Cham Vao Noi Nho
Buổi sáng đầu đông, ánh nắng mỏng như tơ. Gió chưa lạnh hẳn, chỉ đủ làm rung nhẹ những chậu phong nhỏ đặt dọc hành lang tầng hai. Ji mang theo một hộp trà gừng và bước chậm qua dãy phòng quen thuộc. Bước chân anh đã thôi do dự. Như thể trong những ngày âm thầm sát cánh bên Jung, anh đã học cách bước vào thế giới đó – một thế giới dịu dàng nhưng mong manh như giấy gió.Jung đang ngồi ở mép giường, đầu hơi nghiêng, ánh mắt dán vào khoảng trời ngoài cửa sổ. Ánh mắt ấy không lạc lõng như trước nữa. Chỉ là... vẫn còn xa. Xa như thể một phần tâm trí anh chưa trở lại hoàn toàn.Ji đặt ly trà xuống bàn. Anh không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ cạnh bên. Mỗi sáng đều bắt đầu như thế – không gượng ép, không mong đợi. Một kiểu hiện diện lặng lẽ mà cả hai đã quen với nhau bằng im lặng.Jung lên tiếng trước, giọng khàn và nhỏ như tiếng thì thầm vọng lại từ nơi xa."Anh Ji... hôm nay trời không buồn..."
Ji ngẩng nhìn. Nụ cười của anh không rõ hình nhưng có ở trong mắt."Ừ. Có vẻ nắng muốn ở lại thêm chút."
Jung quay đầu lại, đột nhiên dúi vào tay Ji một mảnh giấy.Trên đó là một bức tranh phác tay, nét vẽ vụng về. Nhưng Ji nhận ra – là góc hành lang viện, là khóm phong ngoài cửa sổ, và có hai bóng người đang ngồi rất gần nhau."Đây là anh và em à?"
"Không." – Jung lắc đầu, rồi sau đó lại gật. – "Là một lần em mơ. Nhưng em nghĩ... đó là thật."
Sau buổi trưa hôm ấy, Ji xin phép đưa Jung ra sân bệnh viện – chỉ trong phạm vi kiểm soát. Bác sĩ đồng ý, với điều kiện Ji chịu trách nhiệm quan sát cậu.Họ ngồi dưới gốc bàng già, nơi ánh nắng lặng lẽ len lỏi qua từng kẽ lá.Jung cầm vài viên sỏi nhỏ, đặt thành vòng tròn dưới đất."Nếu em ở trong này... anh có vào không?"
Câu hỏi ấy không giống một trò chơi. Nó như lời gọi vọng từ một vết thương sâu đã khô máu nhưng chưa từng lành.Ji không đáp. Anh lặng lẽ nhặt một viên sỏi, đặt bên cạnh Ju."Không chỉ vào. Anh sẽ ở đó cùng em."
Jung mỉm cười. Lần đầu tiên, Ji thấy nụ cười ấy hoàn toàn an ổn – không chênh vênh, không rối loạn.Buổi chiều trôi qua êm như một bài hát không lời. Đến khi Jung ngủ thiếp đi dưới bóng bàng, Ji ngồi cạnh, chợt nhận ra – tay mình vẫn nắm tay Jung. Không phải như điều dưỡng và bệnh nhân, mà như một người đang giữ chặt một ký ức có thể biến mất bất kỳ lúc nào.Ngày hôm sau, Ji bị gọi đi hỗ trợ bên khoa cấp cứu. Chỉ vắng nửa ngày. Nhưng khi quay lại, phòng Jung trống.Một điều dưỡng trẻ thông báo: "Jung trốn khỏi phòng. Chúng em đang tìm quanh viện."Ji bỏ lại hết giấy tờ, chạy khắp hành lang. Linh cảm kéo anh đến chỗ gốc bàng cũ.Jung đang đứng đó, tay ôm chặt một bức tranh – chính là tờ giấy hôm trước. Đôi chân trần của cậu dính bùn, người run rẩy, mắt ngân nước."Anh... đi rồi... em tưởng... không về nữa."Ji bước đến, tay khẽ chạm vào vai Jung. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, chính anh lại khựng lại — không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ cảm giác lạ lùng trào lên trong tim.Vai Jung rộng và chắc, như bờ đá đã trải qua nhiều mùa gió. Ji phải ngẩng lên một chút để nhìn rõ gương mặt cậu — gương mặt ấy vẫn còn nét ngây dại, nhưng giờ đã vạm vỡ và cao lớn hơn anh gần cả cái đầu.Anh khẽ thở dài, nửa như buồn cười, nửa như xót xa:"Haiz... ngày nào còn bé tí, giờ thì..."
Câu nói rơi vào khoảng không như một tiếng vọng nhỏ, lẫn giữa tiếng mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Jung không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn lặng như nước hồ mùa thu.Nhưng bàn tay to lớn của cậu chợt động đậy, như muốn giữ lại hơi ấm vừa thoáng qua từ vai Ji."Anh chỉ đi một lát thôi. Lần sau... nếu không thấy anh, hãy đợi ở đây, nhé?"
Jung gật đầu, rúc vào vai Ji như một đứa trẻ.Một bác sĩ lặng lẽ chứng kiến từ xa. Ông không nói gì. Chỉ ghi vào sổ theo dõi một dòng ngắn:
"Tình trạng ổn định trong giới hạn. Nhưng có dấu hiệu lệ thuộc cảm xúc."
Ji ngẩng nhìn. Nụ cười của anh không rõ hình nhưng có ở trong mắt."Ừ. Có vẻ nắng muốn ở lại thêm chút."
Jung quay đầu lại, đột nhiên dúi vào tay Ji một mảnh giấy.Trên đó là một bức tranh phác tay, nét vẽ vụng về. Nhưng Ji nhận ra – là góc hành lang viện, là khóm phong ngoài cửa sổ, và có hai bóng người đang ngồi rất gần nhau."Đây là anh và em à?"
"Không." – Jung lắc đầu, rồi sau đó lại gật. – "Là một lần em mơ. Nhưng em nghĩ... đó là thật."
Sau buổi trưa hôm ấy, Ji xin phép đưa Jung ra sân bệnh viện – chỉ trong phạm vi kiểm soát. Bác sĩ đồng ý, với điều kiện Ji chịu trách nhiệm quan sát cậu.Họ ngồi dưới gốc bàng già, nơi ánh nắng lặng lẽ len lỏi qua từng kẽ lá.Jung cầm vài viên sỏi nhỏ, đặt thành vòng tròn dưới đất."Nếu em ở trong này... anh có vào không?"
Câu hỏi ấy không giống một trò chơi. Nó như lời gọi vọng từ một vết thương sâu đã khô máu nhưng chưa từng lành.Ji không đáp. Anh lặng lẽ nhặt một viên sỏi, đặt bên cạnh Ju."Không chỉ vào. Anh sẽ ở đó cùng em."
Jung mỉm cười. Lần đầu tiên, Ji thấy nụ cười ấy hoàn toàn an ổn – không chênh vênh, không rối loạn.Buổi chiều trôi qua êm như một bài hát không lời. Đến khi Jung ngủ thiếp đi dưới bóng bàng, Ji ngồi cạnh, chợt nhận ra – tay mình vẫn nắm tay Jung. Không phải như điều dưỡng và bệnh nhân, mà như một người đang giữ chặt một ký ức có thể biến mất bất kỳ lúc nào.Ngày hôm sau, Ji bị gọi đi hỗ trợ bên khoa cấp cứu. Chỉ vắng nửa ngày. Nhưng khi quay lại, phòng Jung trống.Một điều dưỡng trẻ thông báo: "Jung trốn khỏi phòng. Chúng em đang tìm quanh viện."Ji bỏ lại hết giấy tờ, chạy khắp hành lang. Linh cảm kéo anh đến chỗ gốc bàng cũ.Jung đang đứng đó, tay ôm chặt một bức tranh – chính là tờ giấy hôm trước. Đôi chân trần của cậu dính bùn, người run rẩy, mắt ngân nước."Anh... đi rồi... em tưởng... không về nữa."Ji bước đến, tay khẽ chạm vào vai Jung. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, chính anh lại khựng lại — không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ cảm giác lạ lùng trào lên trong tim.Vai Jung rộng và chắc, như bờ đá đã trải qua nhiều mùa gió. Ji phải ngẩng lên một chút để nhìn rõ gương mặt cậu — gương mặt ấy vẫn còn nét ngây dại, nhưng giờ đã vạm vỡ và cao lớn hơn anh gần cả cái đầu.Anh khẽ thở dài, nửa như buồn cười, nửa như xót xa:"Haiz... ngày nào còn bé tí, giờ thì..."
Câu nói rơi vào khoảng không như một tiếng vọng nhỏ, lẫn giữa tiếng mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Jung không đáp, chỉ hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn lặng như nước hồ mùa thu.Nhưng bàn tay to lớn của cậu chợt động đậy, như muốn giữ lại hơi ấm vừa thoáng qua từ vai Ji."Anh chỉ đi một lát thôi. Lần sau... nếu không thấy anh, hãy đợi ở đây, nhé?"
Jung gật đầu, rúc vào vai Ji như một đứa trẻ.Một bác sĩ lặng lẽ chứng kiến từ xa. Ông không nói gì. Chỉ ghi vào sổ theo dõi một dòng ngắn:
"Tình trạng ổn định trong giới hạn. Nhưng có dấu hiệu lệ thuộc cảm xúc."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com