28.Valentine (1)
28.Valentine (1)Cậu cùng hắn ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng đầy ngột ngạt, cậu lo sợ còn hắn lại tức giận. Sau đó, hắn bỗng nhiên quay sang nhìn cậu, chân mày chưa một giây nào giãn ra. Nhìn xong cũng chẳng nói gì, nhân lúc đèn giao thông đỏ hắn liền chỉnh chỉnh gì đó ở radio của xe. Tức khác một giọng nói dẫn chương trình xuất hiện, vô cùng hào hứng : "Xin chào các bạn, Valentine năm nay các bạn có hạnh phúc, vui vẻ hơn Valentine năm ngoái không ?... "Valentine ? Lễ tình nhân ? Chẳng trách lúc cậu mời Lăng Tịnh anh bỗng nhiên vui vẻ lạ thường, cả đám đông bỗng nhiên nhiệt tình kì lạ. Còn vẻ bá đạo của Phác Xán Liệt thì thôi miễn bàn, khắc nào cũng như khắc đó."Tại sao lại nói dối ?" Không khí ngột ngạt bị một câu lạnh lẽo của hắn càng thêm khó chịu. Cậu nghĩ rằng nếu cậu cứ liên tục bên cạnh một người sáng cười chiều nhăn thì có thể cậu sẽ bị bức cho chết."Xin lỗi, tại tôi sợ.""Tôi làm gì mà em lại sợ ?"Hắn lúc nào cũng tự mình quyết định, không đúng theo ý muốn của hắn hắn liền động thủ. Đã vậy còn vô cùng bá đạo nghiêm cấm cậu không được rời xa khỏi hắn, thêm cả cái còng tay đã đủ thể hiện tâm lý bá đạo của Phác Xán Liệt. Cứ cho hắn cũng rất tốt tính nhưng mà lại bị bệnh hoang tưởng thì thật tiếc cho một người hoàn hảo về bề ngoài như hắn đi. Đúng là tốt gỗ hơn tốt nước sơn."Không, không có gì, chỉ là..." Tất nhiên lý do mà cậu định nói vẫn không biết sẽ là gì. Nhưng mà tên ngồi chỗ ghế lái không yên tâm, tò mò hỏi tiếp."Chỉ là gì ?" "... Anh cười được không ?" Mặc kệ hợp tình hợp lý hay không, cậu vẫn nghĩ gì nói đó.Bỗng nhiên người cậu bật về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn cùng cánh tay hắn giữ lại nếu không Bạch Hiền xác định chính mình sẽ bị đập mặt vào thành kính xe. Ra là phía trước có tai nạn xe, đường bị kẹt lại một đoạn dài, cậu phải ngồi trong xe đến khi đường thông trở lại sao ? Nếu ban nãy không nói hắn cười thì có lẽ sẽ không thấy khó tiếp xúc như vậy. Cậu cả gan nói hắn có thể cười không, đồng nghĩa với việc cậu chê hắn rất xấu đi ! Một lúc sau, hắn nhấc tay phải lên hướng phía cậu đưa tới. Sau đó Bạch Hiền cảm thấy thứ gì đó mềm mềm đang giữ chặt lấy cằm nhọn của mình, ra là tay của Xán Liệt. Ý thức này cậu càng thêm hoảng loạn vô cùng, không lẽ hắn tức giận mức làm cái đó trên xe chứ ?Bạch Hiền mặt trắng bệch theo hướng tay liền dần dần quay sang đối mặt với hắn. Nhưng mà thật kì lạ ! Hắn tại sao lại cười nhe răng cơ chứ ? Bị khùng rồi à ? Nhưng mà làm ơn đi, có phải là quá đẹp không ?"Cười vậy đẹp không ?" Hắn cười nhe răng xong liền ngậm miệng lại, để lại vẻ mặt băng lãnh như trước mà hiên ngang nghe phản hồi từ cậu. Tính ra thì khi ở trước mặt Bạch Hiền, Xác Liệt mới có nhiều hành động lần đầu tiên làm như vậy. Lần đầu tiên hắn cười trước mặt người khác ngoại trừ mẹ của mình. Nhưng mà nhiều lúc hắn muốn cười lắm cơ tuy nhiên những chuyện ấy không đáng để cười, tương tự như chưa tới đỉnh điểm của sự buồn cười khiến hắn mở miệng phát ra tiếng khúc khích."Đẹp... đẹp lắm." Bạch Hiền cứ mê mẩn nhìn chằm chằm hắn, hắn tại sao bỗng nhiên lại cười như vậy chứ ? Không lẽ vì ban nãy vì vơ đại lý do mà hắn tưởng thật nên tìm cách khắc phục chứ ? Haha sức hút của cậu thật không phải đùa ! =)))))"Em biết hôm nay là ngày gì không ?" Đùa nhau ! Dù không như tụi con gái vòi vĩnh bạn trai mua quà nhưng cậu cũng có biết đôi chút. Hôm nay là Valentine chứ còn là ngày gì nữa chứ ? Thêm cả ban nãy hắn chủ động mở radio gián tiếp cho cậu biết hôm nay là Valentine, thế giờ còn hỏi cậu lại làm gì ?"Hôm nay là Valentine." "Đúng vậy ! Một năm một lần, những cặp tình nhân bọn họ thường xuyên làm gì ?" "Tất nhiên bọn họ sẽ ở cạnh nhau rồi !"Nhưng mà suy nghĩ một hồi lại cảm thấy kì lạ. Chết rồi ! Cậu cư nhiên chui lọt vào bẫy của con sói Phác Xán Liệt kia. Đúng là ngu ngốc, ngu ngốc !"Chính xác ! Vậy em hôm nay phải cùng tôi trải qua ngày Lễ tình nhân với nhau đến qua nửa đêm." Xác nhận ! Hôm nay cậu sẽ không được tự do rồi. ...............Valentine đã qua 2 ngày rồi nhưng mà...TT sorry bởi lâu mới có chap mới TvTVote cho tớ ~Thêm cả ủng hộ tớ fic Thả Thính Thời Đi Học đi T ^ TAi cần tem không ????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com