TruyenHHH.com

Chanbaek May Troi Chieu Ta

- Phác Xán Liệt, chuyện mày ở kho dụng cụ....

Lại Tân An còn chưa nói xong đã nhận một cái lườm sắc bén từ phía Phác Xán Liệt

- Tò mò cái gì ? Có gì hay ho không ?

Lần đó, bạn học kia không khỏi kích động trước sự việc mà mình chứng kiến. Vốn dĩ không định nói ra nói vào nhưng giữ mãi trong lòng cũng bứt rứt. Chỉ định kể nhỏ cho bạn cùng bàn nghe, thế mà lại thành cả trường biết. Dù bạn học kia không nhìn rõ người nằm là ai nhưng nhiêu đó thông tin cũng đã đủ gây chấn động

Phác Xán Liệt trước giờ luôn để ngoài tai mấy chuyện này. Nhưng Bạch Hiền lại khác. Hằng ngày cứ nghe mọi người xì xầm bên tai, cực kì cực kì khó chịu

- Này Bạch Hiền, cái chuyện mọi người đang đồn ấy - Lâm Thanh Di tỏ vẻ suy tư - Thật không nhỉ ?

- M-mình không biết !

- Ò nhưng mà người kia là ai ? Mình nghe nói là nam đó

- Cái đó, cái đó cũng không phải chuyện của mình

Cậu đẩy quyển vở về phía Thanh Di, đánh trống lảng sang chuyện khác - Hôm trước cô nói bài dạng này sẽ kiểm tra đó

- A cái này à, khó chết mình rồi huhu mình không biết làm đâu

- Vậy để mình chép công thức ra cho cậu. Cậu có thể học th.....

- Biện Bạch Hiền !! Phác thiếu tìm cậu ở sân bóng rổ

Một nam sinh đứng ở cửa sau lớp hét to. Sau câu nói kia hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía cậu, Lâm Thanh Di cũng không ngoại lệ. Bạch Hiền đứng bật dậy, tầm mắt không biết nên đặt vào đâu, cậu lùi một bước, nói với Lâm Thanh Di

- Không phải như cậu nghĩ, đợi một lát mình quay về sẽ giải thích !

Nói xong liền nhanh chân chạy đi tìm Phác Xán Liệt. Đúng là xui xẻo mới phải dính vào người kia. Lần trước bị mọi người chú ý đã khiến cậu rất mệt mỏi rồi. Nếu lần này mọi chuyện không giải thích rõ ràng thì có chết cũng không rửa sạch nỗi oan

Trái với tâm trạng của cậu, Phác Xán Liệt rất hào hứng đợi cậu ở sân bóng. Quần áo chỉnh tề, tay mang balo, trông không có vẻ như là vừa chơi bóng xong. Có lẽ mục đích xuất hiện ở đây chỉ để đợi Bạch Hiền

- Ấy Phác thiếu, cậu ấy đến rồi !

Phác Xán Liệt gật đầu tỏ ý biết rồi. Người kia cũng nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Nhìn cái mặt đen như đít nồi của cậu anh cũng đủ hiểu con mèo nhỏ này nhất định là bị tin đồn trong trường làm cho xù lông rồi

Quả nhiên đoán đâu trúng đó, vừa nhìn thấy anh Bạch Hiền đã lao đến túm cổ áo Phác Xán Liệt ra sức chất vấn

- Cậu vì cái gì không giải thích rõ với mọi người ? Cậu cảm thấy như vậy là vui lắm đúng không ? Mang người khác ra làm trò cười chính là sở thích của đám người có tiền như cậu đúng không ?

* Chậc * Phác Xán Liệt trong lòng thầm nghĩ, hóa ra cũng chỉ đến đó, mắng chửi không có tí xác thương nào. Anh kéo tay cậu xuống khỏi cổ áo, một tay nắm chặt cả hai cổ tay Bạch Hiền

- Làm sao ? Uất ức đến vậy à ?

- Phải ! Phác Xán Liệt, tôi chính là cầu xin cậu, tránh xa tôi càng xa càng tốt !

Phác Xán Liệt khẽ nhếch môi, lần đầu tiên trong cuộc đời có người hết lần này đến lần khác tránh anh, hơn nữa là còn cầu xin anh tránh xa. Trong lòng ba phần khó chịu, bảy phần không cam tâm. Được rồi, cậu càng muốn tránh anh càng không để cậu toại nguyện dễ dàng như vậy

Không dằn co thêm với cậu câu nào, Phác Xán Liệt trực tiếp kéo Bạch Hiền ra khỏi trường trong sự ngỡ ngàng của cậu. Vài người lén lút hóng hớt nãy giờ cũng bắt đầu nháo nhào chạy đi truyền tin

Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt giữ đến mức không thể chặt hơn, hai cổ tay cũng đỏ hằn dấu bàn tay của Phác Xán Liệt. Cậu cố vùng ra nhưng càng vùng Phác Xán Liệt càng tăng lực tay không để cậu thoát

- Bỏ ra ! Bị điên à ? Đang trong giờ học, cậu kéo tôi ra ngoài làm gì ?

- Đừng nháo, cậu càng la người khác càng để ý

- Cậu ?!! Tôi nói bỏ ra ! Tôi phải về lớp !

Lúc đi ngang phòng bảo vệ, Bạch Hiền muốn cầu cứu, rướn người định gọi chú bảo vệ giúp mình. Nào ngờ vừa nghiêng đầu đã thấy Mike đứng bên đó, cùng bảo vệ nói qua nói lại mấy câu, không khí rất hòa hợp. Xem ra là đang xin phép gì đó, rõ ràng là có mục đích từ trước

Cậu câm phẫn lườm Phác Xán Liệt. Chắc chắn ở phía giáo viên anh cũng lo liệu trước rồi mới dám kéo cậu ra khỏi trường lúc này. Hôm nay coi như bỏ đi, cậu có muốn chống đối cũng không được. Bất lực nên quyết định buông xuôi, mặc kệ Phác Xán Liệt muốn kéo mình đi đâu

Lúc ngồi vào trong xe, cậu liền kéo xa khoảng cách với Phác Xán Liệt, quay mặt nhìn ra cửa sổ, nửa lời cũng không muốn nói với anh. Khi Mike trở lại, anh ta liền lái xe rời đi.

Chiếc xe chạy đến một vùng ngoại ô rất xa thành phố. Sau đó dừng lại bên căn biệt thự giữa ngọn đồi. Phác Xán Liệt bước xuống xe, mở cửa chờ cậu nhưng Bạch Hiền vẫn quyết định không xuống. Được, nhẹ tay không nghe lời thì dùng biện pháp mạnh. Nhìn thấy Phác Xán Liệt đi vòng qua phía mình, chuẩn bị đưa tay mở cửa xe cậu liền vội vàng đi trước một bước. Bạch Hiền mở cửa nhảy xuống xe, cách xa anh khoảng một mét

- Tôi tự đi được !

Phác Xán Liệt bước gần đến trước mặt cậu, nhìn xuống cổ tay hằn dấu đỏ hơi nhíu mày, tay đưa ra giữa không trung lại thu lại, nhét vào túi quần

- Theo tôi đi vào

- Chỗ này là đâu ? Tại sao tôi phải theo cậu đi vào đó. Ai biết được vào trong rồi cậu muốn làm gì tôi thì sao t....

- Nếu tôi muốn làm gì thì làm ngay tại chỗ này cũng không thành vấn đề. Không cần mất công vào đó

Đồ điên ! Bạch Hiền chửi thầm một tiếng. Vẫn là quyết định theo Phác Xán Liệt vào trong. Nhìn căn biệt thự kia trông có vẻ ấm cúng hơn bên ngoài này rất nhiều. Chứ xung quanh rừng thiên nước độc, biết đâu còn có thú hoang, cậu nghĩ nó không phải lựa chọn đúng đắn

Căn biệt thư rộng lớn nằm biệt lập giữa ngọn đồi, phía trước có một đài phun nước lớn. Cậu từng đến nhà Phác Xán Liệt, rất rộng lớn nhưng cũng không hoành tráng đến như vậy

- Cậu đưa tôi đến đây làm gì ?

- Thăm quan

- Bị điên à ? Dưới thành phố còn hiếm lạ gì mấy cái bảo tàng sao ?

- Nơi này...có liên quan tới cậu

- Cho dù là có liên quan đến tôi thì sau giờ học không đi được sao ? Việc gì phải đi ngay lúc này ?

- Ngày hôm nay là ngày duy nhất, sau chiều hôm nay tất cả những thứ này đều phải dở bỏ

Nghe Phác Xán Liệt nói, cậu có điểm ngỡ ngàng. Căn biệt thự đẹp như này mà phải dở bỏ sao ? Phác Xán Liệt càng nói càng khiến cậu tò mò

Anh nhập mật khẩu mở cổng chính. Ánh sáng chói mắt từ chiếc đèn chùm bên trong hắt ra. Bạch Hiền nheo mắt, đưa tay che bớt ánh sáng kia. Từ khe hở của các ngón tay, cậu nhìn thấy một vài cảnh vật bên trong. Các bước tường được sơn màu trắng, dọc bờ tường trưng bày những chiếc bình cổ. Ở giữa là bàn trà lớn, phong cách Châu Âu bao trùm cả căn biệt thự

Bạch Hiền vẫn chưa biết rốt cuộc căn biệt thự này có gì liên quan đến cậu nhưng phải công nhận nó thật sự rất đẹp

- Thế nào ?

- Đẹp nhưng có có gì liên quan đến tôi ?

- Đi theo tôi

Phác Xán Liệt dắt cậu lên tầng trên. Anh tra chìa khóa vào cửa căn phòng cuối hành lang. Đập vào mắt cậu là một không gian vô cùng gọn gàng, thoải mái, thậm chí còn thoang thoảng mùi hoa cỏ. Giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, căn phòng này càng đơn giản hơn so với những gì cậu từng thấy trên ti vi hay phòng của Phác Xán Liệt. Có điều kì lạ là, từ khi cậu bước vào căn biệt thự này đến bây giờ, trên tường ngay cả một bức tranh, bức ảnh cũng không có. Chẳng phải những người giàu có như này đều thích treo tranh trong nhà để thưởng thức sao ? Như nhà Phác Xán Liệt chẳng hạn, ít nhất ở phòng khách thôi cũng đã có đến vài bức tranh của họa sĩ nổi tiếng. Xem ra chủ nhân của căn biệt thự này bình dị hơn hẳn những người khác

- Cậu đừng vòng vo nữa, trọng tâm là có cái gì liên quan đến tôi ?

Phác Xán Liệt không đáp, anh kéo tay cậu đến bên chiếc tủ ngay cạnh cửa sổ lớn. Bên trên chiếc tủ có một hộp trang sức màu đỏ. Phác Xán Liệt đưa tay mở ra, bên trong liền lóe lên ánh sáng lấp lánh của đá quý. Là một chiếc vòng tay có hình mặt trăng khuyết được làm từ đá đổi màu Alexandrite, một loại đá quý có thể thay đổi màu sắc theo ánh sáng. Phác Xán Liệt cầm chiếc vòng tay kia lên rồi cầm tay cậu ướm thử có ý định đeo vào thì Bạch Hiền rụt tay lại, giấu phía sau lưng

- Làm gì vậy ?

- Đeo cho cậu

- Sao có thể lấy đồ của người khác đeo cho tôi ? Vậy khác gì ăn trộm ?

- Không - Anh vươn tay kéo tay Bạch Hiền ra - Nó là của cậu, không phải của người khác

Cái gì mà liên quan tới cậu, cái gì mà của cậu ? Phác Xán Liệt càng nói càng khiến đầu óc cậu rối như tơ. Bạch Hiền nhất quyết không đeo, vung tay ra chạy thẳng xuống dưới lầu. Phác Xán Liệt có hơi bất ngờ với phản ứng này, sau khi định hình được liền đuổi theo cậu. Lúc bước xuống khỏi bật thang cuối cùng đã thấy bóng dáng Bạch Hiền leo lên xe. Anh thở phào một cái. Trên xe có Mike khiến anh an tâm phần nào, còn hơn để cậu một mình chạy loạn trong khu vực này

Phác Xán Liệt nắm chặt chiếc vòng cho vào túi, khóa cửa biệt thự về nguyên trạng như cũ rồi mới rời đi

Trên xe, tim Bạch Hiền như bị nén lại, lúc chiếc vòng đó chạm vào tay cậu, trong người cứ có cảm giác cực kì khó tả, nó cứ đôn thúc cậu phải rời khỏi đó thật nhanh. Bạch Hiền trong lòng thực sự cho rằng mình và Phác Xán Liệt đã phạm sai lầm gì đó khiến cho chủ nhân của căn biệt thự kia tức giận

Đến khi Phác Xán Liệt trở lại, cậu vẫn chưa hoàn hồn hẳn. Anh ngồi trên xe một lúc rồi cậu mới giật mình nhận ra

- Cậu....Chúng ta trở về được chưa ?

- Được, tôi đưa cậu về nhà

Phác Xán Liệt ra hiệu cho Mike lái xe. Đi được một đoạn xa rồi, Bạch Hiền vẫn ngoáy đầu nhìn lại căn biệt thư kia. Trên cửa sổ của căn phòng lúc nãy, giống như có một ánh mắt vẫn đang dõi theo cậu. Bạch Hiền giật mình, vội nhìn thẳng về phía trước, một phút cũng không dám quay đầu lại nữa



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com