TruyenHHH.com

Cham Cham Thich Em

Tại tiểu bang Los Angeles, Hoa Kỳ, 6 giờ sáng, ở khách sạn JW Marriott Houston Downtown,  khách sạn này rất nổi tiếng ở Los Angeles, rất nhiều người dân cũng như khách du lịch đều chọn đặt phòng ở đây. Màu sắc nhẹ nhàng, cách trang trí rất đẹp mắt, không gian trong phòng rộng, tầng cao nhìn ra bên ngoài view rất đẹp, thái độ phục vụ của nhân viên rất tốt, rất lịch sự, thân thiện, đồ ăn sáng được đầu bếp ở đây trang trí rất đẹp, đồ ăn rất ngon, thức uống vừa miệng. Ngay tầng 9 tại 1 góc ở khách sạn có 1 căn phòng đôi, có 2 cô gái đang nghỉ ngơi, đó không ai khác chính là Cúc Tịnh Y và Bạch Lộc

Cúc Tịnh Y 27 tuổi, sinh năm 1995, cao 1m76, lạnh lùng, ít nói, mạnh mẽ, ba cô là người Mỹ, mẹ cô là người Trung Quốc. Ba cô sở hữu tập đoàn Sam Sung lớn nhất thế giới, mẹ cô là bác sĩ kiêm chủ tịch bệnh viện Chang Gung Memorial Hospital ở Đài Loan - Trung Quốc, cô theo nghề bác sĩ của mẹ cô. Từ nhỏ đã có ước mơ làm bác sĩ, vào năm cô 18 tuổi cô đã học hỏi rất kiến thức từ mẹ, cô thi đậu vào trường Đại học Harvard nổi tiếng nhất ở Mỹ với số điểm cao nhất, năm nhất cô đã đạt rất nhiều bằng khen, có bằng ILEST cao điểm nhất, điểm thi cao nhất khối, được hiệu trưởng nhà trường đóng khung hình treo lên ở góc " Học sinh ưu tú nhất ".  Lên năm 2 cô đã được bệnh viện Johns Hopkins nhìn trúng và được mời tới bệnh viện vừa học tập và thực tập đến hết 5 năm đại học, sau khi ra trường cô quyết tâm và đã lấy được bằng Tiến Sĩ, Cử Nhân. Sau quãng thời gian dài kiên trì học tập, tiếp thu nhiều kiến thức, cô đi du học ở các nước khác trên thế giới và thực tập ở nhiều bệnh viện, cô được Chủ tịch bệnh viện Johns Hopkins mời về bệnh viện trở thành bác sĩ chính thức và làm việc ở bệnh viện. Hiện tại cô là Phó giáo sư Tiến Sĩ/Thạc Sĩ khoa tim mạch với 8 năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện Johns Hopkins lớn nhất thế giới, còn được mời làm giảng viên ở trường Đại học Harvard, con lai Mỹ - Trung, có 1 người chị gái, bạn thân là Bạch Lộc.

Bạch Lộc 27 tuổi, sinh năm 1995, cao 1m79, vui vẻ, hòa đồng, thông minh, ba cô là người Hàn, ba cô là chủ tịch Bệnh viện Korea University Anam ở Hàn, mẹ cô là người Đức, mẹ cô sở hữu 1 Cty công nghệ tài chính về ngân hàng ở Đức. Cô và Cúc Tịnh Y là đôi bạn thân từ lớp 6 cho đến lớp 12, cô cũng giống như Cúc Tịnh Y, đều ước mơ muốn làm bác sĩ từ lúc còn nhỏ. Khởi đầu của cô và Cúc Tịnh Y giống nhau đều vào năm lúc cô 18 tuổi, cô và Cúc Tịnh Y đã học hỏi rất kiến thức từ mẹ của Cúc Tịnh Y và ba cô, cô và Cúc Tịnh Y cùng lúc đều thi đậu vào trường Đại học Harvard nổi tiếng nhất ở Mỹ với số điểm cao nhất, năm nhất cô đã đạt rất nhiều bằng khen, cô cùng Cúc Tịnh Y đã đi thi và lấy được bằng ILEST cao điểm nhất, điểm thi của cả 2 cao nhất khối, được hiệu trưởng nhà trường đóng khung hình treo lên ở góc " Học sinh ưu tú nhất ".  Lên năm 2, không chỉ Cúc Tịnh Y được mời mà cô cũng được bệnh viện Johns Hopkins nhìn trúng và được mời tới bệnh viện vừa học tập và thực tập đến hết 5 năm đại học, sau khi ra trường cô cùng Cúc Tịnh Y quyết tâm và đã lấy được bằng Tiến Sĩ, Cử Nhân. Sau quãng thời gian dài cả 2 kiên trì học tập, tiếp thu nhiều kiến thức, cô và Cúc Tịnh Y cùng đi du học ở các nước khác trên thế giới và thực tập ở nhiều bệnh viện, cả 2 người được Chủ tịch bệnh viện Johns Hopkins mời về bệnh viện trở thành bác sĩ chính thức và làm việc ở bệnh viện. Hiện tại, cô là Tiến Sĩ/Thạc Sĩ khoa tim mạch có 8 năm kinh nghiệm làm việc tại bệnh viện Johns Hopkins lớn nhất thế giới, là giảng viên ở trường Đại học Harvard, bạn thân là Cúc Tịnh Y, con lai Đức - Hàn

_ Cúc Tịnh Y, cậu đang làm gì vậy? - Ánh mắt Bạch Lộc lướt nhìn con người đang ngồi ở ghế sofa đọc sách

_ Tớ đang đọc sách - Âm thanh trầm ấm vang lên, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách

_ Siêng thế, mà sao cậu lại rủ tớ nằm ở khách sạn vậy? Có nhà mà nhỉ? - Bạch Lộc tay cầm điện thoại lướt coi tin tức nói

_ Tớ kêu cậu soạn sẵn đồ ở khách sạn đến tối chúng ta bắt đầu sẽ khởi hành tới tiểu bang Massachusetts ở thành phố Cambridge - Cúc Tịnh Y nói

_ Đi sớm như vậy sao? Không vướng lịch làm việc của cả 2 đứa mình chứ? - Bạch Lộc hỏi

_ Không vướng - Cúc Tịnh Y nói

_ Sao không vướng? Cậu coi rồi? - Bạch Lộc hỏi

_ Tớ không coi, nhưng tớ đã báo cho chủ tịch bệnh viện rồi, và đã xin nghỉ phép 4 tháng - Cúc Tịnh Y đặt cuốn sách xuống bàn nói

_ Nghỉ 4 tháng? Chủ tịch cho sao? - Bạch Lộc kinh ngạc nhìn Cúc Tịnh Y hỏi

_ Cho chứ, cậu yên tâm, không bị trừ lương - Cúc Tịnh Y cười nói

_ Tốt, 4 tháng không dài, dù gì tụi nhỏ cũng năm 4 rồi - Bạch Lộc nói

_ Dạo gần đây bệnh viện chúng ta không có ca nào về tim, bọn mình thật nhàn rỗi a - Bạch Lộc hít thở sâu rồi thở ra vui vẻ nói

_ Cậu có đọc tin tức không? - Bạch Lộc hỏi

_ Sao? Mấy nay tớ đọc sách - Cúc Tịnh Y nói

_ Suốt ngày sách với sách, cậu nên đọc tin tức đi - Bạch Lộc nhìn Cúc Tịnh Y chán nản nói

_ Tin tức nóng sao? Ở tiểu bang chúng ta có chuyện gì gấp sao? - Cúc Tịnh Y hiếu kì hỏi

_ Tin tức rất nóng là đằng khác - Bạch Lộc nói

_ Có cậu đọc rồi, tớ đọc làm gì, cậu kể đi - Cúc Tịnh Y nói

_ Cậu biết vụ án giết 90 người từ năm 2010 đến bây giờ không? - Bạch Lộc hỏi

_ Tớ biết, làm sao? - Cúc Tịnh Y gật đầu nói

_ Tới giờ vẫn chưa bắt được tội phạm - Bạch Lộc nói

_ Gì cơ? Chưa bắt được? Chẳng lẽ còn lởn vởn bên ngoài kia sao? - Cúc Tịnh Y kinh hãi nói

_ Ừm, hiện tại bên Cục Điều Tra Liên Bang ( FBI ) tại Mỹ đã kêu gọi tất cả lực lượng cảnh sát ở tất cả các tiểu bang điều tra lại vụ án này - Bạch Lộc nói

_ Cũng đúng, từ năm 2010 đến giờ chưa bắt được tội phạm gây án đã kinh động đến FBI, nên có biện pháp bắt gọn tên tội phạm này - Cúc Tịnh Y nói

_ Hiện tại, tất cả các lực lượng cảnh sát ở các tiểu bang chúng ta đang cố gắng điều tra, cậu nghĩ trên đất nước Mỹ này tất cả các tiểu bang rộng vô cùng, còn nữa, còn là hợp lực, hợp tác nghĩ biện pháp bắt tội phạm, cậu nghĩ sẽ bắt được tên tội phạm không? - Bạch Lộc suy tư hỏi

_ Cái đó khó đoán, này cho bên cảnh sát lo đi - Cúc Tịnh Y thật sự không biết với số lượng lớn cảnh sát như vậy hợp tác có thể bắt tội phạm lại hay không

_ Ừm bỏ qua, mà tối nay chúng ta đi, chắc hẳn mọi việc sẽ được các tiền bối gánh vác nhỉ - Bạch Lộc nói

_ Ừm, cậu không muốn dạy sao? - Cúc Tịnh Y hỏi

_ Bên khoa tim mạch có tận 1.000 mấy người, trong đó, có rất nhiều tiền bối, giờ 2 tụi mình đều đi tiền bối bọn họ thay chúng ta nhiều ca mổ như vậy...không ổn nhỉ? - Bạch Lộc lo lắng, vì cô không muốn vì việc riêng mà để cho các tiền bối bưng lấy nhiều áp lực như vậy

_ Hmm... - Mặc dù Bạch Lộc giữa chừng như thế nhưng Cúc Tịnh Y lại hiểu được ý của Bạch Lộc là gì

_ Cậu nghĩ xem, chúng ta đi, lỡ như tội phạm lại gây ra vụ án, hoặc là số người hút thuốc tăng cao phải cần được phẫu thuật cứu chữa, như vậy rất áp lực - Bạch Lộc nói

_ ... - Cúc Tịnh Y im lặng

_ Cậu cũng biết, năm ngoái bệnh viện chúng ta nhận rất nhiều ca phẫu thuật về tim, phần lớn là người từ độ tuổi 30 đến 50 hút thuốc - Bạch Lộc nói

_ Tớ biết, nhưng mà nếu không đi, tụi nhỏ kia tính làm sao? Làm sao giải thích? - Cúc Tịnh Y hiểu nhưng lúc trước cả 2 đều nhận lời hiệu trưởng nhà trường đồng ý giảng dạy

_ Khó quá a! Hay là vậy đi, chúng ta đi, nhưng nếu bên bệnh viện có nhiều ca khó khăn chúng ta liền trở về - Bạch Lộc nói

_ Ừm cũng được - Cúc Tịnh Y gật đầu nói

_ Cậu chuẩn bị tài liệu dạy và ôn thi đến đâu rồi? - Cúc Tịnh Y hỏi

_ Đã xong từ hôm qua - Bạch Lộc nói

_ Mấy giờ chúng ta bay? - Bạch Lộc hỏi

_ Tầm 8h30 - Cúc Tịnh Y nói

_ Giờ là 5h30 đi ăn một chút rồi ra sân bay - Bạch Lộc nhìn đồng hồ trên tay nói

_ Ừm, cậu đi thay đồ đi, tớ dọn vali - Cúc Tịnh Y nói

Bạch Lộc cầm đồ trên tay bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, bên ngoài Cúc Tịnh Y dọn hành lý cho cả 2, chỉ để 1 cây son và 1 chai dầu thơm mà Bạch Lộc hay dùng ra bên ngoài, để tí Bạch Lộc ra dùng cho tiện, dọn dẹp lại giường. 15 phút sau, Bạch Lộc đi ra ngoài phòng tắm, Cúc Tịnh Y lúc này mới cầm đồ vào phòng tắm thay đồ. Nay Bạch Lộc mặc một bộ đồ đen, đeo mắt kính đen, đeo khẩu trang ( Như hình bên dưới 👇 )

Bạch Lộc tô một chút son môi, trang điểm nhẹ nhàng, sịt 1 ít nước hoa lên người, chỉnh sửa tóc lại 1 chút, làm xong hết mọi thứ Bạch Lộc ngồi trên giường đợi. Lúc này, Cúc Tịnh Y mới bước ra khỏi phòng tắm, cô sửa soạn lại trang điểm nhẹ nhàng, sịt nước hoa xong hết mới để lại trong vali. Nay cô mặc áo trắng cổ cao, bên ngoài khoác thêm 1 cái áo màu đen, trên đầu cô đội mũ màu đen lên đầu ( Như hình bên dưới 👇 )

_ Xong hết rồi phải không? - Bạch Lộc nhìn quanh phòng 1 lúc mới miệng hỏi

_ Ừm, cậu không quên gì chứ? - Cúc Tịnh Y hỏi

_ Không quên gì cả, đi thôi - Bạch Lộc đứng dậy kéo vali mở cửa phòng bước ra ngoài cùng với Cúc Tịnh Y

Cả 2 cùng xuống sảnh khách sạn đứng trước quầy nhân viên trả chìa khóa phòng, đi ra ngoài đón taxi chạy tới sân bay, nay là thứ 2 đầu tuần lúc 5h30 chiều, thời tiết ở Los Angeles đang là 25°C, thời tiết khá mát mẻ, thoải mái, có thể ra ngoài đi dạo, tới nơi cả 2 bước xuống xe, đeo khẩu trang lên, kéo vali bước vào cửa sân bay

Người dân California thường gọi sân bay này là LAX với việc đánh vần từng chữ riêng. Sân bay có 4 đường cất hạ cánh dài: 3382 m, 3135 m, 2720 m và 3382 m. LAX phục vụ khách bay thẳng 2 tuyến điểm nhiều hơn bất kỳ sân bay bận rộn nhất trên thế giới.

LAX là sân bay trung tâm của hãng hang không United Airlines. LAX phục vụ các điểm đến của Bắc Mỹ, Mỹ Latin, châu Á và châu Đại Dương.

Diện tích sân bay là 3.425 a (14 km²), nằm bên bờ Thái Bình Dương của Los Angeles, cách trung tâm thành phố này 15 dặm (24 km) về phía tây nam trung tâm Los Angeles. Vị trí của sân bay này ở bên bờ biển nên thường phải chịu cảnh sương mù dày đặc

Lúc 2 người bước vào sân bay thì đã là 6h30, 2 người đi thẳng tới quầy ăn uống, chọn ngay quầy phở, gọi 2 tô phở, đồ ăn bưng ra 2 người lo chú ý ăn nhưng không quên coi thời gian.

Ăn xong, 2 người kéo vali đi tới quầy xét vé đứng xếp hàng, xét vé xong 2 người ngồi đợi để chuẩn bị lên máy bay.

Đúng 8h30, 2 người đứng dậy tới đứng xếp hàng xét vé lần nữa, xét vé xong 2 người mới đi ra ngoài leo lên xe buýt để đi tới chỗ máy bay, tới nơi, từng người lên được nhân viên kiểm ta lần lượt lên máy bay, vì Cúc Tịnh Y mua 2 vé đều là ghế ngồi vip nên người không đông lắm, rất yên tĩnh, Cúc Tịnh Y ngồi ở ngay cửa sổ, Bạch Lộc ngồi kế bên, đều nghe tai nghe, nằm nhắm mắt lại, ở dãy ghế vip chỉ có Cúc Tịnh Y, Bạch Lộc và thêm 4 người khác nữa.

Máy bay bắt đầu cất cánh an toàn, lúc này đèn ở trên máy bay mới bắt đầu mở, nhân viên phục vụ bắt đầu đẩy xe đồ ăn nhẹ và thức uống tới cho từng dãy ghế, đồ ăn và thức uống của ghế vip khác hẳn so với ghế bình thường, nhân viên đẩy xe đồ ăn tới hàng ghế của 2 người.

_ 2 chị có muốn ăn hay uống gì không ạ? - Nhân viê nữ hỏi

_ Cho tôi 2 ly cà phê đừng ngọt quá, cảm ơn - Bạch Lộc nói

_ Vâng ạ! - Nhân viên nữ gật đầu đứng yên đó pha cà phê

_ Cái máy này có chơi được không? - Bạch Lộc nhìn nhân viên nữ hỏi

_ Được ạ - Nhân viên nữ nói

_ Đặc biệt nhờ, ghế thường không có cái này - Bạch Lộc lẩm bẩm

_ Đây 2 ly cà phê của 2 chị - Nhân viên đưa 2 ly cà phê cho 2 người

_ Cảm ơn - Bạch Lộc cúi đầu nói

Nhân viên đi phục vụ chỗ khác, lúc này, Bạch Lộc mới bật máy tivi mini lên, vì máy này là máy cảm ứng nên Bạch Lộc nghĩ chỉ cần lấy tay ấn, vừa cầm tay cầm vừa chơi trò chơi. Cúc Tịnh Y ngồi ngắm bên ngoài trời 1 chút, sau đó, quay qua cầm ly cà phê lên uống, uống được nửa ly, Cúc Tịnh Y mới lấy ra cuốn sách tên là " Thế Giới Sẽ Chẳng Có Gì Thay Đổi Kể Cả Khi Bạn Khóc " của tác giả Park Joon ra đọc, vừa uống vừa đọc sách đến hết 1 ngày. Sang ngày sáng hôm sau, lúc 8h, cả 2 người vừa ngủ vừa nghe nhạc, nhân viên nữ phục vụ bưng đồ ăn sáng tới hàng ghế, lay lay bả vai của Bạch Lộc, Bạch Lộc mơ mơ màng màng mở mắt ngước lên nhìn

_ Cho tôi hỏi, bữa ăn sáng 2 người muốn ăn gì? - Nhân viên nữ phục vụ hỏi

_ Cho tôi 2 đồ ăn ấm ấm là được - Bạch Lộc nhẹ nhàng nói

_ Được, đợi tôi 1 lát - Nhân viên nữ phục vụ gật đầu

Bạch Lộc quay qua thấy Cúc Tịnh Y đang ngủ rất ngon, Bạch Lộc không dám phá giấc ngủ nên tự mình đi wc rửa mặt, súc miệng sơ, sau đó trở về chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên bưng 2 tô bánh canh nóng hổi và 2 ly cà phê tới để trên bàn nhỏ trước mặt cho Bạch Lộc

_ Đây của 2 chị, ăn uống ngon miệng ạ - Nhân viên nữ phục vụ nói

_ Cảm ơn - Bạch Lộc nói

Nhân viên đi, Bạch Lộc lúc này mới quay qua lay nhẹ kêu Cúc Tịnh Y dậy ăn sáng, giống như lúc trước, cho dù 2 người có bận nhiều đến đâu hay rảnh rỗi đến đâu, Bạch Lộc đều đem Cúc Tịnh Y đi ăn đủ 3 bữa không thiếu bữa nào

_ Này, dậy đi 8h25 rồi, dậy ăn sáng đi - Bạch Lộc tay lay nhẹ trên vai của Cúc Tịnh Y nói

_ Hửm..? - Cúc Tịnh Y nhíu mày giọng ngái ngủ vừa nhỏ vừa trong vang lên

_ Dậy đi, đồ ăn sáng có rồi này - Bạch Lộc cưng chiều nói

_ Ừm - Cúc Tịnh Y vươn vai sau đó đi rửa mặt súc miệng quay lại bàn ăn sáng

Ăn sáng xong cứ như hôm qua người đọc sách, người chơi game, đến chiều 5h30, Cúc Tịnh Y đang đọc sách bỗng thấy buồn ngủ liền nghiêng người về phía Bạch Lộc, gục đầu lên vai của Bạch Lộc ngủ. Bạch Lộc quay qua nhìn, miệng mỉm cười nhẹ, tắt tivi mini, dựa nhẹ lên đầu của Cúc Tịnh Y nhắm mắt ngủ. Ngủ tới tối 8h Cúc Tịnh Y mở mắt dậy thấy Bạch Lộc đang dựa vào ghế ngủ, cũng không có kêu Bạch Lộc dậy, vừa ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ vừa uống cà phê, người ta thường nói cảnh bầu trời đêm rất đẹp, đẹp nhất là từ trên cao nhìn xuống thấy những ngọn đèn lấp lánh đủ màu sắc, những tòa nhà cao to nhưng khi từ trên cao nhìn xuống đều thấy nhỏ bé, Cúc Tịnh Y lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm

Mặc dù cả 2 uống 2 ly cà phê nhưng cảm giác như thấy buồn ngủ, chắc hẳn đi đường dài làm cho cả 2 cảm giác mệt mỏi nên dễ gây cảm gác buồn ngủ. Cúc Tịnh Y đem cuốn sách ra đọc, đọc được 1 tiếng liền chìm vào giấc ngủ, lúc trời sáng tầm 6h ánh nắng êm dịu chiếu vào cửa sổ máy bay làm chói mắt, Cúc Tịnh Y nhíu mày với tay đóng cửa sổ lại tiếp tục ngủ. Đến 7h nhân viên nữ phục vụ đẩy xe tới thấy 2 người ngủ say nê không có quấy rầy, tận tới 9h, Bạch Lộc dậy đầu tiên, liền kêu 2 phần đồ ăn sáng cho mình với Cúc Tịnh Y, Bạch Lộc ăn xong bữa ăn sáng lén lấy sách của Cúc Tịnh Y đọc vài trang. 10h Cúc Tịnh Y tỉnh ngủ mở mắt thấy trên bàn đồ ăn còn bóc khói, quay sang nhìn Bạch Lộc, vừa hay Bạch Lộc cũng đang nhìn về phía mình

_ Nhìn gì? Tớ kêu đấy, nhân lúc còn ấm cậu ăn đi - Bạch Lộc nói

_ À, cảm ơn cậu - Cúc Tịnh Y vừa dứt liền cúi đầu ăn

Đến 11h khuya, máy bay hạ cánh tới tiểu bang Massachusetts ở Mỹ, 2 người xuống máy bay đi lấy hành lý, lấy xong 2 người ra ngoài đón taxi tới quán ăn Sam LaGrassa's, quán ăn nay rất nổi tiếng nhất ở tiểu bang Massachusetts

_ Vào ăn khuya, rồi về khách sạn - Bạch Lộc nắm tay Cúc Tịnh Y nói

_ Ừm, nhưng khách sạn này sẽ gần với trường tụi mình dạy, hiệu trưởng sắp xếp hết rồi - Cúc Tịnh Y gật đầu nói

_ Quán này nổi tiếng ở tiểu bang Massachusetts nên đồ ăn chắc hẳn vừa miệng - Bạch Lộc nói

_ Cậu coi rồi? - Cúc Tịnh Y hỏi

_ Không, tớ là được bạn giới thiệu - Bạch Lộc cười nói

_ Ồ - Cúc Tịnh Y gật đầu

2 người vào quán ăn, ngồi xuống, nhân viên tới đưa menu cho 2 người coi, gọi món và đồ uống xong, 2 người nhìn ra ngoài trời, thời tiết hiện tại đang là 15°C, trời khá lạnh, may là vừa xuống máy bay 2 người đều mặc áo ấm. Món ăn được bưng ra để lên bàn, 2 người ngồi ăn, ăn được 1 nửa tiếng điện thoại của Bạch Lộc vang lên, Bạch Lộc bỏ đồ ăn xuống, đưa điện thoại tai lên nghe

_ Xin chào! Tôi là hiệu trưởng trường Đại học Harvard, ngày mai cô và bạn cô có thể tới trường dạy được rồi - Hiệu trưởng trường Đại học Harvard nói

_ Tôi có gửi lịch thi HK1 và HK2 vào tháng nào qua gmail cho 2 cô rồi, 2 người nhận được chưa? - Hiệu trưởng trường Đại học Harvard hỏi

_ Tôi nhận được rồi - Bạch Lộc kiểm tra lại gmail nói

_ Vậy 2 cô nghỉ ngơi - Hiệu trưởng trường Đại học Harvard nói xong tắt máy

Cúc Tịnh Y ăn xong ngước lên nhìn Bạch Lộc, vô tình Bạch Lộc cũng đang nhìn mình

_ Đồ ăn không tệ - Cúc Tịnh Y lau miệng nói

_ Ừm, mai 6h là bắt đầu tiết học - Bạch Lộc để điện thoại xuống bàn nói

_ Ừm - Cúc Tịnh Y gật đầu

_ Có sẵn lịch thi của 2 học kì cậu xem chưa? - Bạch Lộc hỏi

_ Có lịch thi luôn rồi à? - Cúc Tịnh Y ngạc nhiên hỏi

_ Ừm, dù gì nửa chặng đường của tụi nhỏ tụi mình không có tham gia dạy, giờ còn nửa chặng đường cuối, tụi mình nên cố gắng giúp - Bạch Lộc nói

_ Ok, tính tiền về nghỉ ngơi thôi, ngồi trên máy bay lâu người tớ uể oải quá - Cúc Tịnh Y vươn tay lên nói

_ Ok - Bạch Lộc gật đầu

Bạch Lộc kêu tính tiền, sau đó, 2 người ra ngoài quán ăn gọi taxi tới chở tới địa điểm khách sạn mà hiệu trưởng trường đã gửi trước đó. Tới khách sạn, 2 người nhờ nhân viên bưng vali lên lầu giúp, lên tới lầu 6, cả 2 uể oải nằm trên giường, vì cả 2 ngồi trên máy bay mấy tiếng thân thể bị mệt mỏi nên vừa nằm xuống giường là nhắm mắt chìm vào giấc ngủ rất nhanh

******HẾT CHƯƠNG 2******

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com