui vẻ bên nhau . Phác Xán Liệt giao lại cả tập đoàn Phác Đế cho Ngô Diệc Phàm mà giành thời gian bồi vợ và con cả ngày . Phác Xán Liệt bế Xán Anh , Bá Hiền khoác tay anh ba người cùng nhau đi ăn đi mua sắm đến tận tối mới quay về Phác gia

Thừa Ân trong lòng không hiểu sao cảm thấy như lửa đốt đứng ngồi không yên . Phác An Hy thì thong thả uống trà chờ chào đón em dâu và cháu cưng về . Đúng 8 giờ chiếc xe Ferari quen thuộc của Phác Xán Liệt chạy vào cỗng biệt thự Phác gia , Thừa Ân chạy ra chào đón anh thì há hốc mồm khi thấy Phác Xán Liệt đang bế một nhóc con vòng qua mở cửa cho ai đó . Là Biên Bá Hiền ? Hai mắt trừng to lên Thừa Ân như hoá đá tại chỗ

Biên Bá Hiền đã dự tính trước mọi chuyện , nhìn biểu cảm của Thừa Ân trong lòng không khỏi hài lòng . Cậu ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta khẽ nhướn chân mài xinh đẹp lên , một sự thách thức và cũng là lời cảnh cáo nhẹ cho Thừa Ân rằng cậu đã trở về

- Chào đón em và cháu cưng trở về . Mau vào nhà đi nào

- Dạ

Phác Xán Liệt không nhìn đến Thừa Ân một lần tay bế con trai tay ôm eo vợ mà bước qua cô ta như pho tượng . Vào trong nhà bà Phác không khỏi kinh ngạc

- Bá...Hiền...

- Mẹ Bá Hiền trở về rồi . Mẹ xem em ấy còn đem cả thằng cháu đích tôn về cho mẹ nè

Phác An Hy dong dãi nói thật to cốt ý cho Thừa Ân bên ngoài nghe thấy . Bà Phác nhìn Xán Anh , thằng nhóc này không khác gì Phác Xán Liệt lúc nhỏ

- Con chào ba chào mẹ

- Về là tốt rồi mau ngồi đi con . Cháu cưng qua đây cho ông bế con một tí

Phác Xán Anh ngoan ngoãn tuột xuống chạy đến ngồi vào lòng ông Phác còn chu môi nhỏ lên gọi

- Gia gia người có khoẻ không ? Xán Anh rất là nhớ gia gia

- Haha cháu cưng con quả thật đáng yêu . Này Xán Liệt nhìn xem nó giống con như đúc , Bá Hiền con sanh thật khéo

- Ba con xin lỗi đến bây giờ mới đem cháu về cho ba

- Thôi không sao . Xem như thời gian qua là thử thách cho tụi con đi

- Mẹ con xin lỗi . Con đi mà không nói lời nào . Mẹ người xem đi

Bá Hiền xoay qua bà Phác mắt vẫn dán vào Xán Anh , bà đưa tay ra nhận tờ giấy cậu đưa , là giấy xét nghiệm ADN của Phác Xán Liệt và Phác Xán Anh

- Ôi trời cháu trai của nội . Qua đây nào bảo bối của bà . Ây da Bá Hiền con sinh khéo quá thằng bé y như ba của nó haha

- Dạ là do gen của Phác gia tốt ạ

Biên Bá Hiền thành công trở về Phác gia dưới sự chào đón đồng thuận của ông bà Phác và Phác An Hy . Riêng Thừa Ân thì mặt mài không chút huyết sắc vẫn im lặng nãy giờ ngồi một bên . Phác Xán Liệt lên tiếng

- Bà xã em mệt rồi anh đưa em lên phòng nghĩ để con cho ba mẹ chăm là được rồi

- Phải phải con mau đem dâu của mẹ lên phòng nghĩ ngơi đi . Xán Anh để mẹ chăm cho , hai đứa tranh thủ sinh thêm vài đứa càng tốt

- Dạ vậy tụi con xin phép

Phác An Hy nháy mắt cùng Bá Hiền rồi ngồi đó xem hai người có tuổi giành bế cháu . Thừa Ân quay trở về phòng , cô biết bây giờ mình đang thất thế nhưng không Thừa Ân cô không dễ dàng bỏ cuộc như vậy

Bước vào căn phòng ngày xưa , Bá Hiền cảm thấy không thay đổi gì . Vẫn là đồ vật của cậu cùng anh lựa chọn trang trí cho phòng của mình . Phác Xán Liệt sắp xếp quần áo cho cậu thấy vợ mình đang ngắm nhìn ảnh cưới của hai người , mĩm cười anh ôm lấy cậu

- Ông xã mọi thứ vẫn không thay đổi ?

- Phải vì anh biết em sẽ quay trở lại nhưng đều bất ngờ hơn là em đã quay trở về cùng con của chúng ta . Cảm ơn em bà xã

- Sau này anh phải bù đắp cho em và con bằng cả trái tim đó

- Anh hứa

Hai người ân ân ái ái cùng nhau tâm tình . Phác Xán Anh được bà nội tắm rửa thay đồ rồi dỗ ngủ , lúc nhìn thấy nhóc con bà đã cảm thấy rất thân thuộc nhưng vẫn không dám chắc , khi Bá Hiền đưa bà xem tờ giấy xét nghiệm ADN thì bà đã không còn nghi ngờ gì nữa . Đây đúng là đứa cháu nội đích tôn của bà rồi , thằng bé lại rất ngoan năm tuổi mà đã biết đấm bóp rất giỏi cho ông nội , giúp bà nội xoa vai , hai ông bà Phác rất hài lòng tấm tắc khen Biên Bá Hiền khéo sinh khéo dạy

Từ ngày Bá Hiền trở về mọi người trong nhà dường như quên mất Thừa Ân và đứa con của cô  . Trong lòng căm ghét Bá Hiền rất nhiều vì cớ gì mà Phác Xán Anh lại giành hết tình thương của Phác Lạc Lạc của cô ? Thừa Ân không cam tâm . Cô ta dạy con gái không được tiếp xúc với Xán Anh , và trút vào đầu con bé những lời nói cay độc để móc méo Phác Xán Anh

Biên Bá Hiền cũng không quan tâm chấp nhất trẻ con sớm muộn gì cậu cũng sẽ đuổi hai mẹ con Thừa Ân ra khỏi Phác gia . Phác Xán Liệt thì muốn đuổi Thừa Ân đi nhưng Bá Hiền không cho , cậu chưa hành hạ chưa nhìn thấy Thừa Ân sống dở chết dở cậu sẽ không cho cô ta ra khỏi Phác gia

Vào một ngày chủ nhật cả nhà vẫn còn bận bịu chuẩn bị bữa tiệc nhỏ mừng Phác Xán Anh chính thức đi học , đáng lí ra nó không có gì là quá quan trọng nhưng đối với Phác gia không thể bỏ qua , đứa cháu cưng của họ sắp đi học thì phải ăn mừng cho long trọng vào

Phác Xán Anh đang ngồi xem hoạt hình thì Phác Lạc Lạc tiến đến giành romote từ tay thằng bé sang chuyển kênh qua kênh kinh tế . Phác Xán Anh không nói gì umma từng nói con trai không chấp nhất con gái nên nhóc con bỏ ra ngoài sân chơi điều khiển xe . Cứ tưởng êm đềm nào ngờ Phác Lạc Lạc lại theo sau nhóc con giành điều khiển mà xô Xán Anh

- Này sao em lại giành với anh từ cái này đến cái kia ?

- Vì tôi ghét anh . Nói cho anh biết tài sản này là của tôi ba Xán Liệt nội cũng là của tôi anh đừng hòng mà tranh đồ con hoang

- Anh không tranh của em gì hết

Phác Lạc Lạc lại gần lấy tay cào vào mặt Xán Anh , thằng bé bị đau nên khóc toáng lên . Xán Liệt nghe thấy con trai nhỏ khóc nên chạy ra xem

- Bảo bối sao lại khóc ? Là ai chọc ghẹo con ? Nín ba thương

Xán Anh buông tay ra khỏi mặt , anh nhìn vết xước trên cái má phúng phính đáng yêu của con trai mà không khỏi xót xa

- Ba..hức...là...em ấy...hức...

- Cháu cưng của nội ai dám làm đau con thế ?

Bà Phác từ trong nhà đi ra nhìn thấy cháu cưng khóc , bà xót không thôi

- Nội...Xán Anh...hức...ấm ức lắm...hức...hức...

- Ngoan nói nội nghe là ai dám đụng đến cháu cưng của nội ?

- Nội..là...Lạc...Lạc...em ấy giành đồ chơi của con...mắng con là...con hoang...tài...sản là của em ấy...nội ơi con không có làm...gì hết mà...oaoaoaoaoa

- Phác Lạc Lạc ai cho con ăn nói thế hả ?

Phác Xán Liệt đen mặt nhìn con bé đang đứng đó , Bá Hiền đứng sau bụi cây cũng nghe được chuyện , tâm can cậu xót lắm , không ngờ Thừa Ân cô dám dạy con mình mắng con tôi như thế . Chờ xem tôi dạy dỗ hai mẹ con các người ra sao ?

- Xán Anh nín đi con em không cố ý đâu mà

- Bá Hiền con đừng bênh vực hai mẹ con nó . Mau vào trong nhà nội bôi thuốc cho con

Thừa Ân bị bà Phác gọi ra ngoài phòng khách , Thừa Ân như vô tội

- Mẹ người gọi con

- Ai cho cô dạy con mình ăn hiếp cháu vàng cháu bạc của tôi ?

- Dạ con không có mẹ đừng hiểu lầm

- Hiểu lầm ? Hừ Lạc Lạc nó chỉ là đứa con nít làm sao biết cách chửi con hoang ? Giành tài sản ? Hả ?

- Mẹ...con thực sự...

- Câm miệng . Lạc Lạc ta hỏi con là ai dạy con mắng anh như thế ?

- Là mẹ nói tại anh nên mọi người mới không thương con , sau này tài sản của Phác gia sẽ bị anh tranh mất

- Thừa Ân cô giỏi lắm dạy con mình ra như thế ?

- Mẹ...

Bá Hiền nãy giờ im lặng ngồi biết bà Phác cùng mọi người đang rất tức giận , nhìn Thừa Ân bắt đầu khóc lóc . Xán Anh trong lòng bà nội thút thít

- Nội ơi...Xán Anh...là con của ba Liệt...không phải con...hoang...Xán Anh cũng...không tranh...tài sản với Lạc Lạc

-Hảo hảo nội biết rồi  . Bảo bối của nội đừng khóc

Bá Hiền cắn môi sau đó lên tiếng

- Mẹ...nếu chị Thừa Ân và Lạc Lạc không thích con và Xán Anh ở đây vậy con xin phép dọn ra ngoài...

- Anh không đồng ý

- Mẹ cũng không đồng ý . Con là con dâu của nhà họ Phác , Xán Anh là cháu đích tôn của Phác gia đâu thể để con và cháu mẹ ra ngoài sống

Ông Phác nãy giờ lo xót cháu mới lên tiếng

- Bá Hiền con và Xán Anh phải ở đây , đây là nhà của con . Nếu muốn ra khỏi Phác gia thì là mẹ con của nó

Thừa Ân càng tỏa ra thê thảm nước mắt tuôn như mưa

- Ba sao...lại đuổi...

- Đừng gọi tôi là ba , tôi không nhận nỗi tiếng ba của cô . Cô nhìn xem cô dạy con mình ra sao ? Nhìn Bá Hiền dạy Xán Anh ra sao ? Cháu của Phác gia chỉ có mình Xán Anh là xứng đáng mang danh phận này , nhà chúng tôi danh ngôn vọng tộc chứ không phải thứ thất thố như cô

- Ba...oan ức...cho con ...quá...

- Oan ức ? Người phải kêu oan ức là Bá Hiền mới đúng . Cô không nhớ những việc thất đức của mình sao ? Hảo cô sợ Xán Anh tranh mất tài sản sao ? Bây giờ tôi sẽ  lập di chúc ngay và luôn đem tất cả tài sản tôi đứng tên để lại cho Xán Anh còn tài sản riêng của Xán Liệt muốn cho ai là quyền của nó . Bà gọi luật sư Tô đến cho tôi

- Ba người đừng quá tức giận mà chưa suy nghĩ kĩ đã quyết định . Xán Anh còn nhỏ...

- Bá Hiền ba đã có suy nghĩ này từ khi con và Xán Anh quay trở về không phải phút bất đồng

Trong lòng vô cùng hả hê , Bá Hiền nhìn Thừa Ân đang gục mặt không dám lên tiếng . Cậu muốn cười nhạo vào mặt cô ta , ngày xưa cô ta cũng từng nói rằng sau này con của cô ta sẽ có tất cả tài sản của Phác gia . Bá Hiền không ngờ ba Phác lại yêu thương Xán Anh đến thế , cậu quay trở về không phải để tranh đoạt tài sản mà là giành lại hạnh phúc cho mình và con trai nhỏ , không ngờ sự trở về này quả thật không sai . Thừa Ân đã gánh chịu những đau đớn tủi nhục không hơn không kém cậu ngày xưa bao nhiêu . Và cái điều làm Bá Hiền cảm thấy hạnh phúc nhất là tình yêu của anh giành cho cậu năm năm qua vẫn không thay đổi . Bá Hiền chỉ ngồi đó xem Thừa Ân tự bày trò rồi tự hưởng hậu quả cậu chẳng cần ra tay . Nhìn qua con trai lòng cậu không khỏi hài lòng , cậu dạy con những điều hay lẽ phải , dạy con lễ nghĩa phép tắc , biết phân biệt đúng sai , lúc nào cần nói sẽ nói lúc nào nên im lặng thì im lặng

Mọi chuyện cũng êm xuôi qua đi . Bá Hiền không muốn tha cho Thừa Ân dễ như vậy , nên cũng nói vài lời cho cô ta ở lại đây . Phác Xán Liệt đã chán ghét nay còn chán ghét cô ta hơn , ông bà Phác cấm Thừa Ân và con gái Lạc Lạc không cho đến gần Phác Xán Anh và luôn theo giữ cháu cưng sợ sẽ xãy ra chuyện tương tự như vừa rồi

Bá Hiền loay hoay nấu cơm , cậu đang rửa rau thì Thừa Ân từ đâu đi đến giựt lấy rỗ rau mà cậu cất công lặt rửa ném xuống sàn nhà dùng chân dẫm lên . Bá Hiền cũng không có cảm xúc giận dữ mà là bình thản xem cô ta làm trò ngu ngốc

- Tại sao mầy không chết quách luôn đi quay về làm gì hả ? 

- Ồ hay ? Nhà tôi ở đây chồng tôi ở đây không quay về đây không lẽ bắt chước giống chị ? Ăn nhờ ở đậu sao ?

- Mầy...

Bàn tay bị Bá Hiền chặn giữa không trung , ánh mắt toát lên lạnh lẽo nhìn Thừa Ân

- Thừa Ân chị đừng quá đáng . Chị cũng biết bây giờ ai là người có lợi thế hơn . Ngày xưa là do tôi nhu nhược để chị xỏ mũi dắt đi bây giờ khác rồi . Tôi trở về đây là giành lại tất cả những thứ thuộc về Biên Bá Hiền này . Kịch vui chỉ vừa mới được phân nữa thôi

Ánh mắt và gương mặt hoang mang của Thừa Ân làm Bá Hiền bật cười , bỏ lại vài từ rồi quay lại công việc dang dở

- Ngu xuẩn

Sự sợ hãi đang bao lấy Thừa Ân , cô ta đi vào phòng đóng cửa , Bá Hiền thực sự đã thay đổi cậu không còn là người ngu ngốc nhu nhược . Nhìn Thừa Ân rời đi Bạch Hiền nhoẻn miệng cười

- Thừa Ân cô chưa yên đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com