TruyenHHH.com

Chanbaek Hoan My Gamer Em Khong Phai Tieu Tam

Người đàn ông đó xuất hiện trong trường vào một ngày thu không nắng không gió, khí trời buổi ấy đẹp vô cùng, khiến cho tâm hồn người ta cũng nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

Cũng hơn một năm rồi còn gì. Kể từ ngày cậu tập quên đi ai kia và bước chân vào ngôi trường này, hôm nay đã là học sinh năm hai. Giáo viên trên phòng vừa họp xong đã kêu tên cậu.

Thầy Hạ đưa đôi tay múp múp vỗ vai cậu, cứ như đang an ủi một số phận hẩm hiu chuẩn bị chờ chết vậy, thầy nói: "Tiểu Bạch, tôi tin tưởng em."

Biện Bạch Hiền ú ớ nhìn người nào đó chính tay đẩy mình vào phòng họp, hai chân bắt chéo suýt chút nữa ngã chỏng khoèo trên đất. Cậu cố gắng đứng thẳng lưng nhìn người đàn ông với phong thái ung dung trong phòng, tấm lưng người ấy rộng vô cùng, bờ vai và mái tóc chợt khiến cậu nhớ đến một người.

"Chào... Chào anh, tôi là sinh viên năm hai Biện Bạch Hiền."

Thầy Hạ nói, người đàn ông trong kia chính là người đã hứa sẽ đầu tư cho trường, sẽ mở cuộc tuyển chọn sinh viên của chúng ta vào BLACKH - Tập đoàn phát triển công nghệ lớn nhất đất nước. Bởi vì trường chúng ta có nhiều sinh viên tài năng nên mới được nhắm trúng, lần này vị đó lại yêu cầu một sinh viên năm hai khoa công nghệ thông tin làm hướng dẫn, trợ giúp vị đó giống như một thư kí tổng giám đốc. Bởi vì cậu, Biện Bạch Hiền, là sinh viên xuất sắc năm ngoái và giành được học bổng toàn phần nên đương nhiên phải là người vinh dự được giao cho nhiệm vụ này rồi.

Vinh dự cái con khỉ, có mà đặt tất cả niềm hi vọng lên người cậu thì có. Trọng trách lớn như vậy mà không hoàn thành liệu có bị tống cổ khỏi trường không?

Người đàn ông nọ nghe cậu chào hỏi không kìm được mà nhếch khóe miệng lên cao, khẽ xoay người lại.

"Chào cậu, tôi là Phác Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền bị lời của ai kia đâm cho rách màng nhĩ, hai con mắt giật giật chiếu thẳng vào mặt người ta, trái tim không tự chủ đập liên hồi. Thình thịch! Thình Thịch! Đó là chú Phác! Chính là chú Phác của cậu a!!!

Không được không được, tim à, mày không thể vì người đó mà cứ thế này được! Mau dừng lại ngay!!!

Phác Xán Liệt lại gần chỗ cậu, anh nhìn ngắm một lúc, bàn tay đưa lên cao rồi lại chợt dừng giữa không trung, nói với giọng nhẹ nhàng: "Tôi xoa đầu em nhé?"

Biện Bạch Hiền nghe tới đây thì sức chịu đựng một loáng quay về con số không, hai má hồng hồng, cổ họng tắc nghẽn, bẽn lẽn mơ hồ gật nhẹ cái đầu nhỏ.

Đôi bàn tay to lớn chạm vào mái tóc đen tuyền mượt mà của cậu, ngón tay hơi giật giật. Anh mải miết nhìn chúng, vuốt ve, thu nhận từng xúc cảm chúng đem tới. Anh thực sự rất nhớ những sợi tóc nhỏ này.

"Học hành rất tốt phải không?"

Biện Bạch Hiền hơi ngước mắt lên nhìn anh. "Vâng."

"Tốt rồi."

"Chú..."

Chưa để cậu nói xong, Phác Xán Liệt đã thay đổi vẻ mặt giống như người khác, ôn tồn nói với cậu: "Từ giờ cậu Biện sẽ là người hướng dẫn của tôi, chức vụ giống như thư kí, giúp tôi bất cứ việc gì tôi yêu cầu, được chứ?"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu lên nhìn, con mắt trấn tĩnh vô cùng. "Tất nhiên là được ạ!"

Phác Xán Liệt gật gù vẻ hài lòng.

Thế là, một câu chuyện về chú thỏ con tự nguyện đi theo hầu hạ sói bắt đầu.

Ngày thứ nhất, Biện Bạch Hiền dẫn vị cấp trên của mình đi tham quan trường. Có rất nhiều cô gái theo sau nhìn bọn họ, nói rằng người đàn ông mặc vest đẹp trai quá, anh ấy tiêu sái với ngầu quá, anh ấy là ai a?,... Sau đó họ quay sang nói cậu đẹp quá, hợp với người đàn ông đó quá,...

Hợp hợp cái con khỉ!

Biện Bạch Hiền vội lôi "người nào đó mặc vest" đến chỗ khác nhanh chóng, cười nói: "Haha tổng giám đốc Phác, anh có muốn tham quan vườn nông nghiệp của trường tôi không? Rất nhiều loại quả tươi ngon đấy!"

Thật ra chỉ muốn trốn lũ con gái phiền phức, nào ngờ, vườn nông nghiệp thường ngày có vé vào cổng khá tốn nên ít người, thế mà hôm nay chỉ vì "ai đó mặc vest" mà đông đúc tới mức khó tin. Trời đất, sức mạnh của trai đẹp đây sao???

"Tổng giám đốc." Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn mua một vé cho mình, sau đó hất mặt người kia ý bảo tự mua vé đi. Thế nào mà người kia lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu rồi đứng đơ như phỗng.

"Tôi tốn tiền đầu tư vào trường, rồi lại còn mở cuộc tuyển chọn sinh vi..." Biện Bạch Hiền chưa nghe người kia nói xong liền cong đít chạy ra mua thêm một vé, vài giây sau cong đít chạy lại đưa vé cho người ta. "Đây ạ, chúng ta mau vào thôi."

Phác Xán Liệt nhìn tấm vé trên tay lại khẽ cười.

Ngày thứ hai, sinh viên nữ còn đông hơn hôm trước, bu kín cả khoa công nghệ thông tin. Không phải chê bai gì nhưng khoa của cậu thực sự ít trai đẹp lắm, ít tới nỗi mà Biện Bạch Hiền nghĩ chỉ có cậu trong cái khoa này dễ nhìn thôi ý. Hôm nay, chính xác là hôm nay, con gái trong trường cứ phải gọi là tìm đủ mọi cách để giả bộ như đi ngang qua khu này (tuy chả có khoa nào đi qua khoa này, trừ đi đến căng tin), mục đích duy nhất cũng chỉ là liếc mắt đưa tình với ai kia một cái mà thôi.

"A!" Một bạn nữ đi qua vấp "bụi" va vào người Phác Xán Liệt, giấy bay tung trời.

Đâu ra mà lắm giấy thế không biết! Lại còn gì mà giấy nháp lắm thế này? Xin lỗi nhưng thùng rác ở đằng kia, không phải cất công đi qua hành lang này rồi vòng nguyên một chặng tới thùng rác phía xa xa kia đâu ạ.

Thời gian nhặt hết giấy trả bạn nữ nọ đã đủ cho Biện Bạch Hiền hoàn thành một tiết triết học rồi.

Ngày thứ n, tất cả nữ sinh trong trường gần như không còn hi vọng vào người đàn ông đang đứng cạnh cậu nữa, ai nấy rất ngoan ngoãn đi tới nơi cần tới. Nhưng mà cmn cậu bị vướng vào báo lá cải của trường, cái gì mà cmn yêu đương với chú tổng giám đốc đẹp trai quyền thế? CMN các người đui hết rồi à?!!! Chú ta có vợ rồi có vợ rồi có vợ rồi!!!

Trước kia đi làm đã bị nhòm ngó một bận tới stress, lần này nữ sinh còn đông như vậy, chắc chắn ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cậu.

Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt một cách trang trọng nhất, ánh mắt chiếu thẳng lên bàn tay của anh và nói: "Chú Phác, à nhầm, tổng giám đốc Phác, phiền anh ngày mai tới trường thảo luận thì đeo nhẫn cưới vào giùm tôi. Có một số vấn đề ảnh hưởng rất lớn tới hai chúng ta ở trong ngôi trường này."

Phác Xán Liệt đưa bàn tay phải lên nhìn một lượt, cái đầu gật gù. "Cảm ơn em đã nhắc nhở." Sau đó đi lướt qua mặt cậu.

Đúng lúc đó điện thoại cậu lại reo lên, đầu dây biên kia nhận được tín hiệu liền nói: "Tiểu Bạch, tớ có việc muốn nhờ cậu."

"Dainy, tớ đang có việc, cậu nói nhanh một chút được không?" Biện Bạch Hiền phát hiện ra ánh mắt ai kia đang chiếu lên mình phía xa xa. Phác Xán Liệt đang đợi cậu.

"Chuyện là thế này, tớ có một người anh họ, anh ấy sống ở gần trường cậu. Hôm nay ba mẹ anh ấy lên đây kiểm tra chất lượng cuộc sống, à không, nói chính xác phải là lên xem mặt bạn gái con trai thế nào. Mà anh tớ lại nói dối ba mẹ từ lâu, hôm nay hai bác lên đột xuất không kịp nhờ ai giúp được nên... Tất cả nhờ vào cậu đó Tiểu Bạch a!!!"

Biện Bạch Hiền thấu rõ, cậu đối với nhân gian này chỉ là kẻ đi lừa gạt mấy ông bà già nhà người khác. Không khi nào là yên ổn cả. Còn đang định từ chối thì đầu dây bên kia hét lên:

"Tiểu Bạch, tiền công là XXX!!!"

"Được! Khi nào các bác tới?"

"Khoảng hơn một tiếng nữa, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu!"

Biện Bạch Hiền trong đầu chợt loé lên tia sáng, bàn tay cầm điệm thoại hơi run. "Khoan đã Dainy, hai bác có...có kì thị tình yêu đồng giới không thế?"

"Cái đó ai mà biết! Nhưng mà bác tớ ủng hộ con trai ghê gớm lắm, cậu đừng lo ha! Bây giờ tớ đi báo cho anh ấy đã, cúp đây!"

Biện Bạch Hiền lon ton đến gần theo sau Phác Xán Liệt, hai hàng nước mắt chảy từ từ. Đúng là vì tiền cậu có thể làm tất cả a~

_______

Tem của @Be_mam_trang

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com