TruyenHHH.com

Chanbaek What Is Love

Buổi chiều tan học, Phác Xán Liệt như thường lệ đến đón Biên Bá Hiền. Đậu xe trước cổng trường ngồi chờ Biên Bá Hiền, thấy Ngô Thế Huân cùng Biên Bá Hiền cười đùa vui vẻ đi ra, bên cạnh còn có thêm một người nữa nhưng Phác Xán Liệt không quan tâm. Hắn chỉ để ý một điều rằng là Ngô Thế Huân đang cầm tay của Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt không ngồi đợi nữa mà lập tức bước xuống xe đi đến chỗ cậu.

Ngô Thế Huân cầm tay Biên Bá Hiền là muốn kiểm tra vết thương do hôm nay đẩy cậu khiến cậu ngã vào bàn. Cũng may là vết thương không nặng, chỉ bị xước ngoài da một chút, nếu không Ngô Thế Huân sẽ hối hận lắm.

Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên Ngô Thế Huân cảm thấy sống lưng có chút lạnh. Tầm nhìn trước mặt bị chắn mất, một thân ảnh cao lớn không biết từ đâu xuất hiện với gương mặt đằng đằng sát khí, vô tâm như Kim Tuấn Miên nhìn thấy mà còn nổi da gà.

Biên Bá Hiền thì vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm gần kề, vẫn quay sang nhìn Ngô Thế Huân cười đùa vui vẻ.

"Không sao đâu, lần sau cậu nhớ chú ý, đừng nóng nảy như vậy."

"Chú ý cái gì?" Phác Xán Liệt trầm giọng hỏi.

"Chú ý không được làm đau tớ nữa."

"Làm đau?"

"Đúng..." Nói đến đây, Biên Bá Hiền liền cảm thấy không đúng, giọng nói trầm khàn này đâu phải của Ngô Thế Huân, cũng đâu phải của Kim Tuấn Miên.

"Xán... Xán Liệt!?"

"Sao? Nhìn tôi em bất ngờ lắm sao?"

"Đúng... đúng là có chút bất ngờ." Vì mọi lần anh toàn ngồi trong xe, không bao giờ đích thân ra ngoài đón em như vậy.

Phác Xán Liệt quay ra nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: "Cậu, làm gì mà em ấy đau?!"

Ngô Thế Huân nghe giọng điệu của Phác Xán Liệt đã biết có mùi nguy hiểm, không suy nghĩ gì nhiều, cúi đầu chào một câu, "Tạm biệt anh Xán Liệt!" rồi kéo Kim Tuấn Miên chạy mất hút.

Ngô Thế Huân chạy rồi, Phác Xán Liệt cũng không quan tâm nữa, xoay người đi vào xe. Biên Bá Hiền đứng đó thì vẫn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu rõ hiện tại Phác Xán Liệt là đang như thế nào? Hắn... là đang giận dỗi sao?

Cậu cũng chạy theo vào trong xe, vừa ngồi vào ghế, đóng cửa lại thì đã bị người kia kéo vào nụ hôn.

"Ưm... Xán Liệt... sao vậy?"

"Không sao cả? Tôi hôn em cũng không được sao?"

"Được, nhưng anh đè lên tay em rồi, tay em đau."

Nghe Biên Bá Hiền nói vậy, Phác Xán Liệt liền tạm thời dừng nụ hôn, nâng tay cậu lên xem thử. Cánh tay Biên Bá Hiền đúng là có hơi bầm tím và có một vết xước nhỏ.

"Ngô Thế Huân làm?"

"Phải..."

Thì ra làm đau là làm đau cái này. Phác Xán Liệt cũng không hiểu nổi bản thân là suy nghĩ cái gì nữa.

"Cậu ấy chỉ là vô ý thôi, anh đừng làm gì cậu ấy nhé?"

"Em bênh cậu ta?"

"Không phải mà, là... bạn thân, nên em không trách cậu ấy."

"Được rồi. Tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em."

"Trợ lí Trần, đến bệnh viện."

"Đến bệnh viện?" Biên Bá Hiền mờ mịt.

"Tay em bị thương rồi, trường học kiểu gì mà không có giáo viên chăm sóc cho học sinh sao?"

Có, nhưng Biên Bá Hiền là không muốn.

"Không cần đâu, chỉ là vết xước nhỏ, không nhất thiết phải đến bệnh viện."

"Vết xước nhỏ nhưng cũng cần phải sát trùng."

"Nếu vậy... anh làm cho em được không?"

Biên Bá Hiền cũng chỉ là hỏi vui thôi, cậu dự định là sẽ về nhà tự làm, nhưng vẫn là muốn hỏi Phác Xán Liệt một câu, chỉ là hỏi, không kì vọng gì. Nào ngờ, hắn lại không từ chối.

"Muốn tôi làm?"

"Ưm."

"Thật?"

"Thật!"

Sau khi vào nhà, Biên Bá Hiền ngồi ở ghế, còn Phác Xán Liệt là đi lấy hộp y tế.

Phác Xán Liệt chưa bao giờ làm việc này, cho bản thân hắn đã không, mà cho người khác thì càng không. Lần đầu tiên hắn làm chính là hôm đầu gặp Biên Bá Hiền, lúc đó, cậu ngủ say không biết gì nên hắn băng bó cho cậu mới không sao, còn bây giờ thì lại khác.

Bàn tay Phác Xán Liệt vụng về cầm bông lau lên vết thương trên tay của Biên Bá Hiền, dù là đau nhưng Biên Bá Hiền vẫn là cố gắng không phát ra một tiếng động.

"Đau đúng không? Tôi gọi người đến làm cho em nhé?"

"Không sao đâu, không đau, anh băng nốt lại cho em đi."

"Được rồi, hôm nay tay đau như vậy, không tập đàn nữa, đi ngủ sớm."

"Nó đâu có đau ở bàn tay đâu, em vẫn có thể chơi được mà."

"Không được, hôm nay không tập. Với lại..." nói đến đây, Phác Xán Liệt liền nhếch miệng cười lưu manh sau đó nhấc bổng Biên Bá Hiền vào phòng ngủ, "...mấy hôm em tập đàn đến khuya chúng ta đều không làm, tôi nhịn lâu lắm rồi."

Sau đó thả nhẹ Biên Bá Hiền xuống giường rồi đè lên cậu, "Hôm nay, tôi phải làm chết em mới được!"

Chẳng kịp đợi Biên Bá Hiền nói gì thêm đã áp môi mình lên môi cậu. Vẫn là nụ hôn mạnh mẽ mang tính xâm chiếm cao ấy, nụ hôn khiến Biên Bá Hiền yêu hắn đến nỗi không cần biết là đúng hay sai.

"Ưm, chậm... chậm một chút... Hôm nay anh làm sao vậy?!"

Phác Xán Liệt khuếch trương cho Biên Bá Hiền xong liền đưa cự vật vào, thúc mạnh một cái.

"Lần sau không được phép thân mật với người khác!"

"A... Em... em đâu có..."

Lại thêm một cú thúc mạnh chạm đến điểm mẫn cảm của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt trầm giọng nói.

"Có đấy!"

Cậu đâu có thân mật với ai khác, cậu chỉ chơi cùng với Ngô Thế Huân thôi mà. Chẳng lẽ là Phác Xán Liệt đã nhìn thấy Ngô Thế Huân cầm tay cậu lúc chiều?

"Anh... là đang nói Thế Huân?"

"Em tự biết!"

"Trước giờ bọn em vẫn vậy mà."

"Trước giờ như vậy, bây giờ phải bỏ, không được phép như vậy nữa!"

Anh thật vô lí, như vậy là anh đang ghen sao? Rõ ràng chúng ta không phải người yêu mà, có thể ghen được sao? Hay là... anh cũng có tình cảm với em? Nếu vậy, em chỉ cần cố gắng nhiều hơn nữa, thì anh sẽ chấp nhận em có đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com