TruyenHHH.com

Chamwink Sau Ly Hon Anh Ay Khong Muon Tro Nen Can Ba

Lúc đó Park Woojin đang nấu lê chưng đường phèn cho Park Jihoon. Thời tiết khô ráo, trong phòng thường xuyên bật điều hoà nên khó tránh khỏi giọng nói có chút không thoải mái. Hắn nhìn thấy tin nhắn của Bae Jinyoung cũng nhẹ nhàng mà bỏ qua. Chín khu đối với Bae Jinyoung cũng không tính là nhiều, người này đỉnh nhất còn có thể một ngày chạy tám khu, bộ dạng ấy đến ba mẹ anh cũng nhận không ra, cuối cùng vẫn là Ha Sungwoon tự mình tới đưa về.

Đồng hồ sinh học của Park Jihoon rất đúng giờ, đúng 4 giờ Park Woojin bưng chén canh lê tới, người trên sô pha vừa động vừa lật người lấy cục lông trắng trong ngực ra "Park Woojin, anh nghĩ nó có thể lớn đến mức nào?"

Cậu vừa mới tỉnh ngủ giọng nói còn ngây ngô lộ ra vài phần trẻ con, Park Woojin cũng không biết phải nghĩ gì, dù sao thì hắn có thể từ con đường não bổ đến đau lòng hoặc là rung động, cũng giống như bây giờ, hắn thật cẩn thận bước tới giống như Park Jihoon là đồ vật gì đó rất mỏng manh, hắn bế cả người lẫn chăn lên, ôm vào lòng vỗ về sau lưng cậu "Tôi còn chưa kiểm tra cụ thể, hẳn là còn có thể lớn hơn?"

Park Jihoon "....." Alpha khác có thực thể tin tức tố thì mừng như điên, Park Woojin thì ngược lại, không chỉ không đăng ký mà còn không hiểu rõ, này tính là cái gì vậy trời? Tự tin của Alpha cao cấp sao?

Hai người đang tình cảm thì điện thoại của Bae Jinyoung gọi điện tới thật không đúng lúc. Cũng phải hiểu cho anh không thể nhịn được nữa, việc ở công ty Park Woojin không để ý, tin nhắn cũng không trả lời, cái người này mất tích rồi hả?

"Chuyện gì?" Park Woojin nhẹ giọng nói.

"Đại ca, sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi!" Bae Jinyoung bi phẫn nói.

Park Woojin một bên cảm giác mức độ đánh dấu một bên trả lời "Tính lát nữa mới trả lời, mới vừa hầm canh cho chị dâu của cậu"

Cổ họng Bae Jinyoung như bị thứ gì đè ép, sau một lúc lâu im lặng đến lúc nói được thì giọng như muốn bay lên trời "Hầm canh? Cậu hầm cái gì canh?!"

"Canh lê" Park Woojin hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng "Tốt cho cổ họng, chưa từng uống hả?"

Bae Jinyoung căng thẳng "Cổ họng chị dâu không khỏe sao?"

"Vớ vẩn" Park Woojin ra hiệu cho Park Jihoon giúp mình cầm điện thoại, ỷ vào cánh tay dài mà cầm bát canh lê lên "Nói đi, có chuyện gì"

"Qua mấy ngày nữa là tới ngày quan trọng, cậu còn nhớ không?" Tôn Khai Ninh ngập ngừng hỏi.

Nhưng cảm giác thần bí và kinh hỉ không tồn tại trên người Park Woojin. Nam nhân thổi thổi bát canh lê, cảm thấy được nhiệt độ truyền đến Park Jihoon nên đổi lại cho mình cầm điện thoại, hắn lại sợ tay Park Jihoon không đủ sức nên vẫn luôn nâng đế chén, hắn trầm giọng nói "Sinh nhật cậu, lần này muốn cái gì? Xe? Đồng hồ? Vẫn là đơn giản chút nhỉ, bao lì xì thì sao?"

"Park Woojin!" Bae Jinyoung tức giận kinh khủng "Cậu không thể sáng tạo chút sao?"

"Sáng tạo có thể ăn được không?" Park Woojin cười nhạo một tiếng "Được rồi tôi biết ý cậu rồi, đến lúc đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi với chị dâu của cậu"

"Được!" Bae Jinyoung đối với việc Park Woojin và Park Jihoon ở bên nhau cũng không quá kinh ngạc. Có thể Park Woojin không cảm nhận được, nhưng người ngoài cuộc thì tỉnh táo, lúc trước rất nhiều lần Park Woojin uống say lại không muốn ở khách sạn, người lái thay hỏi chỗ nào liền nói Tinh Thành Uyển. Nếu không phải trong lòng nhớ thương thì tại sao lại buột miệng thốt ra? Thậm chí có một lần trên bàn tiệc một đám Alpha bàn đến kỳ phát tình của Omega, vài tên khốn nạn ngấm ngầm coi thường Omega là sinh vật rẻ tiền, uống rượu vào người miệng cũng không giữ được, nhìn về phía Park Woojin ngồi trong góc mà nói một câu "Park thiếu, nghe nói vị kia nhà cậu vô cùng nhàm chán, chính là thiếu... đúng rồi là thiếu dạy dỗ...."

Lời còn chưa dứt đã bị tin tức tố hung hãn của Park Woojin đóng đinh ở trên tường, nghe nói hơn nửa tháng sau mới tỉnh lại, từ đó về sau nhìn thấy Park Woojin là trốn.

Tôn nghiêm của Alpha cũng không đơn giản bị đụng chạm như vậy, sự tàn nhẫn bộc phát trong mắt Park Woojin lúc đó bắt nguồn từ việc người trong lòng bị khinh bỉ, từ lần đó Bae Jinyoung đã hiểu rõ, Park Woojin tám chín phần là đã động lòng mà không biết.

Park Jihoon uống canh lê, cảm thấy được hương vị tinh tế, cậu nói nhỏ "Anh cũng đưa em đến đó?"

"Em không muốn đi sao?" Park Woojin hỏi lại.

Hắn không hiểu ý Park Jihoon, những năm nay Park Jihoon không cùng Park Woojin tham dự những bữa tiệc không quá quan trọng, tiệc sinh nhật của ông nội Park là không có cách nào khác, lần trước đi "Hãn Hải" chơi cũng chỉ là nhàn rỗi quá tới chơi thôi. Bae Jinyoung là Alpha có tin tức tố cực kỳ mạnh mẽ, bối cảnh gia đình giàu có, sinh nhật của anh không thể thiếu mấy nhân vật quan trọng, mà hôn nhân của Park Woojin và Park Jihoon có biết bao nhiêu người chờ xem náo nhiệt, đi như vậy lại gây tranh cãi.

Nhưng những lời tranh cãi này Park Woojin không hiểu.

"Ở nhà chán quá" Park Jihoon nhìn chăm chú vào khuôn mặt không hề dao động của Park Woojin, bỗng nhiên có chút lớn mật "Đến lúc đó tặng quà gì cho Bae thiếu nhỉ?"

"Bae thiếu gì chứ? Kêu tên cậu ta, còn nữa chuyện này để tôi lo được rồi, em đừng quan tâm" Park Woojin nhận lấy chén rồi đem phần còn dư uống sạch, sau đó nhíu mày nói "Có phải là hơi ngọt quá không? Lần sau tôi sẽ cho chút đồ chua vào"

(Truyện được edit bởi Vy đang học sử 🤧)

Bae Jinyoung trong 365 ngày thì dành ít nhất nửa thời gian để chơi. Anh chính là một tên công tử điển hình, lại là Alpha, người trong nhà đều chiều anh tận trời nên bình thường anh đều rất thích náo nhiệt, sinh nhật hôm nay thì càng phải thêm náo nhiệt. Bae Jinyoung bao toàn bộ câu lạc bộ giải trí mà nhà mình đầu tư, nghe nói ông nội cũng đã gật đầu cho khách mở tiệc uống rượu.

Bụng nhỏ Park Jihoon hơi gồ lên nhưng mặc quần áo cũng không khác gì người thường, Park Woojin gần như buộc chặt thực thể vào người Park Jihoon, hắn sợ cậu phải chịu bất cứ tổn thương nào.

"Nếu em không muốn ở lại thì cứ nói, chúng ta về nhà" Park Woojin đưa chìa khoá xe cho người gác cửa, cúi người sát gần Park Jihoon nhỏ giọng nói một câu.

Park Jihoon ăn mặc chỉnh tề, có thể nói ở thời đại mà Omega ăn mặc hoa hoè loè loẹt chỉ có cậu mặc tây trang đi giày da nhưng lại giống với Alpha tinh anh, đứng một chỗ với Park Woojin cũng không thua khí thế. Dù sao Park Woojin cũng không thể hiểu nổi vì sao những con người thô tục đó lại nói Park Jihoon nhà hắn không hiểu phong tình, cái gì gọi là phong tình? Là ăn mặc như mấy cây thông Noel ở cửa hả?

Bên ngoài phong độ nhẹ nhàng, bên trong quyến rũ lòng người mới gọi là phong tình.

Nhân vật nổi tiếng trong giới gặp qua Park Woojin không ít, người kế thừa của họ Park, giang sơn vài chục năm của Park lão gia tử đều sẽ giao lại cho hắn, hơn nữa hắn còn là Alpha đỉnh cấp nên chắc cũng khá tham vọng. Vốn tưởng rằng sẽ có lúc hắn và đứa trẻ của Park gia ly hôn, ai ngờ chớp mắt một cái họ lại cùng nhau tham dự loại tiệc này.

Làm lơ các loại người trong lòng có quỷ, Park Jihoon và Park Woojin mười ngón tay đan vào nhau. Dựa vào nhan sắc cậu có thể không xuất sắc nhưng cũng có phần nào đó giữ thể diện cho Park Woojin.

Park Jihoon chưa bao giờ cho rằng Omega phải phụ thuộc vào Alpha, ít nhất hôm nay ngồi ở đây, Alpha muốn chống lại cậu trong lĩnh vực kinh doanh đều không phải đối thủ của cậu.

Này cũng chính là suy nghĩ của Park Jihoon mà Park Woojin không biết, nếu không hắn chắc chắn sẽ một hai bắt cậu đi bệnh viện xem đầu óc. Dung mạo không xuất sắc? Cũng không hiểu nghĩ sao luôn á.

"Cuối cùng thì cậu cũng đến!" Bae Jinyoung tự mình đi tới đón tiếp, trông anh vui mừng vô cùng.

Đầu tiên Park Jihoon nói "Sinh nhật vui vẻ" sau đó đưa một cái hộp màu xanh dương cho anh "Quà sinh nhật"

Chuyện này Park Woojin hoàn toàn không biết.

"Ai u thật ngại quá..." Bae Jinyoung ngoài miệng khách khí nhưng tay nhận quà thì không run chút nào.

Chỉ là chưa kịp chạm vào thì đã bị một ánh sáng cắt đứt.

Bae Jinyoung "???"

Park Woojin là người sửng sốt nhất, hắn siết chặt hộp quà quay đầu hỏi Park Jihoon "Em mua lúc nào vậy?"

Có hoa băng đọng lại xung quanh hộp, Park Jihoon thấy thế vội vàng nói "Mới mua chiều hôm qua trên mạng, tuy rằng anh nói em không cần chuẩn bị nhưng em vẫn thấy mình nên tận tâm..."

Park Woojin nói từng câu từng chữ "Nhưng mà em chưa từng tặng quà cho tôi!"

Bae Jinyoung nhịn xuống vui sướng từ sâu trong linh hồn nói "Cho nên có thể trả lại cho tôi không..." Đậu má! Món quà đầu tiên của Park Jihoon đang nằm trong tay anh? Này không phải về sau sẽ làm cho bệnh tim và cao huyết áp của Park Woojin đồng thời phát tác chứ?!

Trong lúc Park Jihoon không nói nên lời, Park Woojin nhanh chóng mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng tinh xảo đập vào mắt hắn. Con người Park Woojin vốn không quan tâm đến luân lý thông thường, hắn căn bản sẽ không cảm thấy ngượng ngùng vì thế hắn rất tự nhiên mà đeo lên tay rồi còn làm trò trước mặt Bae Jinyoung mà lắc qua lắc lại sau đó nói "Đẹp"

Lần này đến lượt bệnh tim và cao huyết áp của Bae Jinyoung phát tác.

Bae Jinyoung nổi trận lôi đình "Cậu có còn là người không hả?! Cái này là chị dâu..."

"Tôi không mua được sao?" Park Woojin cắt ngang "Trước đây không phải cậu thích một bộ sưu tập sao? Tôi mua nó cho cậu"

Bae Jinyoung nhanh chóng suy nghĩ, sau đó quyết đoán từ chối, tuy rằng thích bộ sưu tập đó nhưng thứ Park Woojin thích thì chỉ ngàn năm có một, là anh em thì phải chặt chém nhau "Không được! Tôi muốn quà của chị dâu"

"Được thôi" Park Woojin ngoài cười nhưng trong không cười "Nếu tin tức tố của cậu có thể thắng tôi rồi nói"

Bae Jinyoung "...." Dâng đầu lên để thắng?

Park Jihoon "..." Quên mất chuyện này, chắc Park Woojin sẽ nhớ chuyện này thật lâu.

Park Woojin nhớ cả đời.

Không có cách nào, trí nhớ tốt quá mà, đặc biệt là chuyện mình khắc cốt ghi tâm.

Bên trong rất sôi động, đúng là thời điểm để tám chuyện, người thì nói nhà ai đã cưới nhà ai cô đơn, cậu mua trang sức xa xỉ mà tôi thì mua số lượng có hạn. Tất cả đều là đề tài mà Park Jihoon không thể nói nhưng sự săn sóc của Park Woojin đối với cậu chính là điểm khác biệt lớn nhất.

"Đi theo tôi" Park Woojin thấp giọng "Để ý dưới chân"

Park Jihoon gật đầu "Vâng"

Bae Jinyoung nhìn sàn nhà sáng sủa, thật không hiểu nổi có cái gì cần cẩn thận chứ!

Ha Sungwoon chào hỏi "Tới rồi à?" Nói xong ánh mắt dừng lại trên người Park Jihoon, vô cùng thân thiện mà cười tươi.

Ha Sungwoon cũng được coi là một loại Alpha khác, hắn không có tính công kích cũng không bao giờ xen vào những chủ đề bạo lực mà Alpha thích, hắn và Bae Jinyoung chơi rất thân kiểu một người gặp nạn thì người kia sẽ lập tức lao đến.

"Tôi đã để lại một phòng ở tầng cao nhất cho các cậu" Ha Sungwoon đưa thẻ phòng cho Park Woojin "501, cậu có thể nghỉ ngơi trên đó"

"Để lại phòng làm gì!" Bae Jinyoung tức giận, sau đó nhìn thấy Park Woojin nhấc cổ tay áo lên, ánh sáng trên đồng hồ không tiếng động mà chế giễu anh.

Bae Jinyoung trợn trắng mắt, quay đầu rời đi.

Ha Sungwoon đuổi theo, còn cùng bọn hắn vội vàng nói câu "Cậu cứ tuỳ ý nha Park Woojin, có việc gì thì gọi điện cho tôi"

Park Jihoon túm góc áo Park Woojin, thành khẩn nói "Là em không suy xét chu đáo, tất cả những món quà trong tương lai đều tặng anh đầu tiên nhé"

Ánh mắt Park Woojin lóe lên ý cười, hắn nhướng mày nói "Thật không?"

Park Jihoon bảo đảm "Thật mà"

Vừa dứt lời liền có người lên tiếng "Trời ạ, Diệp tiểu thư tới!"

Vài ánh mắt giễu cợt ác ý lập tức hướng về phía Park Jihoon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com