Chanbaek Tinh Dau Chung Ta Thoi Nien Thieu
Từ hôm đó, Phác Xán Liệt đột nhiên muốn tìm hiểu sâu về Bạch Hiền hơn. Tan học liền đi theo chân cậu, đơn giản vì anh sợ, người đàn ông kia lại xuất hiện. Nhưng Bạch Hiền lại xem anh như kẻ biến thái, có hỏi bao nhiêu chuyện cũng không trả lời, chỉ biết mắng anh- Nè ! Anh đừng đi theo tôi được không ?- Đường không phải để mình cậu đi- Anh....!!Bạch Hiền tức giận, mặc kệ mà quay lưng đi. Dù có nói bao nhiêu lần Phác Xán Liệt vẫn cứ như vậy thôi. Cậu tấp vào một tiệm tạm hóa ven đường- Ông chủ, lấy tôi một bao thuốc- Được được, có ngayCậu nhận lấy bao thuốc, tâm tình cũng tốt hơn một chút đi về phía trước. Phác Xán Liệt đi ở sau cậu, tăng tốc lên, không biết cố ý hay vô tình đâm thẳng vào người cậu làm rơi bao thuốc xuống đất. Đã vậy còn làm đổ nước lên, thành công chọc Bạch Hiền tức điên- Anh bị điên à ?!- Xin lỗi, không cố ý- Anh rõ ràng là cố ý !Cậu ngồi xuống nhặt bao thuốc, lau lau vào người. Nhưng tiếc là thuốc rơi ra, thấm nước hết mất rồi- Mẹ kiếp !Bạch Hiền chọi bao thuốc vào người anh, bỏ đi. Phác Xán Liệt chẳng chút biểu tình quay lại tiệm tạp hóa đó- Ông chủ, lần sau cậu trai ban nãy đến mua thuốc, đừng bán- Ây, thân bán đồ kiếm được vài đồng bạc lẻ như tôi. Một đồng cũng là tiền. Không bán lấy đâu ra mà sống- Nhưng cậu ta chưa đủ tuổi. Ông không được cung cấp thuốc lá cho người chưa đủ 18 tuổi- Tôi....haizz được rồiAnh dặn dò ông chủ xong liền chạy theo Bạch Hiền. Nhưng đến ngã ba thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Phác Xán Liệt * chậc * lưỡi một cái trở về nhà mìnhCùng lúc đó Bạch Hiền đang ngồi sau xe Trương Tư Nguyên lượn vòng vòng trên phố- Đồ chết tiệt ! Cậu trốn đâu gần cả nửa tháng trời vậy ?- Haizz, nói cậu không biết đâu- Cậu đang giấu mình cái gì ?- Không có- Thật ?- À mình có mua bánh mochi cho cậu- Đừng đánh trống lảng !- Ông ta gần đây có làm phiền cậu không ?Ông ta mà Trương Tư Nguyên nói là người mà ai cũng biết là ai. Bạch Hiền đột nhiên im lặng. Trương Tư Nguyên thắng gấp dừng xe lại bên đường làm Bạch Hiền mém xíu ngã nhào xuống- Cậu điên à ?- Biện Bạch Hiền, đã bảo cậu đến sống cùng mình, ông ta chắc chắn không động đến cậu được. Sao lại không chịu ?- Mình không muốn trở thành kẻ ăn bám- Ăn bám ? Này là mình tình nguyện, là mình mời cậu đến- Thôi đi, không phải vẫn ổn đấy sao ?- Ổn chỗ nào ?- Đủ rồi !- Được rồi, không cãi nhau với cậu. Hôm nay không vội về nhà. Dẫn cậu đi bar chơiXe Trương Tư Nguyên chạy thẳng đến quán bar ngoài ngoại thành. Hai người điên cuồng uống rượu rồi nhảy nhót. Sau đó thì lái xe chạy về nhà. Trong người có cồn lại còn tăng tốc hết mức, gặp xe khác đang định tấp vào lề không phanh kịp mà tông vào. Bạch Hiền và Trương Tư Nguyên văng lên lề. Trương Tư Nguyên bị gãy tay, đau đớn nằm dài ở đó. Bạch Hiền may mắn chỉ trầy nhẹ, luống cuống bò đến chỗ Trương Tư Nguyên. Người dân xung quanh cũng bắt đầu bu đông lại. Vụ tai nạn làm hai chiếc xe đâm vào nhau vỡ nát nằm giữa đườngCảnh sát rất nhanh có mặt. Trương Tư Nguyên được đưa đến bệnh viện còn Bạch Hiền thì trực tiếp bị giải về đồn
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Biện Bạch Hiền có người nhà đến bảo lãnhCậu sững sờ nhìn ra cửa. Người nhà ? Cậu còn có người nhà sao ?Phác Xán Liệt bước vào, nhìn cậu rồi ngồi xuống ghế. Anh với vị cảnh sát kia nói gì đó một lúc thì Bạch Hiền được thả vềPhác Xán Liệt cùng cậu đi xe bus trở về nhà cậu. Anh lấy thuốc sát trùng rửa vết thương cho cậu- Anh vì sao hết lần này đến lần khác phải giúp tôi ? Anh đâu cần làm như vậyPhác Xán Liệt vẫn im lặng không trả lời. Cậu tức giận vùng tay ra lại bị Phác Xán Liệt bắt lại- Cậu lúc nào cũng ngoan cố - Đó là việc của tôi !- Những việc mà cậu làm đó. Hậu quả rất tốt đẹp- Tôi cũng không bắt anh phải làm chuyện gì cho tôi nên đừng nói với thái độ như vậyCậu ném bọc bông gòn vào người Phác Xán Liệt, đứng dậy mang áo khoác đi khỏi nhà. Cậu muốn đến bệnh viện xem Trương Tư Nguyên thế nào. Phác Xán Liệt lắc đầu, dọn dẹp lại một chút rồi tắt đèn rời đi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Biện Bạch Hiền có người nhà đến bảo lãnhCậu sững sờ nhìn ra cửa. Người nhà ? Cậu còn có người nhà sao ?Phác Xán Liệt bước vào, nhìn cậu rồi ngồi xuống ghế. Anh với vị cảnh sát kia nói gì đó một lúc thì Bạch Hiền được thả vềPhác Xán Liệt cùng cậu đi xe bus trở về nhà cậu. Anh lấy thuốc sát trùng rửa vết thương cho cậu- Anh vì sao hết lần này đến lần khác phải giúp tôi ? Anh đâu cần làm như vậyPhác Xán Liệt vẫn im lặng không trả lời. Cậu tức giận vùng tay ra lại bị Phác Xán Liệt bắt lại- Cậu lúc nào cũng ngoan cố - Đó là việc của tôi !- Những việc mà cậu làm đó. Hậu quả rất tốt đẹp- Tôi cũng không bắt anh phải làm chuyện gì cho tôi nên đừng nói với thái độ như vậyCậu ném bọc bông gòn vào người Phác Xán Liệt, đứng dậy mang áo khoác đi khỏi nhà. Cậu muốn đến bệnh viện xem Trương Tư Nguyên thế nào. Phác Xán Liệt lắc đầu, dọn dẹp lại một chút rồi tắt đèn rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com