TruyenHHH.com

Chanbaek Dieu Ngot Ngao Nhat La Em

Chap 6 Khỉ Đá thật cô độc

Thiệu Tổ Hoàng đế hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng tiếc thay chỉ có bốn hoàng tử có thể bình an trưởng thành. Đa số đều mệnh yểu, đoản thọ không qua khỏi mấy trận cung đấu nơi hậu cung. Hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử, sau phong Thạch Hầu Quận Vương. Đáng tiếc ở chỗ, Thạch Hầu  vương không phải là trưởng tử, ì thế khi Thiệu Tổ Hoàng Đế băng hà, người kế thừa đại thống là con trai của Đức Quý phi – Hiếu Tông Hoàng đế.

Dưới thời Hiếu Tông đế, dân chúng sống an nhàn hưởng lạc, quân đội được tổ chức bài bản, thành trì kiên cố vững chắc, quốc thổ mênh mông ngoại bang kiêng dè không dám xâm lăng. Vua yêu dân như con, hàng năm đại xá bãi miễn tô thuê, ân xá phạm nhân không phạm trọng tội.

Nhưng vấn đề chính là Hiếu Tông đế không phải đích tử do thân Hoành hậu sinh.

Khi Hiếu Tông lên ngôi, độc tôn thân mẫu là Đức Quý phi thành Hoàng thái hậu. Ban đất phong cho ba người em trai còn lại, các vị công chúa lần lượt được gả ra ngoài trong mối quan hệ liên hôn với các bộ tộc lớn mạnh trong nước.

Riêng đối với người vị hoàng đệ đích tử do Hoàng hậu sinh ra, Hiếu Tông ban một vương phủ rộng lớn trong kinh thành, đối đãi không khác gì huynh đệ đồng mẫu.

Tháng 6 gió nam thổi, Đại tướng quân thân chinh dẫn binh đánh thắng man di ở cao nguyên trở về, Hiếu Tông đế tổ chức khánh công yến thếch đãi chư vị tướng sĩ đã dóc sức đánh man di, đem lại yên bình cho quốc thổ. Đại điện kê mấy chục bộ bàn ghế đàn mộc, quý tửu mỹ thực được cung nữ lũ lượt dâng lên không dứt. Hiếu Tông đế ngồi trên long kỷ, cạnh bên là Đại tướng quân mặc cẩm y màu đen viền vàng, thêu tường vân. Ngài là cánh tay trái đắc lực của Hoàng đế, một lòng trung thành không có nửa phần giả dối, luôn giữ đạo quân thần đúng mực. Hoàng đế yêu thích Đại tướng quân cũng không có gì là không đáng. Nay khải hoàng trở về liền được ban ghế phó vị, kề cận Hiếu Tông đế đối ẩm chuyện trò.

Rượu qua ba tuần, trên sân yến vũ nữ yểu điệu cong người bày ra dáng vẻ mị hoặc. Tiếng nhạc du dương trầm bổng, vũ nữ lã lướt phiêu vũ. Đại tướng quân là một tên hán tử thô lỗ, quanh năm quen với chém giết trên chiến trường – cực kì không thích mỹ nữ như vân, thân hình như xà này chút nào, quá yếu mềm, chạn vào liền vỡ vụn. Ngài rời khỏi bàn tiệc, viện cớ đi dạo giải rượu liền lủi mất. Ngự hoa viên bách hoa khai sắc, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấg tướng quân đâu.

Cánh tả đại điện có một hồ nước lớn, bên bờ hồ là hai cây đại thụ được trồng từ trước khi Thiệu Tổ Hoàng đế sinh ra, tính đế nay đã gần trăm tuổi. Đại tướng quân lần nào đánh trận về phải vào hầu vua, sao buổi chầu đều ghé qua đây một lúc.
Đêm hạ trời cao, gió thổi lướt trên mặt hồ, mang theo hơi nước lành lạnh xua đi cái nóng của tiết trời. Đom đóm lập lòe chao nghiêng trên mặt nước, lung linh ý vị.
Đại tướng quân hướng lương đình cạnh hồ mà bước. Cẩm y phiêu động, lưng thẳng như tùng bách. Ngỡ rằng có thể yên vị ngắm cảnh hồ đêm, không may cái chỗ tâm hình hưu ý này của tướng quân đã có người giành mất. Giữa lương đình thoảng qua mùi rượu, một đạo thân ảnh cô tịch ngồi trên câu lan. Đầu tựa vào cột trụ, dáng vẻ bất cần. Người nọ rất nhạy bén, tướng quân còn chưa đến gần đã lên tiếng dò hỏi “Kẻ nào?”

Người hỏi xong liền hai ba bước bước đến gốc đại thụ chỗ tướng quân. Một thân áo xanh lam nhạt màu, nửa phần tóc dùng ngọc quan cố định ngay ngắn trên đỉnh đầu, mạt ngạch khẽ bay lất phất sau vai, ngọc thụ lâm phong, không có lấy nữa phần khói bụi nhân gian. Người cười “Ra là Đại tướng quân đỉnh đỉnh đại danh!"

Dưới ánh trăng nhạt nhòa khuất bóng, tướng quân khom người hành lễ với người nọ, khuôn mặt tuấn lãng mà nghiêm trang “Quận vương”

“Hôm nay không phải tiệc mừng công của tướng quân ngài à? Sao lại trốn ra đây tản bộ? Có tâm sự gì sao?”

“Ta không thích thích hợp với yến tiệc ca vũ. ” Tướng quân quay người về phía mặt hồ, nhìn bóng trăng khuyết dập dìu giữa những đường sóng nước, cũng hỏi “Không phải ngài cũng trốn ra đây sao?”

“Không phải tiệc của ta, ta ở đó làm gì” 

Quận vương nổi tiếng là thẳng thắn, thích gì nói đó, trả lời người khác chưa bao giờ nể tình. Mỗi câu nói ra đều chứa đầy mỉa mai châm chọc. Mấy lão thần trong triều thường xuyên bị y khi dễ đến râu tóc dựng ngược, mặt đỏ đến xung huyết, một chữ cũng không nói được, đáng thương hề hề.

“Đây là cao kiến? Vừa cổ hủ vừa không phù hợp với thời thế. Một đám người tự cho bản thân là đúng, ra vẻ học rộng hiểu nhiều, bất quá chỉ là lí luận trên sách vở, không thể dùng thì còn nói làm gì. Đúng là một đám lão già thiển cận cố chấp”, nói xong phất tay bỏ đi giữa buổi triều.

Tất nhiên sau đó Hầu Vương bị Hiếu Tông đế phạt vào Tông Nhân phủ viết một ngàn lần chữ ‘Nhẫn’ cùng ba tháng bổng lộc. Phạt nhiều tới mức chất đầy mấy cái rương, ngài vẫn chứng nào tật nấy, lành sẹo quên đau.

Tướng quân bất đắc dĩ nhếch môi cười, đúng là Quận vương, vẫn bộ dáng thích gì nói đó, lời thật mất lòng.

“Tướng quân đây là đag cười chuyện gì? Trông ta đáng cười lắm sao?”

“Không phải…”

“Thôi đi thôi đi. Người mau quay lại đại điện, nếu có người nhìn thấy liền nói mấy lời không hay. Ta là thân vương, ngài cảm thấy cùng ta ở một chỗ, Hoàng huynh sẽ nghĩ gì đây?”

“Ta…”

Tướng quân còn chưa nói hết câu, Hầu vương đã phất tay áo quay người rời đi. Tướng quân bất đắc dĩ chỉ biết cúi người thi lễ với bóng lưng đằng xa.

Theo bên cạnh Hầu vương là thư đồng theo ngài từ lúc còn nhỏ. Phia sau cung không thấy công công hay hộ vệ theo cùng. Bình thường Vương phủ rộng lớn cũng không quá mười gia nhân. Số còn lại là thị vệ do Hiếu Tông đế sai sử bảo vệ Vương phủ. Người ta nghĩ một Quận vương oai phong hiển hách như ngài sẽ phô trương quyền lực và tài vật phong phú mới phải. Chỉ là ai từng đến làm khách, mói hiểu thế nào là một Quận vương sống ngay dưới mắt Hoàng đế. Điệu thấp luồn cúi mà sống.

Nói ngài cô độc cũng không sai.

Vì ngài là đích tử của Hoàng hậu, là cái gai âm ỉ trong lòng hoàng đế. Đích tử vi tôn. Nếu không phải Đức Quý phi có vài phần thủ đoạn, e rằng long kỉ chưa chắc đã đến lượt Hiếu Tông đế ngồi. Cho nên Thạch Hầu quận vương một mình một ngựa không một thần tử nào dao du kết bạn. Ngay cả hai người em trai cùng cha khác mẹ không lúc nào là không xa cách, các vị công chúa thì khỏi nói đi, nhìn thấy ngài không phải một cậu cũng là hai câu châm chọc. Hầu Vương độc lai độc vãng, chưa bao giờ biết đến cái gọi là thân tình.

Đại tướng quân thở dài quay người trở về đại điện, giữa đường gặp một vị quan đại thần lớn tuổi. Hai bên thi lễ liền sóng bước mà đi. Lão thần nọ không ngớt lời khen ngợi. “Tướng quân ngài tuổi trẻ rài cao, làm rạng danh gia tộc. Người người kính phục, lão thân vô cùng ngưỡng mộ.”

“Đại nhân người quá lời rồi” Tướng quân tránh nặng tìm nhẹ, nhã nhặn cười.

“Tài giỏi thì phải nói tài giỏi. Không như ai kia người ta cũng cùng tuổi với ngài, vậy mà suốt ngày nhàn rỗi không làm nên tích sự gì. Trên triều ra vẻ hống hách, không biết tôn ti trật tự, không màng thành thượng mà ăn nói hàm hồ”

“Ngài là đang nói Quận vương?”

Lão thần nọ cười sảng khoái “Ta vừa nói vậy ngài liền biết”

“Mỗi người mỗi việc, Quận vương không ra chiến trường như ta nhưng giỏi việc triều chính, đều là giúp thánh thượng, đều là vì muôn dân” Tướng quân cười đáp, ngài cảm thấy Quận vương không giống như kẻ sống trong lời vị đại nhân này.

“Xuy” Bước qua bậc cửa vào trong đại điện, lão thần hung hăng nói “Từ khi Hoàng hậu qua đời, Đức Quý phi trở thành dưỡng mẫu nuôi dưỡng ngài ta, nhưng ngài ta vừa đủ lông đủ cánh liền ngỏ xin tiên đế một phủ đệ, không nói một lời dọn ra ngoài ở. Người không biết hiếu kính phụ mẫu như vậy sao có thể giúp cho thánh thượng, giúp cho muôn dân?”

Lần này tướng quân chỉ cười không đáp, yên vị trên chỗ ngồi của mình. Yên tiệc đã sắp kết thúc, từ đó về sau không ai nghe thấy tiếng nói của tướng quân nữa. Ai nói gì ngài cũng chỉ cười cho qua.

Sau đó mấy tháng, Đại tướng quân uy phong dũng mãnh lần nữa cầm quân xuất chinh sa trường. Hiếu Tông đế muốn triệt tận gốc bọn thổ phỉ ở vùng hoang mạc Tây Nam. Địa hình và khí hậu đem đến nhiều bất lợi cho đại quân. Một nơi toàn cát vàng, khí hậu khô nóng, quanh năm thiếu nước trở thành cực hình tra tấn đối với binh sĩ. Ngay cả Đại tướng quân từng trải qua khắc nghiệt như ngài cũng cảm thấy không ổn.

Thổ phỉ có địa lợi, Hoàng đế có nhân hòa, vậy phải xem thiên thời nghiêng về phía ai.

Đánh nhau một tháng trời tướng quân rốt cuộc nhận ra, một mình họ từ nơi phương xa đến không có cách nào chiến thắng bọn thổ phỉ bản địa. Tướng quân bèn liên hợp với dân chúng và quan phủ địa phương, đánh thêm hai tháng nữa đem về thắng lợi hoàn toàn. Trước khi quay về kinh thành, tướng quân sai binh lính để lại tất cả lương thực và quần áo còn dùng tốt. Ngài biết dân chúng ở đây sống khổ cực, hàng năm tiếp tế từ kinh thành đến đây không được nhiều, lần này quay về sẽ tâu lên Hoàng thượng cho thêm người đến vực dậy cuộc sống ở nơi đây.

Ngày đầu tiên tướng quân đến buổi thiết triều của Hoàng đế sau khi quay về, ngài nhận ra bầu không khi lạ thường trong đại điện, mọi người rầm rĩ rỉ tai nhau, mà thiết triều hôm nay lại thiết bóng dáng của một người.

Sau khi trình tâu xong việc của mình, tướng quân lui về hàng sau nghe chư vị lão thần dâng sớ. Một hàng mười mấy người dâng chung một sớ đòi chém đầu tên Quận vương có phủ đệ trong kinh thành và bảy tên loạn thần cùng y kết cấu làm phản.

Hoàng thượng hội ý hỏi tướng quân nên xử trí thế nào, tướng quân chỉ nói “Thần không biết”

Đã có không ít người được vị lão thần hôm yên tiệc lần trước châm vào đầu tư tưởng tướng quân có ý qua lại với Quận vương, bọn họ nhìn tướng quân đầy ác ý, vài người trong đó châm biếm ngài không biết thế nào là bốn chữ trung quân ái quốc.

Qua hồi lâu nghe chúng các lão luân phiên nhau chỉ trích phản tặc, Hoàng thượng nhìn tướng quân đẩy ý tứ sâu xa, nói “Đại tướng quân vừa chiến thắng thổ phỉ trở về, vậy chuyện dẹp loạn phản tặc giao cho Tả, Hữu tướng quân cùng nhau giải quyết đi”

Tướng quân bước ra khỏi hàng ngũ, chấp tay khấu đầu trước long nhan, “Chuyện này nếu chưa điều tra rõ ràng, khẩn xin Hoàng thượng đừng vội vàng ra quyết định”

“Đại tướng quân, khanh có thể nghỉ ngơi. Khi nào cần trẫm sẽ lại triệu khanh”

Ý của Hoàng thượng đã quyết, không ai có thể nói gì thêm nữa.

Tướng quân cảm thấy trong chuyện này gì đó không minh bạch. Một đám loạn thần tặc tử nói phản là phản? Cho dù bọn họ muốn tạo phản đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ âm thầm thực hiện trong bóng tối. Nhưng Hoàng thượng đã sinh lòng nghi ngờ đối với tướng quân hắn, hắn không thể lên tiếng được nữa. Vậy nếu như những gì đám các lão trong triều nói là thật, Quận vương thật sự sẽ lật đổ Hoàng huynh của ngài ấy sao?

Mặt trời ở đằng Tây đang lặn xuống, ánh nắng chiều vàng rợp sáng lung linh trên mặt sông như trên ấy từng ngọn nước đang được dát vàng. Tướng quân thay ra một y phục thường ngày, dạo bước trên con phố nằm bên cạnh bờ sông. Đang là cuối buổi chiều, người qua lại dần thưa thớt, còn nhiều nhất là mấy gánh hàng rau củ vẫn chưa bán hết. Tiếng rao kéo quan khách mua đồ càng lúc càng bé dần, đợi đến khi không còn ánh nắng nữa sẽ hoàn toàn im lìm.

Từ xa tướng quân đã thấy người nọ, y vận y phục thường dân giản dị, đi loanh quanh chỗ bán kẹo hồ lô, chắc là đang tìm xem xâu nào ngon nhất mà mua.

Người khác trong cung có thể không biết món ăn dân gian nhưng Quận vương y là biết rõ nhất. Từ năm mười lăm tuổi y đã rời khỏi hoàng cung sống bên ngoài kinh thành, mấy năm qua đã nếm đủ tất cả những quả ngọt của nhân gian. Nhưng y thích nhất là kẹo hồ lô đỏ.

Quận vương ngắm kĩ mấy lượt kẹo hồ lô cuối cùng chọn được hai xâu to nhất trong đó. Y đương muốn trả tiền cho người bán hàng, bỗng có người đẩy y từ phía sau, tất cả tiền xu trong túi đều rơi ra đất. Cả thân người y bổ nhào về phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy một ánh sáng bạc lóe lên từ dưới bụng mình. Thôi không xong, trúng kế, ngay cả tên bán kẹo hồ lô cũng là người của đám lão già kia sai đến hành thích y. 

Quận vương nhắm chặt mắt chờ đợi cảm giác lạnh lẽo xuyên qua bụng mình. Chợt hong bị người tóm lấy, kéo về phía sau, người nọ một cước đá bay tên bán hồ lô, thi triển khinh công một tay ôm Quận vương bay lên nóc nhà tránh truy binh mà bỏ chạy.

Cả thân người Quận vương bị vắt trên vai, y chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rắn rỏi của người nọ. Chạy được một quãng đường xa, Quân vương khẽ lên tiếng hỏi ra nghi vấn của mình “Là Đại tướng quân phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com