TruyenHHH.com

Chamseob He Yeu Em






Woojin tần ngần ngồi trước máy tính. Anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Và hiện tại, hình ảnh đêm qua cứ chiếm giữ lấy tâm trí anh. Cậu con trai ngồi ở góc thư viện, bên cạnh khung cửa sổ, đầu cậu gục xuống bàn và ngủ say sưa. Lúc đó là một rưỡi đêm, gió lạnh cứ thế hung hăng va vào kính cửa sổ, Woojin nhìn đồng hồ và thở dài. "Thật là, nếu không phải thay thằng nhỏ Daehwi chết dẫm đó trông coi cái chỗ này thì giờ mình đã yên giấc trên giường rồi." - Anh nhìn lại đồng hồ một lần nữa, chậm rãi đi đến góc phòng, nơi có một cậu nhóc đang hưởng thụ mộng đẹp của mình.

"Cậu ơi...cậu gì đó ơi?" Woojin nhẹ nhàng lay cậu dậy. Hyungseob khó chịu "ưm" một tiếng rồi ngẩng đầu lên vài giây sau đó. Ánh mắt anh và cậu chạm nhau. Trong giây lát, Woojin dường như ngừng thở.

Và mãi đến vài năm sau, vài chục năm sau, hay cho đến những năm cuối cùng của cuộc đời, Woojin cũng không thể quên được cảm giác của mình khi ấy. Khuôn mặt của cậu quá đỗi quen thuộc, làn da trắng mịn ửng hồng, và ánh mắt ấy, ánh mắt sáng lấp lánh mà anh tin rằng, nếu đôi mắt ấy là một vì sao, thì nó sẽ là ngôi sao sáng nhất, rực rỡ nhất và đẹp đẽ nhất trong hàng ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời.

"Anh gì đó à...anh có sao không ?" Woojin giật thót, bối rối lắc lắc đầu khi thấy Hyungseob quơ quơ tay trước mặt mình, cùng một giọng nói tò mò mà hỏi anh, à khoan đã, sao đến cái giọng nói của cậu nhóc này cũng quen thuộc đến thế, êm tai thật ấy...

"Đã muộn rồi, thư viện sắp đóng cửa, cậu nên về nhà sớm đi" - Đó là lời nói của quản thư khi muốn đuổi bạn về đấy, nhưng không, Woojin đã hỏi

"Cậu cũng đọc tiểu thuyết này sao?" "Woojin à, mày điên rồi sao, đó không phải là thứ cần nói trong trường hợp này đâu."

"ah...là cuốn "Yêu Anh" này ư, tôi bắt đầu đọc nó từ chiều nay, nhưng nó làm tâm trạng tôi không tốt chút nào" Và đó là lí do cậu ngủ không biết trời chăng gì và bắt tôi trông cậu đến tận bây giờ sao hả, Woojin nghĩ. Nhưng trên thực tế thì anh rất thích cuốn tiểu thuyết này. Và anh vô thức bày tỏ một chút suy nghĩ của mình về nó với một cậu nhóc xa lạ, điều mà có lẽ một con người như Park Woojin sẽ chẳng bao giờ làm trong cuộc đời.

"Tôi thích cái cách mà tác giả miêu tả nội tâm nữ chính. Và theo suy nghĩ chủ quan của tôi thì nam chính thật là một tên ngu ngốc" Anh nhận lấy quyển sách từ tay cậu, gập nó lại, ngắm nghía một chút khuôn mặt được vẽ trên bìa sách, chậm rãi nói tiếp "và xấu xí nữa, mắt anh ta trông như mắt con chim sẻ nhà tôi vậy"

Hyungseob phì cười, làm gì có ai lại dùng phép so sánh như vậy chứ. Anh chàng này tốt bụng quá nha, nhìn ảnh quen quá, nhưng đã không đuổi cậu về ngay như cái cậu Lee Daehwi nhìn giống một chú rái cá kia, còn tâm sự một cách đáng yêu như vậy nữa, mặc dù cậu chưa từng gặp anh trước đó, thì anh cũng đã lọt vào danh sách người tốt của Hyungseob rồi. (friendzone đến cuối đời nhé anh hahaha)

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi của cậu và anh kết thúc khi tiếng chuông điện thoại của Hyungseob cắt ngang, và cùng với đôi mắt cười thu hút của cậu, cậu tạm biệt anh rồi vội vã chạy đi,biến mất sau ánh đèn của đường phố.

Trở lại hiện tại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, là một ngày chủ nhật ảm đạm nhất trong những ngày chủ nhật của Woojin. Anh không thể ngủ được vào đêm qua. Woojin đã thấy bối rối một chút, anh để một cuốn sổ nhỏ nhắn nào đó lên bàn, đặt tay trên bàn phím, đánh một dòng chữ rồi gửi mail cho ai đó. Rồi lại cầm cuốn sổ nhỏ lên quan sát vài dòng chữ trên mặt sau của nó nơi có dán 1 tấm hình con thỏ trắng rất dễ thương.

"Ahn Hyungseob, trung học A, câu nói mình thích nhất: Seobie thật swag~? Cái gì thế này, Ahn Hyungseob, Hyungseob, Hyungseob, Hyungseob...swag? swag...Hyungseob...?"

Yeongmin cảm thấy cậu con trai của mình hôm nay có vấn đề thật rồi, từ sáng tới giờ thằng nhóc cứ ngồi trước máy tính và lẩm nhẩm cái gì đó, đã rất lâu rồi từ khi ông thấy Woojinie mà ông yêu thương nói quá nhiều về một thứ gì, đôi khi còn ngây ngốc nhìn con Se Sẻ nhà ông.

Ngả lưng trên chiếc sofa trắng muốt, Woojin ngửa đầu lên nhìn cha đang cặm cụi rửa bát trong bếp, hỏi ông:

"Cha à, họ hàng nhà mình có ai tên là Hyungseob không cha?...cả họ hàng xaaa nữa ấy?...cũng không có sao?" Woojin chỉ nhận được cái lắc đầu của ông, đồng thời nhận về con số không cho việc lí giải cảm xúc của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com