Cham Den Anh Sang
Tên truyện: Chạm đến ánh sáng
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!05/04/2025Minh Triết đẩy cửa bước vào nhà, vừa lúc thấy bố mẹ An Nhiên đang ngồi ở phòng khách.Bố An Nhiên đang xem tin tức trên TV, còn mẹ cô thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt hiền hòa như mọi khi.Nhưng ngay khi thấy đồng phục của Minh Triết lấm lem, cổ tay có chút đỏ, bà lập tức lo lắng hỏi: "Minh Triết, con làm sao thế? Sao quần áo lại bẩn như vậy?"Minh Triết khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng điềm nhiên trả lời: "Dạ, hôm nay tổng vệ sinh ở trường, con không cẩn thận nên bị bẩn thôi ạ."Ngay lúc đó, từ trong phòng bếp, An Nhiên đang ăn táo nghe được cuộc đối thoại.Cô nhếch môi, cậu đúng là một diễn viên giỏi, bị chặn đánh mà vẫn có thể nói dối trơn tru như thế.Nhưng vừa nghĩ vậy, cô bất cẩn nuốt miếng táo quá lớn, lập tức bị nghẹn, ho sặc sụa."Khụ! Khụ! Khụ!!"Bố mẹ cô giật mình quay sang nhìn, còn Minh Triết thì chỉ liếc nhẹ một cái, không nói gì.Bố An Nhiên lắc đầu cười, rồi quay lại bảo Minh Triết: "Lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con."Minh Triết gật đầu vâng dạ, sau đó xoay người đi lên tầng.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Minh Triết mặc áo thun với quần thể thao thoải mái bước xuống phòng bếp.Nhìn quanh một lượt, cậu không thấy An Nhiên đâu, bèn hỏi: "An Nhiên đâu rồi ạ?"Mẹ cô cười cười, lắc đầu bất lực: "Con bé đó đói quá nên ăn trước rồi.Minh Triết khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn, lặng lẽ dùng bữa.Cậu ăn nhanh nhưng vẫn rất gọn gàng, không phát ra tiếng động nào.Sau khi ăn xong, Minh Triết không rời đi ngay mà xắn tay áo lên, phụ mẹ An Nhiên dọn dẹp và rửa bát.Bà nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương: "Minh Triết ngoan quá, mẹ cảm ơn con nhé."Minh Triết chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp.Sau khi dọn dẹp xong, cậu trở về phòng nhưng vừa bước lên tầng, cậu liền thấy An Nhiên đứng chắn ngay trước cửa phòng cậu.Cô khoanh tay trước ngực, bộ dạng hệt như một đại ca giang hồ, ánh mắt sắc bén đầy hăm dọa: "Hôm nay tao nhất định phải tự tay đánh mày!"Minh Triết nhướn mày, nhàn nhạt nhìn cô một lát, rồi bỗng nhiên... bước đến gần.Cậu nắm lấy bàn tay cô, kéo lên rồi đặt ngay giữa mặt mình: "Đánh đi."An Nhiên sửng sốt, há hốc mồm: "Hả?"Minh Triết vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn nghiêng đầu thấp xuống một chút.An Nhiên nghe mà tưởng cậu đang cà khịa: "Chỗ này có nhiều máu này. Ngon thì đánh đi."Cô nghiến răng, dồn hết sức vào nắm đấm, quyết tâm tung một cú trời giáng.Nhưng rồi...BỐP!Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.Không phải cú đấm trời giáng.Mà là...Một cái vỗ má yếu ớt, chẳng đủ để gãi ngứa.Minh Triết đứng yên tại chỗ, thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt.An Nhiên đã dồn hết sức nhưng không hiểu sao khi tay cô chạm vào mặt cậu, toàn bộ lực tay lại bốc hơi thành một cái vỗ nhẹ."..."Một giây im lặng kéo dài giữa hai người.Rồi...Minh Triết nhếch môi khẽ cười khẩy: "Đồ nhát gan."An Nhiên đứng đờ ra.Một cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực cô. Cô giận đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người, chạy thẳng vào phòng mình.RẦM!Cánh cửa phòng cô đóng sập mạnh đến mức suýt rơi cả bản lề.Minh Triết vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa bị đập mạnh.Sau đó, cậu chỉ nhẹ nhàng nhún vai, quay về phòng mình.Bốp nhẹ thế mà cũng đòi đánh người ta?Thật hết nói nổi....Buổi sáng gió mát rượi.Phòng thí nghiệm Hóa học nằm ở dãy nhà phía sau trường, xa tít khu hành chính nên luôn là địa điểm lý tưởng cho những kẻ thích quậy phá. Ngày hôm đó, An Nhiên cùng đám Hùng "lì" trốn tiết thể dục để tụ tập tại đây, âm mưu thực hiện một kế hoạch mới nhắm vào Minh Triết.An Nhiên ngồi khoanh tay bên chiếc bàn thí nghiệm, gương mặt đầy vẻ khó chịu. Lần trước thất bại ê chề, bị Minh Triết phát hiện kế hoạch mà chẳng thể làm gì được cậu. Cô càng nghĩ càng bực bội."Lần này các anh tính làm cái gì?" An Nhiên hỏi, cố kìm nén cơn giận.Hùng "lì" nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt lóe lên tia tinh quái: "Yên tâm đi. Anh có cái này hay lắm."Hắn lôi ra một đống hóa chất đủ màu sắc, đựng trong mấy cái ống nghiệm và lọ thủy tinh bé xíu mà chẳng biết đã kiếm từ đâu. Thắng "béo" và Lâm "còi" đứng hai bên, hí hửng như thể sắp được chứng kiến điều gì đó vô cùng thú vị."Bọn anh sẽ làm một thứ vũ khí tối thượng!" Hùng "lì" tuyên bố, giọng đầy tự hào: "Chỉ cần Minh Triết dính phải, đảm bảo thằng đó sẽ nhục nhã trước cả trường.""Vũ khí tối thượng?" An Nhiên nhướn mày: "Cụ thể là gì?""Bột gây ngứa!" Lâm "còi" hăng hái lên tiếng: "Anh đọc được công thức này trên mạng. Chỉ cần trộn mấy thứ hóa chất này lại, rồi rắc lên ghế của thằng Minh Triết. Nó ngồi xuống một cái là ngứa ngáy đến phát điên luôn, đảm bảo mông nó nở hoa nguyên cả tuần!""Hahahaha!"Cả đám bật cười sặc sụa, tưởng tượng cảnh Minh Triết gãi ngứa đến phát điên, ai cũng cười đến mức đỏ cả mặt, suýt ngã khỏi ghế. Ý tưởng tuy đơn giản nhưng nếu thành công thì đúng là một trò chơi khăm tuyệt vời."Được. Làm đi." Cô gật đầu, trong lòng bùng lên sự hả hê.Đám Hùng "lì" bắt đầu pha chế. Cả đám trộn các hóa chất lại với nhau, bột trắng, bột vàng, vài dung dịch lạ lùng có mùi khó chịu. Đứa thì khuấy, đứa thì đong đếm, thỉnh thoảng lại cười khúc khích như thể đã thấy trước cảnh Minh Triết khốn khổ vì bị chơi xỏ.Nhưng chúng nào có biết, sự vụng về của mình đã biến tất cả thành một thảm họa."Ê, tao nghĩ phải thêm chút axit này vào." Thắng "béo" lên tiếng, không đợi ai đồng ý đã đổ thẳng một lọ chất lỏng trong vắt vào hỗn hợp đang sủi bọt."Đồ ngu! Ai bảo mày thêm vào!" Hùng "lì" hét lên, nhưng đã quá muộn.Hỗn hợp đột nhiên sủi bọt mạnh mẽ, tỏa ra thứ khói trắng dày đặc kèm theo mùi khét lẹt."Chết cha rồi! Nó đang cháy kìa!" Lâm "còi" la toáng lên, mặt cắt không còn giọt máu.An Nhiên hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn đám khói bốc lên ngày càng dày. Lửa bắt đầu bén từ bàn thí nghiệm, bùng lên nhanh chóng."Chạy mau!" Hùng "lì" hét lớn, cả đám hốt hoảng bỏ chạy khỏi phòng thí nghiệm.Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp trường. Học sinh nháo nhào chạy ra ngoài, người la người hét khiến không khí càng thêm hỗn loạn.Giữa lúc mọi thứ đang chìm trong sự kinh hoàng, một bóng dáng xuất hiện ngay cửa phòng thí nghiệm.Minh Triết chạy tới như một cơn gió, khuôn mặt vẫn lạnh lùng bình thản. Trong tay là một chiếc bình cứu hỏa vừa được lấy từ hành lang.Không chút do dự, cậu nhấn mạnh cần bình, xịt bọt trắng phủ kín ngọn lửa đang cháy lan trên bàn thí nghiệm.Âm thanh bọt cứu hỏa phun ra vang lên liên tục. Cậu di chuyển nhanh nhẹn, kiểm soát tình hình một cách dứt khoát.Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, ngọn lửa đã bị dập tắt hoàn toàn. Khói trắng vẫn lơ lửng trong không khí, nhưng không còn mối đe dọa nào nữa.Đám học sinh đứng bên ngoài hành lang nhìn vào, mắt tròn mắt dẹt. Một vài người bắt đầu vỗ tay, rồi tiếng reo hò dần lớn lên."Wow, ngầu quá!""Minh Triết đúng là đỉnh thật!""Cứ như siêu nhân ấy!"Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên khắp nơi. Một vài đứa còn rút điện thoại ra quay phim, chụp ảnh.An Nhiên đứng nấp sau cánh cửa, khuôn mặt tái nhợt. Cô không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Một kế hoạch tưởng như hoàn hảo lại thất bại thảm hại. Không chỉ thế, Minh Triết còn trở thành người hùng trong mắt tất cả mọi người.Cô nghiến răng, đôi mắt bùng lên sự phẫn nộ.Tại sao? Tại sao cậu luôn thoát khỏi mọi kế hoạch của cô? Không chỉ thế, cậu còn khiến mọi thứ quay lại chống lại cô."Không thể nào..." An Nhiên lẩm bẩm, bàn tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt.Nhưng ngay lúc đó, Minh Triết nhìn thẳng về phía cô đang trốn. Một ánh mắt sắc lạnh, như thể cậu biết rõ mọi thứ.Trân Châu giật mình, trái tim đập loạn nhịp. Cô vội vàng quay người bỏ chạy, không dám ngoảnh lại....Không lâu sau tất cả những kẻ có liên quan bị gọi lên phòng hiệu trưởng.Phòng hiệu trưởng nằm trên tầng ba, ở cuối hành lang dài thênh thang và lạnh lẽo. Những khung cửa kính lớn đón ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều tà chiếu rọi xuống sàn gạch trắng. Nhưng sự ấm áp đó chẳng khiến An Nhiên thấy dễ chịu chút nào."Chết chắc rồi..." Lâm "còi" thì thào với giọng run rẩy: "Bố mẹ tao mà biết được thì toi đời.""Im đi!" Hùng "lì" gắt gỏng, nhưng giọng hắn cũng chẳng mấy vững vàng.An Nhiên đứng chết trân, tim đập thình thịch.Thầy hiệu trưởng ngồi trên ghế, mặt nghiêm túc đến mức đáng sợ: "Các em có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng thế nào không? Đùa giỡn trong phòng thí nghiệm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!"Cả đám cúi gằm mặt không dám lên tiếng.Nhưng khoảnh khắc thầy nói câu tiếp theo..."Chúng tôi sẽ gọi phụ huynh đến để giải quyết."XONG ĐỜI RỒI.An Nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.Nếu mẹ mà biết chuyện này... KHÔNG CHỈ CẮT TIỀN TIÊU VẶT, CHẮC CHẮN CÒN CẤM TÚC NGUYÊN THÁNG!Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng hiệu trưởng bật mở.Minh Triết bước vào, dáng người cao lớn, ánh mắt thản nhiên như thể mọi chuyện không liên quan đến cậu."Em xin lỗi thầy, cho em vào chút." Cậu nói, giọng điềm đạm nhưng đủ sức khiến mọi người phải chú ý."Minh Triết." Thầy hiệu trưởng nhíu mày. "Chuyện này không liên quan đến em.""Không hẳn ạ." Cậu đáp, bước đến trước mặt thầy hiệu trưởng, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay An Nhiên kéo cô đứng cách xa đám Hùng "lì"."Cậu làm gì thế?" An Nhiên kinh ngạc."Thưa thầy." Minh Triết nhìn thẳng vào thầy hiệu trưởng, giọng nói chắc chắn: "An Nhiên không phải là người chủ mưu trong vụ này. Cậu ấy chỉ bị đám lớp 12 dụ dỗ mà thôi."Lời nói của cậu khiến tất cả mọi người đều trố mắt. Hùng "lì" bật cười chế giễu: "Này, thằng kia! Mày đang bao che cho con nhỏ đó đấy à? Rõ ràng nó là đứa nghĩ ra vụ này...""Anh có bằng chứng không?" Minh Triết cắt ngang, giọng nói sắc bén khiến hắn cứng họng: "Hay chỉ đang vu khống người khác để trốn tội?"Hùng "lì" ú ớ, ánh mắt lấm lét. Thầy hiệu trưởng lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên sự cân nhắc."Em nói là An Nhiên bị dụ dỗ?" Thầy hiệu trưởng hỏi lại."Đúng vậy." Minh Triết gật đầu: "Em là người đã dập tắt đám cháy, và lúc đó em thấy An Nhiên chỉ đứng ngoài cửa, không trực tiếp tham gia. Nếu cần thiết, em có thể làm chứng.""Cậu..." An Nhiên lắp bắp. Cô không hiểu nổi tại sao Minh Triết lại nói như vậy."Còn đám này... chúng rõ ràng có kế hoạch từ trước và đã tự ý chế tạo hóa chất mà không tuân thủ quy định an toàn của nhà trường."Thầy hiệu trưởng im lặng trong vài giây, vẻ mặt nghiêm nghị."Minh Triết nói đúng. An Nhiên không có trong danh sách học sinh thường xuyên vi phạm nội quy. Còn đám các em..." Thầy nhìn Hùng "lì", Lâm "còi" và Thắng "béo": "Tôi sẽ phải mời phụ huynh của các em đến để giải quyết.""Không... không được! Thầy ơi, bọn em... bọn em..." Lâm "còi" bắt đầu khóc thút thít.Thầy hiệu trưởng chỉ tay về phía cửa: "Minh Triết, em đưa An Nhiên ra trước. Tôi cần nói chuyện riêng với đám này."An Nhiên không nói nổi lời nào, chỉ biết để mặc Minh Triết kéo cô ra khỏi phòng. Khi cánh cửa khép lại sau lưng, cô mới thở phào nhẹ nhõm."Cậu... tại sao lại giúp tôi?" An Nhiên hỏi, đôi mắt nghi hoặc.Minh Triết nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo thường ngày vẫn không thay đổi."Vì tôi không muốn bị kéo vào cái mớ lằng nhằng của mấy người." Cậu đáp cụt lủn. "Và cũng vì... tôi không thích nhìn người khác khóc lóc như một đứa trẻ."Nói rồi, Minh Triết quay lưng bỏ đi, không buồn nhìn cô thêm một lần nào nữa.An Nhiên đứng lặng tại chỗ, lòng ngổn ngang với những cảm xúc khó gọi tên.
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!05/04/2025Minh Triết đẩy cửa bước vào nhà, vừa lúc thấy bố mẹ An Nhiên đang ngồi ở phòng khách.Bố An Nhiên đang xem tin tức trên TV, còn mẹ cô thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt hiền hòa như mọi khi.Nhưng ngay khi thấy đồng phục của Minh Triết lấm lem, cổ tay có chút đỏ, bà lập tức lo lắng hỏi: "Minh Triết, con làm sao thế? Sao quần áo lại bẩn như vậy?"Minh Triết khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng điềm nhiên trả lời: "Dạ, hôm nay tổng vệ sinh ở trường, con không cẩn thận nên bị bẩn thôi ạ."Ngay lúc đó, từ trong phòng bếp, An Nhiên đang ăn táo nghe được cuộc đối thoại.Cô nhếch môi, cậu đúng là một diễn viên giỏi, bị chặn đánh mà vẫn có thể nói dối trơn tru như thế.Nhưng vừa nghĩ vậy, cô bất cẩn nuốt miếng táo quá lớn, lập tức bị nghẹn, ho sặc sụa."Khụ! Khụ! Khụ!!"Bố mẹ cô giật mình quay sang nhìn, còn Minh Triết thì chỉ liếc nhẹ một cái, không nói gì.Bố An Nhiên lắc đầu cười, rồi quay lại bảo Minh Triết: "Lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con."Minh Triết gật đầu vâng dạ, sau đó xoay người đi lên tầng.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Minh Triết mặc áo thun với quần thể thao thoải mái bước xuống phòng bếp.Nhìn quanh một lượt, cậu không thấy An Nhiên đâu, bèn hỏi: "An Nhiên đâu rồi ạ?"Mẹ cô cười cười, lắc đầu bất lực: "Con bé đó đói quá nên ăn trước rồi.Minh Triết khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn, lặng lẽ dùng bữa.Cậu ăn nhanh nhưng vẫn rất gọn gàng, không phát ra tiếng động nào.Sau khi ăn xong, Minh Triết không rời đi ngay mà xắn tay áo lên, phụ mẹ An Nhiên dọn dẹp và rửa bát.Bà nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương: "Minh Triết ngoan quá, mẹ cảm ơn con nhé."Minh Triết chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp.Sau khi dọn dẹp xong, cậu trở về phòng nhưng vừa bước lên tầng, cậu liền thấy An Nhiên đứng chắn ngay trước cửa phòng cậu.Cô khoanh tay trước ngực, bộ dạng hệt như một đại ca giang hồ, ánh mắt sắc bén đầy hăm dọa: "Hôm nay tao nhất định phải tự tay đánh mày!"Minh Triết nhướn mày, nhàn nhạt nhìn cô một lát, rồi bỗng nhiên... bước đến gần.Cậu nắm lấy bàn tay cô, kéo lên rồi đặt ngay giữa mặt mình: "Đánh đi."An Nhiên sửng sốt, há hốc mồm: "Hả?"Minh Triết vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn nghiêng đầu thấp xuống một chút.An Nhiên nghe mà tưởng cậu đang cà khịa: "Chỗ này có nhiều máu này. Ngon thì đánh đi."Cô nghiến răng, dồn hết sức vào nắm đấm, quyết tâm tung một cú trời giáng.Nhưng rồi...BỐP!Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.Không phải cú đấm trời giáng.Mà là...Một cái vỗ má yếu ớt, chẳng đủ để gãi ngứa.Minh Triết đứng yên tại chỗ, thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt.An Nhiên đã dồn hết sức nhưng không hiểu sao khi tay cô chạm vào mặt cậu, toàn bộ lực tay lại bốc hơi thành một cái vỗ nhẹ."..."Một giây im lặng kéo dài giữa hai người.Rồi...Minh Triết nhếch môi khẽ cười khẩy: "Đồ nhát gan."An Nhiên đứng đờ ra.Một cơn tức giận bùng lên trong lồng ngực cô. Cô giận đến mức không nói nên lời, quay ngoắt người, chạy thẳng vào phòng mình.RẦM!Cánh cửa phòng cô đóng sập mạnh đến mức suýt rơi cả bản lề.Minh Triết vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa bị đập mạnh.Sau đó, cậu chỉ nhẹ nhàng nhún vai, quay về phòng mình.Bốp nhẹ thế mà cũng đòi đánh người ta?Thật hết nói nổi....Buổi sáng gió mát rượi.Phòng thí nghiệm Hóa học nằm ở dãy nhà phía sau trường, xa tít khu hành chính nên luôn là địa điểm lý tưởng cho những kẻ thích quậy phá. Ngày hôm đó, An Nhiên cùng đám Hùng "lì" trốn tiết thể dục để tụ tập tại đây, âm mưu thực hiện một kế hoạch mới nhắm vào Minh Triết.An Nhiên ngồi khoanh tay bên chiếc bàn thí nghiệm, gương mặt đầy vẻ khó chịu. Lần trước thất bại ê chề, bị Minh Triết phát hiện kế hoạch mà chẳng thể làm gì được cậu. Cô càng nghĩ càng bực bội."Lần này các anh tính làm cái gì?" An Nhiên hỏi, cố kìm nén cơn giận.Hùng "lì" nở nụ cười ranh mãnh, đôi mắt lóe lên tia tinh quái: "Yên tâm đi. Anh có cái này hay lắm."Hắn lôi ra một đống hóa chất đủ màu sắc, đựng trong mấy cái ống nghiệm và lọ thủy tinh bé xíu mà chẳng biết đã kiếm từ đâu. Thắng "béo" và Lâm "còi" đứng hai bên, hí hửng như thể sắp được chứng kiến điều gì đó vô cùng thú vị."Bọn anh sẽ làm một thứ vũ khí tối thượng!" Hùng "lì" tuyên bố, giọng đầy tự hào: "Chỉ cần Minh Triết dính phải, đảm bảo thằng đó sẽ nhục nhã trước cả trường.""Vũ khí tối thượng?" An Nhiên nhướn mày: "Cụ thể là gì?""Bột gây ngứa!" Lâm "còi" hăng hái lên tiếng: "Anh đọc được công thức này trên mạng. Chỉ cần trộn mấy thứ hóa chất này lại, rồi rắc lên ghế của thằng Minh Triết. Nó ngồi xuống một cái là ngứa ngáy đến phát điên luôn, đảm bảo mông nó nở hoa nguyên cả tuần!""Hahahaha!"Cả đám bật cười sặc sụa, tưởng tượng cảnh Minh Triết gãi ngứa đến phát điên, ai cũng cười đến mức đỏ cả mặt, suýt ngã khỏi ghế. Ý tưởng tuy đơn giản nhưng nếu thành công thì đúng là một trò chơi khăm tuyệt vời."Được. Làm đi." Cô gật đầu, trong lòng bùng lên sự hả hê.Đám Hùng "lì" bắt đầu pha chế. Cả đám trộn các hóa chất lại với nhau, bột trắng, bột vàng, vài dung dịch lạ lùng có mùi khó chịu. Đứa thì khuấy, đứa thì đong đếm, thỉnh thoảng lại cười khúc khích như thể đã thấy trước cảnh Minh Triết khốn khổ vì bị chơi xỏ.Nhưng chúng nào có biết, sự vụng về của mình đã biến tất cả thành một thảm họa."Ê, tao nghĩ phải thêm chút axit này vào." Thắng "béo" lên tiếng, không đợi ai đồng ý đã đổ thẳng một lọ chất lỏng trong vắt vào hỗn hợp đang sủi bọt."Đồ ngu! Ai bảo mày thêm vào!" Hùng "lì" hét lên, nhưng đã quá muộn.Hỗn hợp đột nhiên sủi bọt mạnh mẽ, tỏa ra thứ khói trắng dày đặc kèm theo mùi khét lẹt."Chết cha rồi! Nó đang cháy kìa!" Lâm "còi" la toáng lên, mặt cắt không còn giọt máu.An Nhiên hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn đám khói bốc lên ngày càng dày. Lửa bắt đầu bén từ bàn thí nghiệm, bùng lên nhanh chóng."Chạy mau!" Hùng "lì" hét lớn, cả đám hốt hoảng bỏ chạy khỏi phòng thí nghiệm.Tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp trường. Học sinh nháo nhào chạy ra ngoài, người la người hét khiến không khí càng thêm hỗn loạn.Giữa lúc mọi thứ đang chìm trong sự kinh hoàng, một bóng dáng xuất hiện ngay cửa phòng thí nghiệm.Minh Triết chạy tới như một cơn gió, khuôn mặt vẫn lạnh lùng bình thản. Trong tay là một chiếc bình cứu hỏa vừa được lấy từ hành lang.Không chút do dự, cậu nhấn mạnh cần bình, xịt bọt trắng phủ kín ngọn lửa đang cháy lan trên bàn thí nghiệm.Âm thanh bọt cứu hỏa phun ra vang lên liên tục. Cậu di chuyển nhanh nhẹn, kiểm soát tình hình một cách dứt khoát.Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, ngọn lửa đã bị dập tắt hoàn toàn. Khói trắng vẫn lơ lửng trong không khí, nhưng không còn mối đe dọa nào nữa.Đám học sinh đứng bên ngoài hành lang nhìn vào, mắt tròn mắt dẹt. Một vài người bắt đầu vỗ tay, rồi tiếng reo hò dần lớn lên."Wow, ngầu quá!""Minh Triết đúng là đỉnh thật!""Cứ như siêu nhân ấy!"Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên khắp nơi. Một vài đứa còn rút điện thoại ra quay phim, chụp ảnh.An Nhiên đứng nấp sau cánh cửa, khuôn mặt tái nhợt. Cô không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Một kế hoạch tưởng như hoàn hảo lại thất bại thảm hại. Không chỉ thế, Minh Triết còn trở thành người hùng trong mắt tất cả mọi người.Cô nghiến răng, đôi mắt bùng lên sự phẫn nộ.Tại sao? Tại sao cậu luôn thoát khỏi mọi kế hoạch của cô? Không chỉ thế, cậu còn khiến mọi thứ quay lại chống lại cô."Không thể nào..." An Nhiên lẩm bẩm, bàn tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt.Nhưng ngay lúc đó, Minh Triết nhìn thẳng về phía cô đang trốn. Một ánh mắt sắc lạnh, như thể cậu biết rõ mọi thứ.Trân Châu giật mình, trái tim đập loạn nhịp. Cô vội vàng quay người bỏ chạy, không dám ngoảnh lại....Không lâu sau tất cả những kẻ có liên quan bị gọi lên phòng hiệu trưởng.Phòng hiệu trưởng nằm trên tầng ba, ở cuối hành lang dài thênh thang và lạnh lẽo. Những khung cửa kính lớn đón ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều tà chiếu rọi xuống sàn gạch trắng. Nhưng sự ấm áp đó chẳng khiến An Nhiên thấy dễ chịu chút nào."Chết chắc rồi..." Lâm "còi" thì thào với giọng run rẩy: "Bố mẹ tao mà biết được thì toi đời.""Im đi!" Hùng "lì" gắt gỏng, nhưng giọng hắn cũng chẳng mấy vững vàng.An Nhiên đứng chết trân, tim đập thình thịch.Thầy hiệu trưởng ngồi trên ghế, mặt nghiêm túc đến mức đáng sợ: "Các em có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng thế nào không? Đùa giỡn trong phòng thí nghiệm có thể gây nguy hiểm đến tính mạng!"Cả đám cúi gằm mặt không dám lên tiếng.Nhưng khoảnh khắc thầy nói câu tiếp theo..."Chúng tôi sẽ gọi phụ huynh đến để giải quyết."XONG ĐỜI RỒI.An Nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.Nếu mẹ mà biết chuyện này... KHÔNG CHỈ CẮT TIỀN TIÊU VẶT, CHẮC CHẮN CÒN CẤM TÚC NGUYÊN THÁNG!Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng hiệu trưởng bật mở.Minh Triết bước vào, dáng người cao lớn, ánh mắt thản nhiên như thể mọi chuyện không liên quan đến cậu."Em xin lỗi thầy, cho em vào chút." Cậu nói, giọng điềm đạm nhưng đủ sức khiến mọi người phải chú ý."Minh Triết." Thầy hiệu trưởng nhíu mày. "Chuyện này không liên quan đến em.""Không hẳn ạ." Cậu đáp, bước đến trước mặt thầy hiệu trưởng, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay An Nhiên kéo cô đứng cách xa đám Hùng "lì"."Cậu làm gì thế?" An Nhiên kinh ngạc."Thưa thầy." Minh Triết nhìn thẳng vào thầy hiệu trưởng, giọng nói chắc chắn: "An Nhiên không phải là người chủ mưu trong vụ này. Cậu ấy chỉ bị đám lớp 12 dụ dỗ mà thôi."Lời nói của cậu khiến tất cả mọi người đều trố mắt. Hùng "lì" bật cười chế giễu: "Này, thằng kia! Mày đang bao che cho con nhỏ đó đấy à? Rõ ràng nó là đứa nghĩ ra vụ này...""Anh có bằng chứng không?" Minh Triết cắt ngang, giọng nói sắc bén khiến hắn cứng họng: "Hay chỉ đang vu khống người khác để trốn tội?"Hùng "lì" ú ớ, ánh mắt lấm lét. Thầy hiệu trưởng lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên sự cân nhắc."Em nói là An Nhiên bị dụ dỗ?" Thầy hiệu trưởng hỏi lại."Đúng vậy." Minh Triết gật đầu: "Em là người đã dập tắt đám cháy, và lúc đó em thấy An Nhiên chỉ đứng ngoài cửa, không trực tiếp tham gia. Nếu cần thiết, em có thể làm chứng.""Cậu..." An Nhiên lắp bắp. Cô không hiểu nổi tại sao Minh Triết lại nói như vậy."Còn đám này... chúng rõ ràng có kế hoạch từ trước và đã tự ý chế tạo hóa chất mà không tuân thủ quy định an toàn của nhà trường."Thầy hiệu trưởng im lặng trong vài giây, vẻ mặt nghiêm nghị."Minh Triết nói đúng. An Nhiên không có trong danh sách học sinh thường xuyên vi phạm nội quy. Còn đám các em..." Thầy nhìn Hùng "lì", Lâm "còi" và Thắng "béo": "Tôi sẽ phải mời phụ huynh của các em đến để giải quyết.""Không... không được! Thầy ơi, bọn em... bọn em..." Lâm "còi" bắt đầu khóc thút thít.Thầy hiệu trưởng chỉ tay về phía cửa: "Minh Triết, em đưa An Nhiên ra trước. Tôi cần nói chuyện riêng với đám này."An Nhiên không nói nổi lời nào, chỉ biết để mặc Minh Triết kéo cô ra khỏi phòng. Khi cánh cửa khép lại sau lưng, cô mới thở phào nhẹ nhõm."Cậu... tại sao lại giúp tôi?" An Nhiên hỏi, đôi mắt nghi hoặc.Minh Triết nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo thường ngày vẫn không thay đổi."Vì tôi không muốn bị kéo vào cái mớ lằng nhằng của mấy người." Cậu đáp cụt lủn. "Và cũng vì... tôi không thích nhìn người khác khóc lóc như một đứa trẻ."Nói rồi, Minh Triết quay lưng bỏ đi, không buồn nhìn cô thêm một lần nào nữa.An Nhiên đứng lặng tại chỗ, lòng ngổn ngang với những cảm xúc khó gọi tên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com