TruyenHHH.com

Chanbaek Longfic Xin Nguyen Yeu Em Mai Mai Anh Hua Day

Lúc Baekhyun ngây ngẩn bước vào nhà, hai lòng bàn chân đã lạnh đến mức không còn cảm giác. Đầu óc hoàn toàn đặt vào hình ảnh khi Chanyeol khẽ liếc mắt về phía cậu. Một câu cũng không nói.

- Baekhyun à, tôi có việc ra ngoài trước.

Kang Seol Woon quàng vội chiếc khăn quàng cổ, lúc xỏ giày cũng không quên dặn Baekhyun ở sofa ngẩn người. Cũng không thèm để ý cậu có đáp lại hay không, cứ như vậy đi mất. Baekhyun yên lặng một lúc, sực tỉnh đã thấy chân mình tê đến mức không nhấc lên nổi. Trắng bệch, có chỗ tím tái, nhưng cậu cũng không cảm thấy lạnh, lạnh hơn chính là ánh mắt kia nhìn cậu.

Liếc thấy đồng hồ đã gần tới trưa. Cũng không hề hay biết bản thân đã ngồi ngốc ở sofa bao lâu. Trong lòng đã sớm khẩn trương đến không yên. Dù gì, cậu nhất định phải làm rõ chuyện này. Thái độ kia của Chanyeol đến tột cùng vì cái gì?

Vội vàng mặc áo khoác qua loa, lập tức kêu tài xế đến đón. Baekhyun ngay cả khăn quàng cổ cũng không có ý định cầm theo. Đầu tóc rối ngồi vào ô tô, khiến tài xế quay lại nhắc nhở không ít lần. Nhưng cũng đều để ngoài tai.

- Thiếu gia, cậu nên mặc ấm một chút, cứ như vậy Park tổng sẽ thực sự không vui.

Baekhyun lắc lắc đầu, ánh mắt lơ đãng quét ra ngoài cửa kính xe, vừa lúc thấy một hàng bánh bao nóng, liền kêu tài xế dừng xe. Cậu nhớ lúc đi tuần trăng mật, Chanyeol nhìn thấy đồ cay sẽ không ăn. Lúc ấy còn nói thà ăn bánh bao nóng còn ngon hơn rất nhiều. Nhịn không được ôm chặt túi bánh bao nóng trở về xe, sống mũi bỗng dưng cay cay.

Xe chạy thẳng đến P.A, nhân viên vừa thấy Baekhyun liền lễ phép cúi chào. Có người còn ở sau xuýt xoa, tổng tài phu nhân của bọn họ, thực sự rất đẹp đi.

Baekhyun cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp vào thang máy ấn lên tầng cao nhất, lúc thang máy mở ra, đã thấy thư kí của Chanyeol ở ngoài chăm chỉ làm việc.

- Tôi muốn gặp Chanyeol.

Thư kí vừa ngẩng mặt, đã thấy Baekhyun vẻ mặt kích động gõ gõ lên mặt bàn làm việc của cô. Lập tức chạy đi lấy nước cho cậu, hướng sofa bên cạnh ý bảo cậu ngồi một chút.

- Park tổng hiện đang bận, một chút nữa sẽ xong, phu nhân, người có thể ngồi đây chờ một lát.

Baekhyun nhìn má lúm đồng tiền của thư kí, vẫn là rất không hài lòng với hai chữ "phu nhân", khẽ gật đầu, dù gì cậu cũng là nam nhân:

- Lần sau không nhất thiết phải gọi phu nhân, tôi cũng không quen, còn nữa, Chanyeol khi nào xong?

- A, còn nửa tiếng nữa.

Baekhyun gật đầu, nhìn túi bánh bao, cũng sắp nguội mất rồi. Thở dài đem bánh bao đặt vào tay thư kí dặn:

- Giúp tôi hấp lại bánh bao, chờ Chanyeol ra, không sẽ nguội.

Thư kí giật giật khóe miệng, phu nhân tổng tài đương nhiên lại cho tổng tài của bọn họ ăn bánh bao a. Coi như hôm nay nàng được mở mang tầm mắt. Phu nhân tổng tài hóa ra lại là người thích tiết kiệm đi ăn bánh bao
nha.

- Vâng.

Baekhyun ngồi được một lúc, thang máy phía đối diện bỗng nhiên mở ra, đầu tiên xuất hiện một đôi giày da cao cấp. Theo sau chính là tiếng giày cao gót lộp cộp, thi thoảng còn truyền đến tiếng nói:

- Wu tổng, hợp đồng bên đối tác đã xem, ngài có muốn xem lại...?

- Không cần.

Lời nói của nữ nhân còn chưa dứt, một giọng nói khác đã mạnh mẽ cắt đứt. Mà giọng nói này, truyền vào tai Baekhyun lại cảm thấy cực kì quen thuộc. Vô thức ngẩng đầu, trong tầm mắt lại xuất hiện khuôn mặt của người cũng không ngờ sẽ gặp lại.

- Baekhyun?

Người nọ bất giác nhìn về phía cậu. Trong chốc lát liền sửng sốt. Cước bộ liền dừng lại, hại thư kí phía sau thiếu chút nữa đã đâm trúng lưng người phía trước.

- Kris...Sao, anh lại ở đây?

Bốn mắt nhìn nhau. Bối rối nói không nên lời. Thư kí riêng của Chanyeol nhìn cảnh này ho nhẹ một tiếng, bầu khong khí cũng quá quỷ dị rồi.

- Wu tổng, xin ngài đợi một chút, Park tổng hiện tại đang bận.

Thư kí làm điệu mời Kris ngồi xuống sofa, một bên lại tươi cười giới thiệu:

- Vị này là tổng tài phu nhân của chúng tôi. Còn đây là Wu tổng bên Ngô thị ở Trung Quốc.

Ánh mắt Baekhyun nhìn Kris có chút nghi hoặc. Wu tổng? Ngô thị? Kris từ khi nào lại trở thành tổng tài. Hay từ trước tới nay, cậu một chút về gia thế của anh cũng không hề biết.

Nhận thấy ánh mắt của Baekhyun, Kris ho nhẹ, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối. Thực sự, cũng không phải vì muốn giấu cậu, chỉ cảm thấy việc này không nhất thiết phải nói ra.

- Baekhyun anh...

- Tôi muốn gặp Chanyeol.

Baekhyun vội đứng dậy, cậu đi tới trước cửa văn phòng tổng tài vặn chốt cửa. Đối với Kris, dù gì cũng đã cắt đứt. Những điều không biết về anh, cũng không nhất mực phải biết. Vì hiện tại cũng không có ích.

Thư kí nhìn cảnh này, hốt hoảng chạy tới định nắm lấy tay Baekhyun kéo ra,kết quả, chân cũng chưa kịp nhấc, cánh cửa gỗ đã nặng nề mở ra.

- Chanyeol!

Căn phòng hoàn toàn trống không, tài liệu trên bàn bị vứt bừa bãi. Cậu nghi hoặc nhìn về phía thư kí đằng sau, không phải nói đang trong giờ làm việc sao? Vậy người đâu?

Bất giác lại đưa mắt tới cánh cửa phòng nghỉ đóng kín. Bỗng dưng lồng ngực giật thót. Bàn tay rịn lên một tầng mồ hôi mỏng. Có gì đó giống như đang níu chân lại, nặng nề không dám bước.

Thư kí thấy vậy ở đằng sau liếc khắp căn phòng một lượt, xác định không có ai liền cười cười, một tay gãi đầu, bộ dáng như lúng túng:

- A, cái này, tổng tài thực sự kêu tôi không cho phép ai vào.

Baekhyun nghe lời này của thư kí, nhịn không được cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Ánh mắt thủy chung đặt trên cánh cửa gỗ đóng kín. Liên tục tự nhắc bản thân là đang suy nghĩ hồ đồ. Bước từng bước, khó nhọc đưa tay lên gõ gõ vài cái:

- Chanyeol!

Không hề có tiếng trả lời, Baekhyun càng dùng sức gõ mạnh lên cửa, gõ đến hai bàn tay đều đỏ.

- Chanyeol!

Thư kí nhìn cảnh này không được tự nhiên, nửa muốn giúp, nửa lại sợ nếu thực sự Park tổng ở trong đó sẽ đem cô sa thải, bất đắc dĩ gọi một tiếng:

- Phu nhân.

"Cạch" một tiếng, cửa gỗ hoàn toàn không khóa trái. Baekhyun có chút không tin nhìn vào bàn tay mình vừa mở cửa. Bỗng dưng tay run đến lợi hại, hít một hơi mới dám đẩy cửa mở ra.

Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào thật chậm. Chậm đến nỗi muốn thời gian dừng lại. Muốn hô hấp của người thôi không còn hít thở được nữa

Hóa ra, sau màn đỏ của một vở kịch không chỉ khiến người ta cảm thấy thích thú với vở kịch đó. Mà còn khiến người ta như chết lặng với những điều trước mắt. Đến nỗi có thể cảm nhận được nỗi đau dần dần ngấm vào từng mạch tế bào. Chạy thẳng đến tim như muốn hoàn toàn cắt đứt mạch máu của nơi mềm yếu. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nếm trải mùi vị của sự đau thấu tâm can. Baekhyun sững người không tin vào những gì trước mắt, người kết hôn cùng cậu, người tự nguyện theo đuổi cậu, hiện tại đang cùng một người khác diễn một màn ân ái. Thậm chí khi cậu bước vào cũng không hề hay biết. Thay lòng đổi dạ. Vốn dĩ sớm muộn cũng xuất hiện...

- Chanyeol

--------------
Lâu lắm mới đăng chap mới, thực sự cảm thấy có lỗi. Cũng tại mấy nay bận quá, đến cầm máy đọc fanfic cũng lười. Nhân tiện chị em xem concert chưa. Trời mẹ ơi, tôi nói bảo bối quá đẹp đi. Chú Park Chanyeol mặc vest phong độ quá trời. Nói chung concert quá đỉnh.
Còn nữa nha, sinh nhật Park Chanyeol cũng đến rồi đó, đồng nghĩa với việc fic cũng đã bước được một năm rồi đó. Chắc chưa có bộ fic nào lâu như vậy đâu nhỉ *cười*. Nhân tiện đây mình cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành với XNYEMMAHĐ trên chặng đường một năm qua. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mình biết văn phong mình chưa tốt, nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục.
Lúc coi phần rap solo của Chanyeol nói thực, mình không biết nói gì hơn ngoài hai từ tuyệt vời. Từ lời rap cho đến cách mà Chanyeol làm chủ sân khấu thực sự khiến mình kinh ngạc. Không phải là coi nhẹ khả năng của cậu ấy mà là lúc cậu ấy đứng trên sân khấu giống như đem toàn bộ  tâm tư bộc lộ. Ánh đèn rọi vào cậu ấy lúc đó giống như cậu ấy chính là điểm sáng duy nhất, là điểm sáng rọi nhất. Đẹp đến không còn từ ngữ nào có thể tả hết. Park Chanyeol là một người lớn nhưng cậu ấy lại giống như một đứa trẻ. Tâm hồn hoàn toàn mỏng manh, cực kỳ dễ bị xúc động. Giống như lời của Baekhyun nói, cậu ấy rất dễ bị tổn thương. Cho nên khi nghe đến đoạn rap "khi tôi mệt mỏi, tôi sẽ nắm lấy tám bàn tay ấy" ( cái này mình có xem trên Yeolbest, có sai sót nhớ cmt cho mình biết nhesss), mình thực sự xúc động. Và hôm nay có 1127 quả bóng bay được thả trên bầu trời đều là tất cả lời chúc từ fancos mặt tại concert gửi tặng cậu ấy. Chưa hết, có biết bao lời chúc trên các trang mạng xã hội gửi tặng cậu ấy. Dù biết có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ thấy được lời chúc của nình nhưng vẫn muốn chúc cậu Park Chanyeol, sang tuổi mới hãy cứ vui vẻ vật nhé, thành công hơn, hạnh phúc hơn, và sẽ đạt được những ước mơ củbản thân bản thân. Không chỉ có tám bàn tay hướng về phía anh, mà còn có rất nhiều bàn tay khác sẽ nắm tay anh, cùng anh át cánh. Chàng trai thánh 11- PARK CHANYEOL



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com