[ CHANBAEK ] Quản Gia Đặc Biệt - Special Butler (HOÀN)
16.
Một tuần sau, tại Trường Thạch Doãn7:00 Sáng, hội trường.Các học sinh và giáo viên đã ngồi đầy khán đài, hầu như không còn chỗ trống nào nữa. Họ đều mong chờ vào những tiết mục được dự thi. Bởi tiết mục nào thắng, sẽ được nhận thưởng rất lớn. Và hơn nữa, danh tiếng cũng sẽ nổi lên rần rần, ai mà lại chẳng có tham vọng cơ chứ?! Trong phòng chờ, các thí sinh đang chuẩn bị trang phục và phần diễn của mình. Nhìn sang góc nhỏ, có thể thấy một người nam sinh đang vận bộ vest đen, có thắt cà vạt màu đen thẫm kết hợp với áo sơ mi trắng và quần tây đen lại càng tôn lên vẻ lịch lãm. Những thí sinh dự thi nhìn thấy cảnh đẹp liền xúm lại bàn tán, dò hỏi lai lịch của người kia. " Là ai vậy!? Nhìn lạ hoắc à! "" Nghe bảo là học sinh mới tới, bên Úc về đấy! " Xán Liệt đang chỉnh lại trang phục, tai được đậy bằng một chiếc in-air không dây màu trắng nên căn bản không nghe được đám nữ sinh kia nói gì. Hắn đang nghe bài hát để luyện tập tốt hơn cho phần trình diễn. Có hơi căng thẳng khi trong tất cả các tiết mục dự thi, không có ai sử dụng nhạc cụ cả. Hắn dừng lại đôi chút, suy nghĩ vu vơ lại lẩm bẩm trong miệng " Bạch Hiền đã lâu như vậy, sao lại chưa xong!?".Bên trong nhà vệ sinh, Khánh Tú một tay thắt cà vạt cho Bạch Hiền. Cậu tuy không có kĩ thuật gì nhiều, nhưng cơ hồ vẫn biết đôi chút. Vả lại Bạch Hiền cũng không biết thắt, lại càng không biết chỉnh chu trang phục sao cho bắt mắt. Thật đúng là kiểu người lo cho người khác nhưng bản thân lại không biết tự quản tốt. Cũng chỉ có mỗi Bạch Hiền là như thế. " Cậu thật sự không biết mặc cơm - lê sao? " Khánh Tú chỉnh lại vạt áo, tay cũng không quên cài một nút áo ở phần bụng, giúp Bạch Hiền trông lịch sự hơn. Cậu lắc đầu. Thật ra, cậu không biết và cũng chưa từng đụng vào những bộ đồ đầy trang nghiêm như vậy. Đây cũng là lần đầu. " Chà! Đúng là người đẹp nhờ lụa mà. À quên, bình thường cậu đã có chất sẵn, chỉ là mặt hơi lạnh mà thôi! Hì hì!" vừa nói, Khánh Tú vừa phủi phủi hai bên vai của Bạch Hiền. Bạch Hiền tay đưa vào túi, lấy ra hai chiếc kẹp màu vàng đồng sáng chói. Nó được thiết kế rất tinh tế, rất đẹp. Kẹp một cái vào chiếc cà vạt màu xanh đen của mình, sau đó thuận tay cài vào cho Khánh Tú cái còn lại. " Cái này...ở đâu vậy? " Khánh Tú nhìn mình trông gương. Cậu trông ổn hơn với cái kẹp này! " Đừng quan tâm! Cho cậu! " Bạch Hiền nhìn Khánh Tú. Trông Khánh Tú diện bộ vest xanh dương đậm đúng là rất hợp. " Nó đẹp thật đấy!! Cảm ơn cậu! Chúng ta nên đi thôi, tớ sắp lên đọc bài luận của mình rồi! " " Ừ! " Bạch Hiền nhìn sơ mình qua gương một lần! Cậu cảm thấy thật sự bản thân rất ổn khi mặc vest. .Cánh cửa của phòng hậu trường mở ra, có hai cậu trai trẻ với hai bộ vest một xanh đậm một xám nhạt. Trông ai cũng toát lên vẻ sang trọng. Nhưng cậu trai mặc vest xám lại trông trưởng thành và lãnh đạm hơn nhiều. Cả hai làm tâm điểm cũng có hơi ngại, mà thật ra chỉ có mỗi Khánh Tú thôi. Không nhanh không chậm, hai người đã đến trước mặt Xán Liệt. Nét mặt hắn thoạt nhìn cậu. Trông cậu rất đẹp. Là một kiểu ma mị rất khó nói. Hắn vội bỏ một bên tai nghe ra, đưa về phía Bạch Hiền." Lâu như vậy sao? Tập luyện một chút trước khi diễn! " " Cảm ơn! " Bạch Hiền cầm lấy tai nghe, đeo vào bên tai. Kéo ghế ngồi xuống cạnh Xán Liệt. " Hai người luyện tập đã nhiều, nhất định phải làm thật tốt! Bạch Hiền, tuy chưa nghe cậu hát bao giờ cả, nhưng tớ tin cậu sẽ làm tốt! " Khánh Tú đặt tay lên vai cậu nói.Phải, trong suốt quá trình luyện tập Bạch Hiền không hề hát, chỉ tập đàn mà thôi. Còn lại đều là Xán Liệt tự hát, chừa phần cho cậu. " Tới phiên cậu rồi đấy Khánh Tú! Mau đi thôi! " Một bạn nữ làm MC khều khều vai của Khánh Tú, nhắc nhở cậu phải lên sân khấu." Vậy...tớ đi trước nha! Bạch Hiền, cố lên! " Khánh Tú đưa ngón cái cổ vũ cho Bạch Hiền, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.Vừa tới cửa, Bạch Hiền đã gọi với theo." Khánh Tú! Làm thật tốt! " Bạch Hiền tuy nét mặt vẫn một kiểu không đổi, nhưng vẫn có đôi chút tươi tỉnh, cũng không hẳn là cười đưa ngón cái với Khánh Tú. Sau đó bóng cậu ấy vuột khỏi nơi đó mới thu lại toàn bộ, xoay người lại tiếp tục luyện tập. .Một đống bài luận cứ luân phiên nhau được diễn trình. Không phải nói quá nhưng trong số họ không ai đọc biểu cảm và chuẩn bị tốt bằng Khánh Tú cả. Cậu có khiếu ăn nói, chỉ là có hơi nhát một chút thôi. Sau một tràn pháo tay trào phúng, mọi người cuối cùng cũng tươi lên đôi phần. Tiếp theo chính là phần dự thi các tiết mục văn nghệ. Những tiết mục thay phiên nhau trình diễn trên sân khấu, nhẹ nhàng có, sôi nổi có, hài hước cũng không thiếu. Cuối cùng cũng tới phiên tiết mục dự thi của lớp 11B .Trong cánh gà, Bạch Hiền và Xán Liệt đang chỉnh lại trang phục. Xán Liệt cảm thấy lo, không phải hắn sợ mình quên lời hay đánh đàn trật nhịp. Nhưng hắn lo cho Bạch Hiền, à không đúng, phải là lo về phần thi của cậu. Cậu chưa từng luyện phần hát, hắn có yêu cầu cậu hát thử, nhưng cậu không nói gì. Xán Liệt xoay sang Bạch Hiền, thấy cậu vẫn không có nét lo lắng liền biến mình lo thừa. Hắn đập tay lên vai cậu vài cái rồi bước ra sân khấu, ngồi vào chiếc đàn dương cầm đã được đặt giữa sân khấu. Cả khán phòng thinh lặng. Bạch Hiền sau đó cũng bước ra với cây đàn violin trên vai. Hai người một đứng một ngồi, chuẩn bị tinh thần. Bên dưới, Khánh Tú ngồi im lặng nhưng không khỏi lo lắng. Những tiếng nhạc đầu tiên được cất lên khiến mọi người trầm hẳn. Nó không giống với những phần trước đó. Nó da diết hơn hẳn, rất âm u. Khi giọng của Bạch Hiền cất lên, cả khán phòng bỡ ngỡ. Hắn ngồi đánh đàn cũng sững theo nhưng vẫn không bỏ lỡ nhịp. Giọng cậu rất hay, không trầm như hắn, rất trong rất đẹp. Là một bài hát buồn thê lương.“ Thought I found a way.Ngỡ như đã tìm được cách giải quyết.Thought I found a way, yeah (found)Cứ nghĩ rằng đã tìm được một lối thoát...But you never go away (never go away)Nhưng người lại không hề buông tha cho tôi.So I guess I gotta stay nowVậy nên tôi đành phải ở lại nơi đây.Oh, I hope some day I'll make it out of hereMong ước rằng một ngày nào đó, tôi sẽ thoát khỏi đâyEven if it takes all night or a hundred yearsDẫu có phải thức trắng đêm hay thậm chí là chờ hàng trăm năm nữaNeed a place to hide, but I can't find one nearCần tìm một nơi ẩn mình nhưng quanh tôi lại chẳng hề cóWanna feel alive, outside I can fight my fearMuốn được tiếp tục sống nhưng tôi lại chẳng thể vượt qua nỗi sợ hãiIsn't it lovely, all alone?Chẳng phải sẽ rất thú vị khi cô đơn sao?Heart made of glass, my mind of stoneTrái tim mong manh nhưng ý chí lại cứng như sỏi đáTear me to pieces, skin to boneXé nát tôi thành từng mảnh vụn, từ da thịt đến xương tủy.Hello, welcome homeXin chào, mừng em trở về nhà! ....”
( Lovely - Billie Eilish, Khalid) .Căn phòng trầm lặng, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống nặng nề trên khuôn mặt của vài học sinh. Tiếng hát mang nỗi tuyệt vọng, kết hợp với tiếng đàn dương cầm và violin kéo càng tăng thêm phần da diết. Một tràn pháo tay lớn, cả khán phòng đứng lên hẳn. Xán Liệt nhìn sang Bạch Hiền, không một ai biết cậu đã thả mình trôi theo từng lời bài hát. Nó nói ra tâm tư của cậu, nói ra cảm xúc của cậu. Không một ai biết, chỉ mỗi mình hắn biết, chỉ mỗi Xán Liệt thấy và cảm nhận được! ______________________________________Đôi lời tâm sự, Min lấy bài hát này cũng bởi hai ý chính. Một là vì nó là sự kết hợp giữa violin và piano. Và đặc biệt nó nói lên sự tuyệt vọng, cầu cứu nhưng bất thành của người bị bệnh trầm cảm. Không hiểu sao, nhưng Min thả tâm trạng vào đây lại thấy thoải mái hơn. Chẳng biết tớ có bị mắc bệnh trầm cảm hay không mà dạo nàu chỉ muốn nghe nhạc buồn, ý tưởng truyện cũng buồn theo. Mong mọi người đón nhận nó nhé!
#MIN
( Lovely - Billie Eilish, Khalid) .Căn phòng trầm lặng, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống nặng nề trên khuôn mặt của vài học sinh. Tiếng hát mang nỗi tuyệt vọng, kết hợp với tiếng đàn dương cầm và violin kéo càng tăng thêm phần da diết. Một tràn pháo tay lớn, cả khán phòng đứng lên hẳn. Xán Liệt nhìn sang Bạch Hiền, không một ai biết cậu đã thả mình trôi theo từng lời bài hát. Nó nói ra tâm tư của cậu, nói ra cảm xúc của cậu. Không một ai biết, chỉ mỗi mình hắn biết, chỉ mỗi Xán Liệt thấy và cảm nhận được! ______________________________________Đôi lời tâm sự, Min lấy bài hát này cũng bởi hai ý chính. Một là vì nó là sự kết hợp giữa violin và piano. Và đặc biệt nó nói lên sự tuyệt vọng, cầu cứu nhưng bất thành của người bị bệnh trầm cảm. Không hiểu sao, nhưng Min thả tâm trạng vào đây lại thấy thoải mái hơn. Chẳng biết tớ có bị mắc bệnh trầm cảm hay không mà dạo nàu chỉ muốn nghe nhạc buồn, ý tưởng truyện cũng buồn theo. Mong mọi người đón nhận nó nhé!
#MIN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com