TruyenHHH.com

Chanbaek Dieu Ngot Ngao Nhat La Em

Chap 3 Cá lớn chèn cá bé 

Phác Xán Liệt lái chiếc jeep rời khỏi cổng chính chạy vào đường mòn. Nhà chính thực chất là một biệt thự do một thương nhân giàu có xây dựng vào vài thập niên trước, sau được ông chủ Phác mua lại với giá thấp hơn thị trường rất nhiều. Sở dĩ là do vị trí của nó không thuận lợi, nằm sau trong lòng một phố huyện nghèo mà dân cư ở đây đa phần đã chuyển đi nơi khác. Khi chiến tranh kết thúc, cơ sở hạ tầng bị phá huy nghiêm trọng. Đường phố hoang tàn đổ nát, giao thông cách trở. Cuộc sống muôn dân đói khổ lầm than. Vị thương nhân giàu có đó cũng không ngoại lệ, ông bị phá sản, buộc phải bán ngôi biệt thự này đi kiếm chút tiền về quê.

Mười mấy năm trước phố huyện được đầu tư phát triển lại, phía trước nhà chính đắp lên một con đường lớn bằng đá xanh trải nhựa. Quy mô khá lớn, trở thành công trình quan trọng của cả phố huyện. Đường chính khai thông, nhưng ngõ nhõ vẫn còn chưa được nâng cấp, điển hình là con đường sỏi từ thời chiến trước nhà Phác Xán Liệt.

Đường tuy mòn và lòi lõm nhưng đi lại khá thuận tiện. Đó là con đường ngắn nhất ra khỏi huyện nghèo để lách vào khu rìa trung tâm thành phố. Phác Xán Liệt rất thích con đường này, vắng vẻ yên tĩnh lại rợp bóng râm.

Anh đánh tay lái sang phải tránh một ổ gà lớn trên đường, nhìn qua gương chiếu hậu hỏi Chu Sa "Ba tôi kêu chúng ta đến bến cảng làm gì? Không phải có nhân viên chuyên môn được cử đi rồi sao?"

Chu Sa thở dài "Bến cảng mấy ngày nay nhập hàng của lão đàn ông họ Diệp ở phương Bắc. Bọn họ ỷ thế lớn chèn ép người của chúng ta, ông chủ mới phải gọi anh Hiền đi xem"

Con ngươi trong mắt Phác Xán Liệt hơi động đậy, qua khóe mắt anh nhìn lên nửa sườn mặt của Biên Bá Hiền, cười hỏi "Gọi anh Hiền đi thì liên quan gì đến lão Xán ta đây?"

Biên Bá Hiền "..."

Chu Sa nói "Anh Hiền nói anh hung tướng, khuôn mặt dữ tợn rất có giá trị đe dọa người khác!"

Phác Xán Liệt "..."

Chu Sa lại nói "Anh Hiền nói với ông chủ thay vì để anh ở nhà cuốc đất trồng hoa làm một anh thợ làm vườn, chi bằng dắt anh theo học hỏi kinh nghiệm thương trường. "

Biên Bá Hiền hắng giọng, khẽ nói "Được rồi"

Phác Xán Liệt nhủ thầm trong lòng 'hay cho câu thay vì ở nhà trồng hoa thì đi học hỏi kinh nghiệm'!. Anh giận quá hóa cười, Chu Sa nhìn thấy lai nghĩ Phác Xán Liệt vui vì thoái khỏi đám hoa cỏ ở nhà, cái miệng vừa im không quá mười giây của cậu ta lại liếng thoắng với Biên Bá Hiền.

"Anh Hiền, xem anh Xán vui kìa! Coi như anh không uổn công thuyết phục ông chủ"

Cả Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đều nhất quyết im lặng, xem như không nghe không thấy tên bóng đèn có não làm bằng đậu hủ này. Ngốc đến mức phô trương. 

Đến bến cảng, thông qua lớp cửa kính đã thấy một đám người bận rộn di chuyển từng thùng hàng vào xe container giữa trời mùa hè nắng như đổ lửa. Người làm của ông chủ Phác xưa nay không nhiều, cộng cả Phác Xán Liệt liền đếm không quá con ba mươi tròn.

Hiện tại ở ngoài kia chỉ có ba người của họ, rõ ràng là chỉ có ba người của họ khuân hàng vận chuyển. Một đám bảy tám người dưới trướng lão đàn ông họ Diệp ngồi một bên phì phèo thuốc lá, ba bốn cái mồm oang oang sai sử "Nhanh lên nhanh lên! Trưa trời trưa trật mấy người muốn lề mề đến chừng nào đây?"

Có tiếng người cãi lại, nhưng chỉ nói khẽ trong cổ họng, không nghe ra là đang nói gì. Một tên có cái miệng rất rộng trong đám người nhàn rỗi, từ xa đã nghe hắn lớn tiếng mắng chửi người khác, còn rõ hơn cả tiếng loa phát thanh hai buổi sáng tối trong phố huyện, đinh tai nhứt óc, "Con mẹ mày dám nói tao chó què mà khoác áo rồng! Này thì chó què! Này thì chó què!"

Mỗi một câu chó què eo éo của thằng miệng rộng với mái đầu xòm xum xoe như đám hoa lá trong vườn của Phác Xán Liệt là một vết châm tàn thuốc đỏ rực vào giữa trán một người tên Đệ Nhất.

Phác Xán Liệt nghiêng đầu, nhìn Biên Bá Hiền một cái. Không đến vài giây sau tên đầu xòm miệng rộng không biết trời cao đất dày này đã văng tùm xuống biển. Tiếng la thất thanh trong cơn hoảng hồn của hắn vọng lại từ biển xa bị nghẹn lại một họng nước mặn chát.

Tất cả những người của lão Diệp kinh sợ nhìn Phác Xán Liệt, bọn chúng chân thì lùi mấy bước nhưng tay cầm dao thì sấn sấn tới người anh, miệng chửi âm lên như bầy chó hoang bị dồn vào góc tường "Mày là muốn làm gì, mày làm gì! Tao có dao đó! Mày chán sống rồi phải không? "

Biên Bá Hiền không nói lời nào liền rút một khẩu súng ngắn trong túi áo, chỉ còn thiếu nước bắn thị uy một phát lên trời. Đám người tức khắc im bặt, không dám động, không dám thở mạnh, đưa đôi mắt uất ức nhìn Biên Bá Hiền. Phác Xán Liệt đứng bên cạnh cậu cũng kinh hồn một phen, cái này, cái súng này, là ai đưa cho cậu ấy vậy hả...

Phác Xán Liệt hất cằm ra hiệu cho Chu Sa. Cậu ta lôi tên đầu xòm có mái đầu đã không thể nào xòm nổi từ dưới biển lên, kéo đến trước mặt anh.

Vốn dĩ Phác Xán Liệt chỉ định chất vấn và hù dọa một phen. Thật sự khuôn mặt của anh lúc nghiêm nghị thì cũng đáng sợ lắm chứ. Nào ngờ Biên Bá Hiền đã lên tiếng trước, giọng cậu lạnh lẽo lạ thường, "Thuốc lá, mang lại đây!"

Không biết là ai trong hai người Nam Ngư và Đệ Nhất đưa đến tay Biên Bá Hiền một điếu thuốc lá vừa đốt. Cậu tiến lên hai bước, nhìn đăm đăm kẻ gây chuyện, dùng nòng súng cạy mở khớp hàm của hắn.

Phác Xán Liệt trợn to mắt nhìn một . Chứ chuỗi hàng động liên tục của Biên Bá Hiền, lập tức chụp lấy cổ tay cầm điếu thuốc nóng của cậu lại, cười cười làm dịu Biên Bá Hiền "Được rồi. Không cần như vậy đâu, bị đá văng xuống biển hắn ta cũng sợ vỡ mật rồi. Không cần làm tới mức này. "

Tên đầu đã không còn xòm ứa nước mắt cầu xin Biên Bá Hiền, ánh mắt như con chó nhỏ cầu xin người qua đường vứt cho nó chút thức ăn. Biên Bá Hiền nhìn cũng không nhìn nổi, chỉ muốn bóp cò, "Đoàng!" một tiếng cho hả giận. Chứ không phải chỉ dụi tàn thuốc vào lưỡi tên khốn này. Thế nhưng mà, vẻ mặt của Phán Xán Liệt làm cậu thấy đau lòng. Tại sao chứ? Giây phút Biên Bá Hiền buông tay, hắn như được ân xá, ngã ngồi trên nền cảng mà thở dốc.

Có mấy người Phác Xán Liệt thị uy một trận, đám người của lão già họ Diệp không dám làm càng nữa. Chúng cũng ùa vào khuân hàng vào thùng xe, trong lòng niệm nam mô a di đà phật một trăm lẻ tám lần.

Chu Sa và Phác Xán Liệt đứng trú nắng dưới một tán dù, cậu ta liếc nhìn Biên Bá Hiền đứng ở bên xe kiểm tra từng thùng hàng, khẽ nói với Phác Xán Liệt "Lúc nãy sợ thật, anh Hiền nhìn vậy mà lại chơi súng!!"

Phác Xán Liệt không đáp, Chu Sa tiếp tục rầm rì bên tai anh "Nếu không có anh cản anh Hiền lại, dám chừng cái tên đầu xòm đó đã không còn luỡi mad dùng nưax đời còn lại rồi. Thật đáng sợ mà." nói xong còn làm động tác xoa xoa ót như muốn lắp lại cái lỗ vốn dĩ không tồn tại kia.

Ước chừng một giờ sau tất cả hàng đã được chuyển giao đàng hoàng gọn gẽ, đợi đến khi tất cả những người không liên quan rời khỏi cảng biển Phác Xán Liệt mới nhẹ nhàng cất bước về phía chiếc jeep.

Biên Bá Hiền mở cửa xe bên trái định vào, bất ngờ bị Phác Xán Liệt chặn lại. Một cánh tay thon dài rắn chắc của anh vịn vào cửa xe, vây luôn Biên Bá Hiền vào trong lòng mình.

Phác Xán Liệt hỏi "Cây súng đó ai đã đưa cho cậu?"

Biên Bá Hiền lấy súng từ trong áo khoác ra, thuận tay lên nòng chĩa vào ngực Phác Xán Liệt cóp cò mấy cái kêu lạch cạch, tặng cho Phác Xán Liệt nửa nụ cười, nói "Anh nói cái này hả? Súng giả thôi mà"

"..." Phác Xán Liệt nhìn sâu trong đôi mắt Biên Bá Hiền, giọng anh vẫn lành lạnh không ấm áp như thường lệ "Điếu thuốc đó là sao? Cậu muốn làm gì?"

"Ăn miếng trả miếng, có thù phải trả. Hắn ta dí thuốc vào trán người của ta, đâu phải anh đạp hắn một cái là huề nhau"

"Biên Bá Hiền, tâm cậu làm từ tro à? Nguội lạnh như vậy"

"Vậy anh đến hỏi thử xem trán của Đệ Nhất rằng cậu ấy có đau không? Nếu nghe cậu ấy nói 'không có gì' mà lòng anh vẫn không nhấc lên chút sóng gió nào thì tâm của anh mới làm bằng tro ấy"

Biên Bá Hiền hất cánh tay Phác Xán Liệt ra, cậu nhanh chóng mở cửa bước vào trong. Trong lòng Biên Bá Hiền cũng rất rối bời, tự hỏi từ khi nào mà tâm tính cậu sinh ra loại ác ý này?

Ngoài tiếng động cơ xe ồn ào ở dưới gầm và tiếng bánh xe cán qua cát đá, bầu không khí trong xe lặng yên như tâm bão. Về phố huyện Phác Xán Liệt tăng tốc độ xe lên rất nhanh, vốn dĩ đường xấu, chiếc xe sốc nảy khiến người phía sau bay khỏi ghế ngồi, đầu va vào trần xe đau đến điếng người không thốt nên lời. Nhưng Biên Bá Hiền vẫn còn ngay ngắn ở vị trí của cậu, sốc mặc kệ sốc, ta ngồi mặc ta.

Về đến nhà chính Phác Xán Liệt chui đầu vào vườn hoa cả buổi chiều. Anh không làm gì, sau khi xong hết việc chăm bón cho cây thì ngồi thừ người ở ngoài đấy. Gió ngoài vườn thổi man mát, hương hoa lá và đất lất phất bay lên mũi, ở đây không có lấy một thứ gì khác ngoài yên bình. Đang là mùa hạ nhưng nhà anh không có ve, không thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu rơm rả như khi còn đi học ở trường cấp ba bảy, tám năm trước.

Nhắc đến bảy, tám năm trước, Phác Xán Liệt lại nhớ về anh của thời đại đó. Một thiếu niên trên miệng treo mấy chữ 'nhân nghĩa, giúp người yếu thế', cũng là đầu gấu nhưng là đầu gấu có lương tâm nhỉ? Phác Xán Liệt nghĩ đến liền thấy buồn cười, người dùng vũ lực còn phô ra tâm tính lương thiện cho người khác nhìn thì khác gì làm trò cười cho cái xã hội này.

Năm trung học thứ hai Phác Xán Liệt từng giúp đỡ một cô gái, cũng vì chuyện đó mà cả anh và Chu Sa buộc phải thôi học trốn về ngôi nhà này. Khi đó nếu như ông chủ Phác chỉ là một ông bố công chức tầm thường mà không phải là một người có quyền lực và tiền bạc thì bây giờ Phác Xán Liệt sẽ không thể ngày ngày trồng hoa ngắm trăng, mà là ngồi tù suốt tháng ngày của tuổi trẻ.

Vì thế mà khi Biên Bá Hiền suýt nữa châm thuốc vào lưỡi của tên đầu xum xoe nọ, Phác Xán Liệt rất giận dữ cho hành động thiếu suy nghĩ và bột phát tính cuồng dã đó của cậu. Trên trán lốm đốm hai ba vết sẹo không thể đổi một cái lưỡi què không thể nói chuyện. Tóm lại không thể vì một loại người không xứng đáng vấy bẩn đôi tay của mình vì những chuyện cố chấp đúng – sai, hơn – thua.

Phác Xán Liệt thở dài, không chừng là anh nghĩ nhiều quá rồi.

Phác Xán Liệt vươn vai định đứng dậy, chợt thấy xa xa có một đôi bướm bay đến lượn vòng quanh mấy cái hoa cam cam của anh. Lần đầu anh thấy có sinh vật xuất hiện trong khu vườn này đó, hầu như sâu, ốc sên và các loại côn trùng khác đều bị ông lão làm vườn tống cổ không còn dấu vết gì. Phác Xán Liệt vội lấy điện thoại chụp nhanh một tấm ảnh, chút nữa xong cơm chiều có thể đưa Biên Bá Hiền xem.

Thôi không xong rồi! Anh đang giận. Không thể tùy tiện nói chuyện với người ta được.

Phác Xán Liệt thở dài, vừa đi khỏi vườn vừa phủi cái mông lê lết trêm đất một tiếng đồng hồ của mình, cảm nhận được tâm tình bất ổn đã dịu đi gần hết. Chu Sa thấy Phác Xán Liệt bước vào liền đi đến cạnh anh, nói khẽ "Anh Xán, ông chủ Phác đã gọi anh Hiền vào phòng nói chuyện một lúc rồi"

Phác Xán Liệt dừng bước vài giây nhưng rồi vẫn tiếp tục bước lên cầu thang dẫn về phòng ngủ của mình, anh thản nhiên nói "Cậu ấy làm sai thì phải nghe mắng, hôm nay không răn dạy thì sau này sẽ không thể sửa được"

Chu Sa không bước kề theo Phác Xán Liệt nữa, cậu ta đứng phía sau dõi theo bóng lưng tuy cao lớn mà quạnh quẽ của anh. Đột nhiên thấy buồn trong lòng. 

---- 

Vote nha~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com