Chanbaek Shortfic Anh Dep Trai Mo Nay Khong The Trom
Tà - biết ghen tuông - Biên Bá Hiền vẫn cố tình tra hỏi."Em muốn nói, anh có em rồi, còn muốn triệu tà nào nữa?"Phác Xán Liệt không nghĩ sóng não của hắn và y lệch nhau đến mức độ này, chỉ biết thở dài than thở."Chỉ là đề phòng một chút. Nhỡ có việc gì xảy ra..."Hắn có thể ngự quỷ, nhưng điểm yếu chính là phải dùng bùa mới có thể ngự, chứ đâu thể huýt sáo vỗ vỗ cái tay là quỷ răm rắp chạy theo. Giá như quỷ nào cũng bởi mị lực nhan sắc của hắn mà nghe lời như Biên Bá Hiền, thì Phác Xán Liệt đã chẳng mệt mỏi như thế!Vậy mà Biên Bá Hiền vẫn chưa hài lòng, làu bàu phụng phịu."Anh nói xem, chẳng có con quỷ nào ưa nhìn như em, nghe lời anh như em, mạnh như em. Đặc biệt là thích anh như em nữa!""Không phải anh chỉ cần em là đủ rồi à?"Phác Xán Liệt thầm nghĩ, quỷ ngàn năm, giấm ủ đến mức chua loét. Hắn không nhịn được, đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mềm của Biên Bá Hiền. Hắn nghe nói, người chết thì cơ thể sẽ sưng phù, tóc tai xơ xác, sắc mặt tái nhợt. Thế nhưng, Biên Bá Hiền lại chẳng giống vậy chút nào. Người ta thường hay nói, trạng thái của người đã mất biểu thị cho cảm xúc lúc ra đi của chính họ, vậy thì Biên Bá Hiền vì lý do gì mà hóa thành quỷ kia chứ?"Quỷ Bá Hiền tôi để bên cạnh mình, còn quỷ khác cho đi làm việc chỗ khác. Là quỷ cũng đâu thể phân thân được đúng không?"Biên Bá Hiền nghe tới đây, mới cảm thấy như được phát cho chút kẹo ngọt, tuy vẫn không vui, mà không thèm nói nữa.Phác Xán Liệt cũng chuyên tâm vẽ bùa, vẽ được một lúc liền cảm thấy chán. Hắn từ nhỏ đã có năng khiếu hội họa, nhìn thấy ông cha vẽ bùa liền muốn học theo, từ nhỏ đã vẽ đến chán. Nhà họ Phác vốn dĩ không phải chuyên về phong thủy, mà là trừ tà. Thế nhưng Phác Xán Liệt lại sợ ma bẩm sinh, hắn không có hứng thú, gia đình cũng chẳng muốn ép buộc, dù sao bây giờ cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt, nghề này cũng chẳng vượng nữa.Nghĩ nghĩ một hồi, Phác Xán Liệt quay sang Biên Bá Hiền bảo y."Kia, cậu đi ra đó ngồi một lát đi."Nghĩ đến người kia vẽ tranh cho Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt không nhịn được cũng muốn vẽ cho y một bức, mở balo lục lọi đồ. Biên Bá Hiền nghe lời, đối với y việc này chỉ là đổi vị trí ngắm anh Xán Liệt đẹp trai tập trung làm việc mà thôi ~Phác Xán Liệt đặt bút, nét vẽ ấy vậy mà trôi chảy đến mức hắn phải kinh ngạc. Hình ảnh Biên Bá Hiền hóa ra đã trở nên quen thuộc đến vậy. Hắn lẩm nhẩm tính, hình như mới được ba bốn ngày gì đó. Bất chợt, Phác Xán Liệt ngẩng đầu. Biên Bá Hiền vẫn luôn nhìn hắn như vậy. Hai ánh mắt chạm nhau. Biên Bá Hiền liền nở nụ cười, khóe mắt cong cong tựa vầng trăng non, khuôn miệng kéo lên, rực rỡ vô cùng.Nơi đáy mắt y, đều là Phác Xán Liệt.Phác Xán Liệt thầm nghĩ.Mắt, mũi, miệng thật đẹp. Đến cả nốt ruồi nho nhỏ kia cũng đẹp đến vậy.Chỉ là mới quen, lại tựa như đã bên nhau cả một đời.Bức tranh hoàn thành. Là hình ảnh thiếu niên dưới ánh mặt trời, nở nụ cười rực rỡ, biểu cảm là một mảnh nhu tình. Phác Xán Liệt động tâm, lấy bút lông chấm mực chu sa viết lên góc giấy vài nét.bạn quỷ nhỏNghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy không thỏa mãn, liền viết thêm một dòng chữ bên cạnh.của Xán Liệt.Bạn quỷ nhỏ là Biên Bá Hiền, còn của Xán Liệt thì đương nhiên đây là tranh của hắn mà, viết vậy là bởi bản quyền đó!Phác Xán Liệt tự mê hoặc tâm trí bản thân mình.Biên Bá Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt vẽ mình, trong lòng vui lắm. Dù y không hiểu mấy chữ hắn viết là gì, nhưng nhất định là điều gì đó rất đáng yêu, rất tốt đẹp như anh đẹp trai vậy._______Ngô Thế Huân đi ra ngoài, đi vậy mà mất cả một buổi trưa.Đến lúc hắn trở về, liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngủ gục trên bàn, giữa một đống bùa vàng phấp phới. Biên Bá Hiền thì đang ngồi đó, vừa ngắm Phác Xán Liệt lại vừa hí hoáy làm gì đó. Ngô Thế Huân đi tới gần, mới phát hiện ra y đang xếp lại đống sách vở lộn xộn của Phác Xán Liệt. Y cầm một cuốn sách khảo cổ học lên nhìn, nhìn đến là chăm chú. Đống bùa trên bàn lộn xộn đến vậy, Biên Bá Hiền cũng chỉ xếp lại bùa hỏng để sang một bên.Quỷ động bùa. Mất linh.Biên Bá Hiền thấy Ngô Thế Huân, khẽ cười rồi thì thầm chào hắn. Nhưng Phác Xán Liệt vốn ngủ không sâu, từ lúc có tiếng cửa mở đã mơ màng tỉnh, tiếng bước chân Ngô Thế Huân đến gần chính thức khiến hắn tỉnh táo lại. Phác Xán Liệt mơ màng mở mắt, trông thấy Ngô Thế Huân liền tiếp tục nằm gục xuống bàn, miệng lầm bầm vẫn còn hơi ngái ngủ."Mấy giờ rồi? Cơm để kia cũng nguội hết rồi.""Em đi ra ngoài thì liền gặp bạn, hì hì. Quên luôn cả tiểu Bá Hiền nhà anh ở nhà."Rõ ràng kể rằng bỏ mặc con nhà người ta ở nhà một mình, lại chẳng có tí nào hối lỗi. Biên Bá Hiền có vẻ chẳng cảm thấy có vấn đề gì, hớn hở giơ bức tranh của Phác Xán Liệt lên khoe khoang."Anh Xán Liệt vẽ cho em nha~ Siêu cấp đẹp siêu cấp đáng yêu~"Ngô Thế Huân đưa tầm mắt tới bức tranh kia, nhanh chóng trông thấy hai hàng chữ nhỏ trên giấy. Hắn hơi sững lại, hơi thở cũng chậm đi, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia bi thương mơ hồ, rất nhanh lại bị giấu đi. Ngô Thế Huân nắm chặt tay lại, khó khăn nuốt nước bọt, sau đó lại trở về là một Ngô Thế Huân thường ngày, tươi cười vui vẻ."Úi chà, anh đây chơi với anh Xán Liệt của cậu từ lâu lắm rồi, ấy vậy mà chẳng vẽ cho anh đây một bức tranh tử tế. Ngày bé thì nói chỉ thích vẽ phong cảnh, lớn lên một chút chỉ thích vẽ bùa, lớn hẳn thì chỉ thích vẽ mấy thứ đồ cổ cổ, kiên quyết không vẽ người. Còn nói là không biết vẽ! Rõ ràng là vẽ đẹp đến thế kia!" Giọng nói kia chứ ý ganh tỵ rõ ràng. Phác Xán Liệt xấu hổ, cứ nằm úp mặt xuống bàn giả vờ chết.Biên Bá Hiền nghe xong ngoài mặt ngại ngùng, trong lòng ngọt đến mức muốn nhũn tim. Anh đẹp trai vậy mà chỉ vẽ mình nha~ Mình rất đặc biệt á~Ngô Thế Huân buông vài câu trêu đùa, sau đó ngồi xuống bàn, nhìn đống bùa, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc."Anh... lần này đi đến nhà họ Biên kia..."Phác Xán Liệt đã ngồi dậy, lấy cây bút chì ngồi tô tô vẽ vẽ, chẳng mấy chốc đã hiện lên hình ảnh gia huy phượng hoàng kia, so với trong lá bùa giống y hệt. Hắn nhìn về phía Ngô Thế Huân, nở nụ cười thành thật."Không sao, thứ kia không nguy hiểm."So với Biên Bá Hiền, thì đúng là chẳng có tí nguy hiểm nào cả. Mà đối với khả năng của Phác Xán Liệt, thứ đó cũng chẳng đáng lo ngại.Ngô Thế Huân kỳ thực cũng không bận tâm quá, hắn là đưa mắt nhìn về bức tranh thiếu niên kia, lại nhớ về một bức chân dung khác. Hai thiếu niên khuôn mặt cùng dáng người giống nhau, chỉ là kiểu tóc, quần áo cùng dòng chữ có chút khác biệt.Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, tâm hồn trôi lạc đến mảnh chân trời nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com