Chanbaek Longfic Xin Nguyen Yeu Em Mai Mai Anh Hua Day
"Cô hình như còn không biết tôi rất ghét cô?!"Seol Woon tròn mắt, bàn tay nắm góc áo Chanyeol từ từ thả lỏng, ánh nhìn có điểm tiêu cực điên cuồng lắc đầu: "Chanyeol...""Còn nữa, từ nay không cho phép cô lại gần Baekhyun.""Chanyeol, anh không thể như vậy với em.Chanyeol nhìn Seol Woon. Anh nhíu mày càng chặt, nhưng bất quá cũng không làm gì, anh đi tới bàn làm việc, lấy ra một tấm thẻ, đưa tới trước mặt Seol Woon: "Trong này có đủ tiền, cô ra ngoài tìm một căn hộ thích hợp. Nếu thiếu thì đến tìm tôi."Seol Woon nhìn chăm chăm vào tấm thẻ, nửa ngày cũng không phản ứng. Đến khi hốc mắt nóng lên cô mới ngẩng đầu nhìn Chanyeol: "Chanyeol anh nghe em nói được không?"Ánh nhìn nài nỉ nhưng đối với Chanyeol lại chẳng có chút tác dụng, anh nhét tấm thẻ vào tay Seol Woon sau đó đẩy cô ra ngoài chuẩn bị đóng cửa.Seol Woon lại càng thêm khẩn trương, cô chặn lại ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp đã đầy nước mắt, vẫn không quan tâm, một mực níu tay Chanyeol: "Chanyeol Chanyeol em sẽ không như vậy nữa, Chanyeol.""Chanyeol."Cánh cửa không chút lưu tình đóng sập lại, Seol Woon lại càng ra sức gõ, thật mạnh, nhưng đều không có tác dụng. Cô ngồi thụp xuống cửa, mái tóc đã trở nên rối loạn từ bao giờ. Bỗng nhiên ánh mắt trở nên sắc lạnh nhìn căn phòng kế bên. Trong Lòng lại vô cùng căm hận người bên trong. Hai bàn tay cơ hồ nắm lại thật chặt. Bấu vào da thịt như muốn chảy máu.
Baekhyun thình lình tỉnh dậy, trên trán đã bị mồ hôi làm ướt một mảng tóc. Cậu thở dồn dập. Tay đưa lên bình ổn nhịp tim. Ánh mắt rời rạc nhìn trần nhà. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cơn ác mộng vào đêm qua. Chống tay ngồi dậy, nhưng cả cơ thể như cảm thấy bị trút đi rất nhiều sức. Đầu đau như búa bổ. Trên lưng cũng bị mồ hôi bết dính lấy áo ngủ. Vất vả từ trên giường đứng dậy, lại phát hiện cửa sổ tối qua không hề đóng. Baekhyun tùy tiện lấy ly nước trên tủ đầu giường uống hết, sau đó cầm theo quần áo vào nhà tắm. Lúc xuống dưới đã thấy Chanyeol đang chuẩn bị đi làm. Bên cạnh cũng không thấy Seol Woon. Baekhyun có phần lúng túng đi tới, lấy bánh mì nướng ngồi đối diện với Chanyeol. Loại không khí trầm mặc lại lần nữa bao trùm. Tuy rằng đã tận lực nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Nhưng Baekhyun vẫn nhịn không được khẽ liếc nhìn thái độ của Chanyeol. Anh vẫn trầm mặc. Không hề phản ứng. Điềm nhiên cũng không chú ý tới cậu. Kể ra hai người cũng chiến tranh lạnh trong một thời gian. Nói không để ý đối phương chính là nói dối. Nhưng để mở miệng thì lại khó khăn. Ngay cả Baekhyun cũng không biết, nếu cứ như vậy, cậu có thể chống cự được bao lâu..."Sắc mặt em không tốt, sao vậy?"Bỗng nhiên bị Chanyeol lên tiếng làm giật mình. Baekhyun lúng túng đưa tay sờ nhẹ hai má nóng ran của mình. Thật ra ngay từ lúc Baekhyun xuống, Chanyeol vẫn luôn để ý cậu. Thậm chí vẫn còn tinh ý nhìn ra sắc mặt cậu không tốt."A...Không có gì..."Thấy Baekhyun trả lời qua loa, Chanyeol nhíu mày, anh nhìn cậu hồi lâu, sau đó đứng dậy đem phần bữa sang của mình để lại bàn bếp, cuối cùng tiến tới đưa một tay vén tóc cậu lên áp tay vào trán kiểm tra. Chỉ là tay vừa chạm vào đối phương, chân mày Chanyeol lại càng thêm nhíu chặt: "Phát sốt rồi."Baekhyun bất ngờ chẳng biết phản ứng thế nào. Chỉ biết mở to mắt mặc kệ để Chanyeol kiểm tra nhiệt độ. Lúc tay anh chạm vào trán cậu, phần da thịt nóng được nhiệt độ lành lạnh của anh tiếp xúc lại vô cùng thoải mái. Hóa ra là phát sốt, chẳng trách sáng nay dậy lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. "À...Không sao, tại hôm qua không đóng cửa sổ. Để gió vào..."Chanyeol buông tay xuống, anh tới tìm trong hộp y tế gia đình tấm hạ sốt, đem tới dán lên trán Baekhyun. Từ đầu đến cuối động tác vô cùng ôn nhu. Mà Baekhyun lại càng thêm khẩn trương. Lúc sườn mặt Chanyeol tiến tới gần mình. Tim lại nhịn không được đập loạn liên hồi. Mặt mũi chẳng biết phải vì do phát sốt hay do tâm tình không khống chế được mà đỏ đến lợi hại. "Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi mất tập trung."Baekhyun a lên một tiếng, bị lời nó của Chanyeol làm cho lúng túng, cậu cụp mắt xuống nhìn sàn nhà. Nhưng nhịp tim vừa vặn vẫn đập rất nhanh. "À...Cái đó...Seo Woon đâu rồi?""Không biết,từ sáng sớm đã ra ngoài."Thình lình nhắc tới tổn người khác. Cahnyeol có vẻ không vui. Giọng Chanyeol rõ ràng trầm đi. Baekhyun có thể nhận rõ. Cậu à một tiếng. Cũng không tiếp tục hỏi nữa. Chanyeol đứng dậy, anh cầm áo vest vắt lên tay, nhìn Baekhyun, nói:"Đi thay quần áo, tôi đưa em tới bệnh viện.""À...Cái đó..."Nói đến phân nửa, lại liếc nhìn thái độ của Chanyeol. Baekhyun vẫn là ngoan ngoãn làm theo. Cả đoạn đường cả hai người đều vô cùng trầm mặc. Chanyeol chuyên tâm lái xe, thực chất mỗi lúc đều khẽ liếc nhìn Baekhyun ngồi bên cạnh. Dường như cậu không để ý đến anh, ánh mắt đặt ở ngoài cửa kính xe. Chanyeol cũng thu lại tâm tình. Cốt yếu không thể nói bình thường sẽ bình thường ngay. Cho nên mặc dù mỗi người một tâm sự, cũng không thể vội vàng thể hiện...Lúc đến bệnh viện, Chanyeol mở cửa xe cho Baekhyun xuống trước, sau đó đi cất xe. Quay lại đã thấy Baekhyun đứng chờ trong sảnh bệnh viện. Anh tiến tới, định dùng hành động bình thường của vợ chồng nắm lấy tay cậu, nhưng đúng lúc kia điện thoại trong túi Baekhyun reo lên. Cậu rụt tay khỏi bàn tay Chanyeol. Nhìn ánh mắt anh cảm thấy áy náy, nhưng chuông điện thoại đến dồn dập, vẫn là nhấn phím nghe. Chanyeol có hơi sững lại nhìn Baekhyun. Bỗng nhiên thấy sắc mặt cậu thay đổi, mày cũng nhíu lại. Không nói một lời hướng mắt ra phía cửa bệnh viện, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng dịch chạy đi. Tâm tình anh cũng khẩn trương không kém. Một khắc khi Baekhyun định chạy đi, anh liền nắm lấy cổ tay cậu kéo lại. Chỉ thấy hốc mắt Baekhyun đã ửng đỏ, môi cậu cũng run lên, khó khăn mới nói ra được:"Kris...gặp tai nạn."
Chanyeol
Baekhyun thình lình tỉnh dậy, trên trán đã bị mồ hôi làm ướt một mảng tóc. Cậu thở dồn dập. Tay đưa lên bình ổn nhịp tim. Ánh mắt rời rạc nhìn trần nhà. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cơn ác mộng vào đêm qua. Chống tay ngồi dậy, nhưng cả cơ thể như cảm thấy bị trút đi rất nhiều sức. Đầu đau như búa bổ. Trên lưng cũng bị mồ hôi bết dính lấy áo ngủ. Vất vả từ trên giường đứng dậy, lại phát hiện cửa sổ tối qua không hề đóng. Baekhyun tùy tiện lấy ly nước trên tủ đầu giường uống hết, sau đó cầm theo quần áo vào nhà tắm. Lúc xuống dưới đã thấy Chanyeol đang chuẩn bị đi làm. Bên cạnh cũng không thấy Seol Woon. Baekhyun có phần lúng túng đi tới, lấy bánh mì nướng ngồi đối diện với Chanyeol. Loại không khí trầm mặc lại lần nữa bao trùm. Tuy rằng đã tận lực nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Nhưng Baekhyun vẫn nhịn không được khẽ liếc nhìn thái độ của Chanyeol. Anh vẫn trầm mặc. Không hề phản ứng. Điềm nhiên cũng không chú ý tới cậu. Kể ra hai người cũng chiến tranh lạnh trong một thời gian. Nói không để ý đối phương chính là nói dối. Nhưng để mở miệng thì lại khó khăn. Ngay cả Baekhyun cũng không biết, nếu cứ như vậy, cậu có thể chống cự được bao lâu..."Sắc mặt em không tốt, sao vậy?"Bỗng nhiên bị Chanyeol lên tiếng làm giật mình. Baekhyun lúng túng đưa tay sờ nhẹ hai má nóng ran của mình. Thật ra ngay từ lúc Baekhyun xuống, Chanyeol vẫn luôn để ý cậu. Thậm chí vẫn còn tinh ý nhìn ra sắc mặt cậu không tốt."A...Không có gì..."Thấy Baekhyun trả lời qua loa, Chanyeol nhíu mày, anh nhìn cậu hồi lâu, sau đó đứng dậy đem phần bữa sang của mình để lại bàn bếp, cuối cùng tiến tới đưa một tay vén tóc cậu lên áp tay vào trán kiểm tra. Chỉ là tay vừa chạm vào đối phương, chân mày Chanyeol lại càng thêm nhíu chặt: "Phát sốt rồi."Baekhyun bất ngờ chẳng biết phản ứng thế nào. Chỉ biết mở to mắt mặc kệ để Chanyeol kiểm tra nhiệt độ. Lúc tay anh chạm vào trán cậu, phần da thịt nóng được nhiệt độ lành lạnh của anh tiếp xúc lại vô cùng thoải mái. Hóa ra là phát sốt, chẳng trách sáng nay dậy lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. "À...Không sao, tại hôm qua không đóng cửa sổ. Để gió vào..."Chanyeol buông tay xuống, anh tới tìm trong hộp y tế gia đình tấm hạ sốt, đem tới dán lên trán Baekhyun. Từ đầu đến cuối động tác vô cùng ôn nhu. Mà Baekhyun lại càng thêm khẩn trương. Lúc sườn mặt Chanyeol tiến tới gần mình. Tim lại nhịn không được đập loạn liên hồi. Mặt mũi chẳng biết phải vì do phát sốt hay do tâm tình không khống chế được mà đỏ đến lợi hại. "Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi mất tập trung."Baekhyun a lên một tiếng, bị lời nó của Chanyeol làm cho lúng túng, cậu cụp mắt xuống nhìn sàn nhà. Nhưng nhịp tim vừa vặn vẫn đập rất nhanh. "À...Cái đó...Seo Woon đâu rồi?""Không biết,từ sáng sớm đã ra ngoài."Thình lình nhắc tới tổn người khác. Cahnyeol có vẻ không vui. Giọng Chanyeol rõ ràng trầm đi. Baekhyun có thể nhận rõ. Cậu à một tiếng. Cũng không tiếp tục hỏi nữa. Chanyeol đứng dậy, anh cầm áo vest vắt lên tay, nhìn Baekhyun, nói:"Đi thay quần áo, tôi đưa em tới bệnh viện.""À...Cái đó..."Nói đến phân nửa, lại liếc nhìn thái độ của Chanyeol. Baekhyun vẫn là ngoan ngoãn làm theo. Cả đoạn đường cả hai người đều vô cùng trầm mặc. Chanyeol chuyên tâm lái xe, thực chất mỗi lúc đều khẽ liếc nhìn Baekhyun ngồi bên cạnh. Dường như cậu không để ý đến anh, ánh mắt đặt ở ngoài cửa kính xe. Chanyeol cũng thu lại tâm tình. Cốt yếu không thể nói bình thường sẽ bình thường ngay. Cho nên mặc dù mỗi người một tâm sự, cũng không thể vội vàng thể hiện...Lúc đến bệnh viện, Chanyeol mở cửa xe cho Baekhyun xuống trước, sau đó đi cất xe. Quay lại đã thấy Baekhyun đứng chờ trong sảnh bệnh viện. Anh tiến tới, định dùng hành động bình thường của vợ chồng nắm lấy tay cậu, nhưng đúng lúc kia điện thoại trong túi Baekhyun reo lên. Cậu rụt tay khỏi bàn tay Chanyeol. Nhìn ánh mắt anh cảm thấy áy náy, nhưng chuông điện thoại đến dồn dập, vẫn là nhấn phím nghe. Chanyeol có hơi sững lại nhìn Baekhyun. Bỗng nhiên thấy sắc mặt cậu thay đổi, mày cũng nhíu lại. Không nói một lời hướng mắt ra phía cửa bệnh viện, vẻ mặt cực kỳ hốt hoảng dịch chạy đi. Tâm tình anh cũng khẩn trương không kém. Một khắc khi Baekhyun định chạy đi, anh liền nắm lấy cổ tay cậu kéo lại. Chỉ thấy hốc mắt Baekhyun đã ửng đỏ, môi cậu cũng run lên, khó khăn mới nói ra được:"Kris...gặp tai nạn."
Chanyeol
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com