TruyenHHH.com

Chanbaek Doc Sung

Về đến Phác gia, Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền lên phòng. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, anh ngồi xổm xuống để cùng chiều cao với cậu "Light, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi nhé! Anh đã bảo người hầu pha sẵn nước ấm cho em rồi" Bạch Hiền mỉm cười gật đầu. Phác Xán Liệt hài lòng xoa đầu cậu rồi bước ra khỏi phòng. Sắc mặt dịu dàng, yêu chiều đã thay bằng sự lạnh lùng, thâm trầm.

Vào thư phòng, anh ngồi phịch xuống ghế bành, tay day day mi tâm đầy mệt mỏi. Lấy điện thoại ra gọi cho Bill - người trợ lý thân cận của mình "Tôi cho cậu 5 phút để khiến Vũ thị phá sản và Vũ gia sụp đổ!" đầu dây bên kia, Bill không nhiều lời mà tuân lệnh ngay "Rõ thưa chủ tịch!" anh nghĩ đến gì đó rồi nói thêm "10h sáng mai tổ chức một cuộc họp cấp cao, cậu chuẩn bị tài liệu đi!" "Vâng"

Nói chuyện điện thoại xong, xem qua một vài tài liệu cần phê duyệt, Phác Xán Liệt mới chịu bỏ qua mà đứng dậy trở về phòng. Trên chiếc giường kingsize màu đen, một thân ảnh trắng nõn mặc áo choàng tắm đang nằm say giấc ngủ. Thân hình quyến rũ lộ ra cộng thêm thói quen đá chăn của cậu làm lộ cả đôi chân thon dài thì đã đủ khiến Phác Xán Liệt không kìm chế nổi mà bước lại gần.

Bàn tay to thô ráp vuốt ve gương mặt cậu, ánh mắt nổi lên dục vọng và yêu thương. Đôi môi mỏng từ từ áp xuống cái trán tràn đầy rồi đấy chóp mũi nhỏ xinh, hai cái má mềm mại và cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mê người. Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nhấm nháp, chiếc lưỡi lướt trên bờ môi Bạch Hiền rồi dần dần khuấy động bên trong khoang miệng cậu. Hai người cứ thế mà triền miên.

Một đêm tình thú lại dần qua...

--------------------

Bar Night, phòng VIP

"Hữu bang chủ, mừng cậu trở về!" đám người Mục Lâm, Gia Vĩnh, Phác Xán Liệt, Mạc Thiên cùng nâng cao ly rượu, hô to chào mừng cậu bạn thân mới từ Đức trở về. Cách đây một tuần, Hữu Cảnh có công chuyện cần xử lý bên Đức nên đã đi máy bay sang đó luôn chỉ trong một đêm. Còn không thèm để lại lời nhắn nào cho đám bạn đáng thương này. Thế mà người nào đấy được bạn bè chúc mừng rầm rộ nhưng vẫn nói một câu "Màu mè!" khiến ai cũng khựng vài giây lại rồi sôi máu.

"Ê ê này, cái gì mà màu mè cơ ?" Mục Lâm trợn mắt nói "Bọn này còn chưa xử lý cậu vì cái tội đi mà không nói lời nào đấy nhé!"

"Phải đấy! Cậu xem có ai như chúng tớ không? Biết tin cậu về là gác hết mọi công việc, phụ nữ mà chạy đi đón cậu ngay, nói thế mà nghe được hả?" Gia Vĩnh nói chen vào.

"Đúng đúng!" Mạc Thiên xưa nay vẫn không đối đáp được với Hữu Cảnh nên chỉ gật gù đồng ý.
Hữu Cảnh vẫn gương mặt lạnh lùng ấy, từ từ đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy tai vài cái. Đúng là hành động khiêu khích đáng sợ mà! Bốn người nhìn nhau mà không làm được gì, chỉ sợ nhào đến thì đến xương cốt cũng chẳng còn.

Ho khụ khụ vài tiếng, Phác Xán Liệt nói "Cảnh, mình mượn mấy em thú nuôi của cậu nhé!" Hữu Cảnh tay lay lay ly rượu, giọng hòa hoãn vài phần "Cậu muốn mượn em nào? Cá mập, cá sấu, sói, trăn hay hổ...?" liệt kê một số con ra mà ai cũng đổ mồ hôi hột.

"Hừm...sói đi!" Phác Xán Liệt sờ sờ cằm nói

"Được!"

"Này Liệt, cậu mượn thú cưng của Cảnh làm gì vậy?" Mục Lâm tò mò hỏi

"Muốn xử vài tên đấy mà!" Anh nhún vai

"Có phải mấy đứa có mắt không tròng đụng đến bảo bối của cậu không? Mình nói không sai chứ?" Gia Vĩnh nháy mắt.

"Cũng tinh ý đó!" Anh mỉm cười

"Sao cậu không để em ấy tự xử mấy tên đó đi, tớ thấy bảo bối của cậu cũng không phải dạng vừa đâu, nhất là cậu ta còn là em gái kết nghĩa của Simon và là tiểu thư duy nhất của Tô gia!" Mạc Thiên nói.

"Tớ không muốn em ấy bị bẩn tay"

"Thật là...nổi da gà rồi!" Mục Lâm, Gia Vĩnh, Mạc Thiên đồng loạt xoa xoa cánh tay.

"Các cậu cũng nhanh chóng kiếm người yêu đi! Đừng kiếm cớ ghen tị với mình" Anh kiêu ngạo

"Haha kể chuyện cười hả? Bọn này không thiếu chỉ là không thích dấn thân vào bùn lầy như cậu thôi!" Mạc Thiên cười nói

"Khi nào Hữu bang chủ của chúng ta chịu yêu người nào đó thì lúc ấy bọn này mới dám nói đến chuyện yêu đương!" Gia Vĩnh liếc ánh mắt thâm sâu nhìn Hữu Cảnh đang nhàn nhã uống rượu.

"Haha, cố gắng nha!" Mục Lâm khoác vai Hữu Cảnh nói lớn.

Hữu Cảnh khóe môi nhếch nhẹ lên, khó có thể nhìn thấy được. Năm người lại như cũ cùng nhau đàm phán uống rượu, trêu ghẹo nhau mà không còn để ý đến thân phận của mình nữa. Họ lúc này không phải là con người giả tạo ở bên ngoài nữa mà họ được sống đúng với chính mình. Trước mặt nhau - những người bạn thân khó có thể gặp được trên đời này.

--------------------------

"Cộp cộp" tiếng giày vang lên trong gian phòng lớn tiến đến chiếc lồng sắt khổng lồ ngày một gần. Nói khổng lồ vì chiếc lồng sắt được thiết kế chiều rộng và chiều ngang gần bằng một nửa căn phòng này. Trong lồng sắt là một người phụ nữ áo quần rách rưới, cả người bầm tím đầy máu, mái tóc rũ rượi nằm rạp dưới mặt đất. Dường như là do đau đớn quá nên bị ngất đi.

Người đàn ông đi giày da mới bước vào vừa rồi đứng trước lồng sắt, gương mặt không biểu cảm lạnh lùng ra lệnh "Cho cô ta tỉnh dậy!" vừa dứt lời, hai người áo đen đứng hai bên nhanh chóng mở lồng, một người bê xô nước lạnh đổ xuống người cô ta.

Vũ Thi bị lạnh bất ngờ nên giật mình tỉnh dậy, cô ta mơ màng mở mắt, cái lạnh thấu xương dần dần ngấm sâu vào cơ thể khiến cô ta run rẩy, hàm răng lập cập va vào nhau. Hai cánh tay ôm lấy người, Vũ Thi trừng mắt nhìn người áo đen mới dội nước vào người mình, cơ thể theo bản năng dần dần lùi về phía sau, cô ta hét lớn "Ngươi làm gì vậy hả?"

Hai người áo đen lạnh lùng lui ra, đứng dạt về hai bên. Người đàn ông đứng sau nãy giờ xem kịch vui cũng mỉm cười bước lên một bước. Nhìn anh ta mà Vũ Thi trợn tròn mắt, cả người như thiếu đi dưỡng khí không nói được gì.

"Dám đụng đến người của tôi, gan cô cũng lớn lắm!" Phác Xán Liệt vỗ vỗ tay vài cái, giọng nói đầy sự khinh miệt.

"Em...em không cố ý!" Vũ Thi yếu ớt lên tiếng.

"Những gì cô làm với em ấy, hôm nay tôi sẽ trả hết cho cô" Anh nhếch môi cười nói, một nụ cười của ác quỷ.

"Tại sao anh lại yêu nó? Nó có gì tốt? Có gì hơn em?" Vũ Thi tuyệt vọng hét lên.

"Cô xứng để so với em ấy sao? Đừng nói là có gì hơn cô mà căn bản cô không hề bằng được em ấy, nói gì đến hơn"

"Em không tin! Anh chỉ là bị con hồ ly tinh đấy trêu đùa thôi đúng không? Nó chỉ biết câu dẫn đàn ông, ngoài việc dạng chân ra thì còn có thể làm gì cơ chứ?" Vũ Thi điên cuồng hét lớn, sự ghen tức trong cô ta đã xâm chiếm lí trí, nói ra những lời không nên nói.

"Chát" Phác Xán Liệt không nhịn nổi việc nghe người khác sỉ nhục bảo bối của mình, anh liền giơ tay tát cô ta một phát. Dùng lực khá mạnh nên mặt Vũ Thi lệch hẳn sang một bên, đỏ rát đến đáng sợ. Anh đưa tay nắm chặt cằm cô ta bắt cô ta ngẩng lên nhìn mình "Câm cái miệng thối nát của cô lại! Nếu cô muốn mất đi cái lưỡi của mình, tôi cũng không ngại giúp cô đâu" tay anh dùng lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát cằm của cô ta ra. Vũ Thi đau đến bật khóc, nước mắt chảy dài trên má.

Nhưng giờ chẳng ai thương tiếc cô ta cả, Phác Xán Liệt bị nước mắt của cô ta dính vào liền cảm thấy kinh tởm. Nhanh chóng buông cằm cô ta ra rồi cầm lấy chiếc khăn từ tay tên thuộc hạ. Lau lau sạch sẽ rồi ném thẳng vào thùng rác.

"Xem nào, ngoài việc đổ nước, đánh đập cô ấy thì còn việc gì không nhỉ?" Anh như đang tự hỏi bản thân, ánh mắt thâm sâu nhìn Vũ Thi.

"Không...đừng...em xin lỗi...từ nay trở đi em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, cũng sẽ không gây hại đến cậu ta! Em xin anh mà..." Vũ Thi biết được điều gì tiếp theo sẽ xảy đến với mình, cô ta hốt hoảng nói.

"Trước tôi đã cảnh cáo cô rồi nhưng không phải cô vẫn tiếp tục sao? Lần này đã đến giới hạn rồi, Vũ Thi à"

"Em xin anh...tất cả chỉ vì em yêu anh thôi! Em xin anh..."

"Tình yêu rách rưới này của cô tôi không dám nhận" Anh mỉa mai nói, rồi ra hiệu với tên thuộc hạ, anh ta hiểu ý lui khỏi phòng.

"Liệt...em yêu anh mà...yêu anh rất nhiều...hức...đừng đối xử như vậy với em..." Vũ Thi khóc nức nở, không ngừng gào thét.

"Kết thúc rồi!" Anh nhìn thuộc hạ dẫn đám côn đồ đã bắt Bạch Hiền vào, cười lạnh nói "Chăm sóc cô ta cho tốt!"

Đám côn đồ bị hành hạ thừa sống thiếu chết, có tên còn bị chặt mất tay. Mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc khiến ai cũng muốn nôn mửa. Phác Xán Liệt bịt mũi quay người phất tay một cái rồi rời đi. Hai tên thuộc hạ mở lồng, đẩy mấy tên đấy vào lồng sắt, rồi bắt lấy Vũ Thi. Bắt cô ta mở miệng rồi đổ lọ dung dịch gì đó vào miệng cô ta. Chỉ vài phút sau, người cô ta đỏ bừng, nóng nực khó chịu mà không ngừng rên rỉ.

Xong việc, hai người rời khỏi gian phòng. Chiếc cửa lớn đóng "cạch" lại một tiếng, ngăn cách tiếng rên và thở dốc đầy dâm mị trong phòng với bên ngoài.

*****************

Tối đêm muộn, chiếc xe BMW đỗ trước cổng Phác gia. Phác Xán Liệt bước xuống xe, ném chìa khóa cho thuộc hạ rồi nhanh chân chạy vào biệt thự. Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đang ngủ gà ngủ gật trên ghế. Đau lòng bước đến ôm lấy Bạch Hiền, nhẹ nhàng bế cậu trên tay mình.

Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Cậu ưm ưm vài tiếng rồi dụi dụi đầu vào ngực anh. Phác Xán Liệt khẽ cười, yêu thương hôn nhẹ lên trán cậu một cái. Rồi bế cậu lên phòng ngủ, đặt cậu xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu, ngắm cậu ngủ một lúc rồi anh mới chịu đi lấy quần áo mà vào phòng tắm thay đồ.

Tắm táp thoải mái xong xuôi, Phác Xán Liệt trèo lên giường, có chút không vui nhìn cậu trai nhỏ kia ôm chặt cái gối. Anh bực bội rút cái gối ra, cậu nhíu nhíu mày vì bỗng nhiên bị mất cái gối ôm. Phác Xán Liệt cười cười vén chăn lên, nằm xuống cạnh cậu, cánh tay lớn kéo cậu vào lòng ôm. Bạch Hiền lúc này mới thôi nhíu mày, cậu mỉm cười ôm lấy anh. Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com