TruyenHHH.com

Chamseob Jinseob You Are My Flower

"Love is the magician that pulls man out his own hat"
-Ben Hecht-

—————

Woojin nhận ra sự khác lạ của mình kể từ khi Hyungseob sống cùng, bình thường rất thích yên tĩnh, nhưng cậu bạn kia nói nhiều, cười nhiều lại không làm cậu tức giận hay phiền hà, ngược lại còn thấy trong lòng có chút vui vẻ.

Thức dậy với một trạng thái tốt hơn tối qua, tuy nhiên trong đầu vẫn hơi khó chịu, Woojin biết mình tửu lượng kém nên trước giờ chưa để bản thân phải uống nhiều đến mức say như vậy, nhưng không hiểu sao tối qua khi nhìn Hyungseob uống , không kìm được mà hiếu thắng uống theo, để thành ra kết cục như vậy.

Lắc lắc cái đầu để cơn đau nhẹ bớt, Woojin xoay người lại, trước mặt cậu bây giờ là một khuôn mặt thân quen đang được phóng ra hết cỡ, hàng lông mi dài cong vút,với sống mũi thẳng cùng đôi môi mỏng, tất cả đều làm Woojin cảm thấy sức nóng đang lan hết khắp cơ thể, cuối thu lạnh giá mà Woojin cảm thấy không khác mùa hè là bao.

Woojin giật mình lùi lại phía sau, vùi mặt vào trong chăn không dám nhìn, cũng không còn đủ can đảm mà dậy. Đột nhiên cánh tay bị ôm lấy làm cả người trở nên cứng ngắc, nhất thời không thể động đậy.

Những phản ứng cơ thể này của Woojin thật sự không giống với phản ứng của hai người bạn bình thường, cậu rụt tay lại, vô ý làm người kia tỉnh giấc, dùng đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cậu, mỉm cười ngây ngốc.

" Sao cậu lại nằm đây?"

" Còn không phải tối qua cậu không cho tôi về phòng sao?"

" Tôi có sao?"

" Cậu ồn ào quá, tôi còn muốn ngủ nữa."

Hyungseob tiếp tục vùi đầu vào gối mà ngủ thêm, dù sao cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi thêm một chút mới được.
.....

Woojin lái xe ra ngoài, đi lòng vòng cả tiếng trời rốt cuộc vẫn là không biết nên đi đâu, tùy tiện rẽ vào một quán cafe ven đường, gọi một ly cappuccino nóng, Hyungseob từng nói thích uống cappuccino nóng vào mùa đông và uống latte lạnh vào mùa hè.

" Cappuccino và latte cũng không khác nhau là bao..."

" Chỉ có đồ ngốc cậu mới thấy không khác."

Tiếng Hyungseob vang bên tai làm Woojin giật mình mà quay trở về hiện tại, đến đồ uống cũng bắt đầu theo khẩu vị của người ta mà gọi, cậu lắc đầu cười khổ.

Ngồi lặng yên suy tư cũng không thể giải thích nổi cảm giác mình dành cho Hyungseob, không rõ là gì, thích hay chỉ là do thoải mái khi bỗng dưng có người sống cùng.

Ngẩn người nhìn dòng người  tấp nập trên đường, nhìn những cái nắm tay qua lại trên phố, thỉnh thoảng có những lúc Woojin cũng muốn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của ai đó.

------

Rời quán cafe, Woojin không gọi Jihoon và Hakyoen mà một mình đến quán bar nhỏ ở cuối phố, vì trước giờ tửu lượng kém và cũng không thích những nơi như thế này, nên đứng trước câu hỏi của nhân viên pha chế, gọi bừa đồ uống rồi ngồi xuống ghế, điện thoại rung lên từng hồi, là của Hyungseob, Woojin không bắt máy, điện thoại rung không thấy hồi đáp một lúc cũng dừng, hiện lên vài dòng chữ nhòe trước mặt cậu, "hôm nay cậu có về ăn cơm không?"

Woojin bắt đầu uống, rồi lại cười tự giễu chính mình, từ khi nào cậu lại có người nấu cơm ở nhà đợi? Từ khi nào lại có cuộc sống của hai người? Từ khi nào lại có cảm giác này với một người cùng giới?

Woojin cứ mặc kệ tiếng nhạc ồn ào, tiếng mời chào của những người xung quanh mà dốc cạn hết ly này đến ly khác, đến mức say mèm rồi gục xuống bàn.

Cậu nhân viên thấy vậy liền đến lay dậy, lay không được bèn bạo dạn cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn mà bấm vào danh bạ, bấm đại cuộc gọi gần nhất.

Hơn 20p sau thì Hyungseob cũng đến nơi, nhìn người trước mặt đang mềm nhũn, người không nồng nặc mùi bia như tối qua mà đã thay bằng mùi rượu nồng, khiến cậu khẽ chau mày, nhìn người kia say mèn mà  không khỏi khó chịu, xen chút đau lòng.

Tuy Hyungseob uống được nhiều bia, nhưng quả thật cậu rất ghét rượu.

Chật vật mãi mới đưa được người chỉ cao hơn mình vài cm nhưng dáng người lại khoẻ khắn, rắn chắc hơn vào phòng, lại thở dài tiếp tục công việc đáng ghét tối qua, nhưng lần này bị ghì chặt xuống giường cũng không yên ổn như trước.

Đôi môi bị hơi nóng bao phủ, xen chút hơi men khiến Hyungseob khó chịu, dùng hết sức lực đẩy người phía trên, nhưng Hyungseob vốn dáng vẻ gầy gầy có chút yếu thế hơn Woojin, nên không thể thoát khỏi đôi tay đang ghìm chặt mình, sau một hồi cũng bỏ cuộc, để cho người kia tự tung tự tác trong miệng mình.

Cảm giác khó chịu ban nãy cũng không còn, thay vào đó là sự ngại ngùng, những xúc cảm khác lạ len lỏi trong đầu.

Còn đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục thoát khỏi nụ hôn này không thì Woojin đã dừng lại, có vẻ đã lấy lại được phần nào ý thức, buông Hyungseob dưới thân mình ra, gương mặt trắng bệch.

" Tôi xin lỗi Hyungseob...tôi không cố ý."

"..."

" Tôi say quá, tôi không biết cậu là..."

" Thôi bỏ đi, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra cả, tôi về phòng đây, sau này cũng không cần nhắc lại chuyện này."

Woojin chỉ biết giương mắt đứng nhìn dáng người kia khuất xa tầm mắt, hận không thể tự tay bóp chết mình mà đập đầu vào gối. Sau này biết đối mặt ra sao đây, biết nói gì với Hyungseob.

Hyungseob về phòng, nặng nhọc thả mình xuống giường, trong đầu hiện lên chằng chịt suy nghĩ về nụ hôn ban nãy, chính cậu cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc đang có những loại cảm xúc gì đối với Woojin, là thích hay là cảm kích vì người ta đối xử với mình tốt như vậy?

Cả đêm đó, chẳng ai ngủ được.
...

Hyungseob vốn là người vui vẻ hoạt bát, sáng dậy đã không còn để chuyện lúc tối làm ảnh hưởng tâm trạng, tốt bụng dậy sớm dùng tài nấu nướng tạm bợ của mình mà nấu giúp người kia bát canh giải rượu, lại tử tế gọi người ta dậy dùng bữa sáng.

Hyungseob vẫn nói cười líu lo như thể nụ hôn kia chỉ là một giấc mơ không đáng để tâm, còn Woojin thì khác, sau chuyện tối qua, Woojin biết mình thật sự thích Hyungseob, thích cậu bạn cùng nhà này đến điên rồi.

" Tôi lại nấu mặn sao?" - Hyungseob ủ rũ hỏi,

" Chuyện tối qua... tôi xin lỗi, là do tôi nhầm cậu với người tôi thích."

Woojin tìm bừa một lí do nào đó để vớt vát bầu không khí gượng gạo, cố gắng để trở lại cuộc sống bình thường trước kia mà không để ý thấy Hyungseob khựng lại vài giây sau câu nói của mình, hơn nữa người cậu thích là Hyungseob, như vậy cũng không phải là nói dối, Hyungseob ghét bị nói dối.

" Không có gì đâu, quên đi."

————

mình thực sự cảm thấy mình viết dở quá, chỗ nào không ổn mn cứ cmt cho ý kiến nhé :((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com