TruyenHHH.com

Chạm Bút( MINIGAME )

claire - Văn Lam( chapter 1 )

writeteam

tên truyện : Văn Lam( chapter 1 )

tác giả : Claire_eggplant

thể loại : đam mỹ, three-shot, lịch sử Việt Nam, đồng chí

Tình trạng: on-going. Xin lỗi vì nó không phải one shot.


Hôm nay là ngày gia đình ông Lục chào đón một thành viên mới, ấy vậy mà khuôn mặt ai cũng đăm chiêu đến khó hiểu. Đặng Văn Lục giữ chặt tay vợ, những nếp nhăn trên trán cũng bắt đầu xô vào nhau, mày nhíu lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Hai thằng con của ông, Đặng Văn Khang và Đặng Văn Lâm, thì ngồi xụ ở một xó nhà, thấp tha thấp thỏm. Con chó Mực từ dưới đất nhìn lên chiếc quần móng lợn cứ run lấy run để của Lâm, lao tới nhai ngấu nghiến. Ấy vậy mà cậu ta vẫn không mảy may quan tâm.

Nhà ông đã có lấy hai mụn con, nên đứa này sẽ là đứa thứ ba. Hai đứa đầu đều là con trai, cộng thêm ông nữa là cả thảy ba đầu sưu*. Suốt bao năm nay gia đình đã phải chật vật với thứ thuế vô lí này, không ai phá hoại mà tài sản vẫn tự động tiêu tán. Khó khăn chồng chất khó khăn; bà Lục lúc bấy giờ mang bầu đứa thứ ba ở tuổi bốn mươi, lại không thể bỏ nó, đành từ bỏ buôn bán để ở nhà dưỡng thai. Kinh tế gia đình vốn đã tụt dốc, nay được đà liền thảm hại như xe đạp đứt phanh.

Cho nên lần này, đứa trẻ được sinh ra phải là con gái, nhất định không-được-là-con-trai.

*Đầu sưu: cụ thể ở đây là một suất thuế sưu, còn gọi là thuế đinh. Áp dụng cho đàn ông từ 13 đến 53 tuổi, trừ những người làm trong bộ máy chính quyền và một số trường hợp được miễn khác. Theo thống kê vào những năm 1890, thuế thân trung bình khoảng 5 đồng bạc Đông Dương/đinh, trong khi thu nhập bình quân trên đầu người chỉ khoảng 2 đồng.

"Đầu đứa bé ra rồi!!"

Bà mụ ở cuối giường la lên, còn vợ ông Lục thì khó nhọc thở dốc, mồ hôi vã ra như tắm. Thị bám vào cánh tay chồng, rặn lấy từng hồi, cào cả vào cánh tay gầy nhẳng của Đặng Văn Lục trong đau đớn. Khang và Lâm thấy thế thì định chạy ra, nhưng ngại mẹ nên thôi, im lặng ngồi tại chỗ. Ông Lục liền siết tay vợ chặt hơn trước, cuống cuồng nghĩ mà không biết nên nói gì để động viên thị, chỉ biết chìa tay ra để thị cấu. Đứa trẻ đã ra được phân nửa thân trên, ấy vậy mà tiếng khóc của nó nhỏ xíu, thoi thóp như bị bóp nghẹt trong cái bầu không khí nặng nề. Nó gầy gò, xanh xao, chỉ còn phần bộ phận sinh dục và chân là còn trong người bà Lục, ấy vậy nhưng chẳng thể nào nhúc nhích.

"Nhanh lên chút!! Đứa bé có thể chết đấy!!!" Bà mụ lại hốt hoảng gào lên, thế quái nào lại rút được đứa trẻ ra, rút luôn cả chút sức tàn cuối cùng của vợ ông Lục. Toàn thân thị thả lỏng, hơi thở dần trở nên ổn định.

Thế nhưng! Giây phút tận mắt nhìn thấy giới tính của đứa trẻ ấy, bà Lục chỉ "A" một tiếng, khóc nấc lên, liền trút hơi thở cuối cùng, ra đi không hề báo trước.

**

Mẹ thằng bé mất khi nó vừa chào đời, hai người anh sinh đôi lớn hơn nó gần hai mươi tuổi cũng biệt tích nơi chiến trường đã ngót hai tháng, hiện người thân duy nhất của thằng bé là người cha già ngày ngày chỉ mang đến cho nó những đòn roi.

Ông Lục đã cầu xin bà mụ năm ấy nói dối cả làng rằng nó là con gái. Và vì nó có nhiều nét giống mẹ, ông quyết định đặt tên nó là Lam. Đặng Thị Lam.

Lam cho những giọt nước mắt người phụ nữ ấy đã phải rơi, Lam cho nỗi
thống khổ thị đã phải gánh khi từ giã thầy u để đi lấy chồng, mang trên đôi vai biết bao gánh nặng khi lấy ông Lục. Dẫu vậy, thị vẫn giữ cho mình những sự chăm chỉ, nhanh nhẹn, vẻ hiền từ vốn có của một người phụ nữ Việt Nam.

Nhưng người phụ nữ tần tảo ấy đã chết rồi.

Và Lam; chính là những gì còn xót lại từ thị.

--

  Đám trẻ con tầm mười ba, mười bốn tuổi đầu chạy đuổi trong cái sân đình phía bên kia cầu K, tán loạn và ầm ĩ. Anh đội trưởng thổi một hồi còi thật dài, chúng liền tập hợp lại, xếp thành ba hàng ngay ngắn. Anh hô to:

"Nghiêm! Điểm danh!"

Chẳng cần nhiều lời, hàng nào hàng đấy đều điểm danh, bỗng một cậu bé hối hả chạy đến.

"Em xin lỗi, em ngủ quên nên tới muộn ạ!"

"Cái thằng Đức rô này, lần nào cũng tới muộn hết, còn muốn đánh tụi Tây nữa không vậy?!" Một cậu khác đang đứng ở trong hàng liền thò đầu ra trách, đội trưởng liền nghiêm giọng:

"Vào hàng nhanh, lần sau còn ngủ muộn thì chạy bộ ba mươi vòng."

"Dạ!" Đức rô sợ quá vội chạy xuống cuối hàng, chờ điểm đến số của mình. "25", "26", "27 hết."

"Ớ ớ, chưa hết! Em bị lẻ anh ơi!" Đức rô đứng cuối hàng, mếu máo. "Quốc đăng Đoàn các cậu có hai mươi bảy người, chia làm ba hàng, mỗi hàng chín cậu. Lẻ là lẻ thế nào? Điểm danh lại. " Đội trưởng ra lệnh. Nhưng quả nhiên khi điểm danh lại vẫn có hai mươi tám đứa, Đức rô vẫn bơ vơ một mình.

Hoá ra có một đứa lẻn vào, đội trưởng thấy liền nắm lấy vai đứa nhóc lạ hoắc kia.

Nó có đôi mắt tròn, dáng người có chút nhỏ hơn các bạn, và mái tóc thì dài chấm vai. Đợi đã, nếu có một đứa con gái trốn vào hàng ngũ thì mấy đứa kia phải biết từ lúc điểm danh chứ?

"Này em, chẳng phải người dân làng K đều đã được lệnh sơ tán qua bên kia cầu rồi sao? Người bình thường không được phép sang đây, em còn nhỏ, lại là con gái nữa...Mau về nhà với bố mẹ đi." Anh ôn tồn giảng giải, không quên vỗ vai đứa bé như một người thầy.

Lam hít một hơi thật sâu, lưng đứng thẳng tắp, bắt chước tư thế chào của các anh chiến sĩ. Nó dõng dạc:

"Em muốn gia nhập Quốc đăng Đoàn, muốn được cùng các anh đánh Tây ạ!"

Ngỡ như chỉ trong một giây, toàn bộ chiến sĩ của Quốc đăng Đoàn đều nhìn nhau. Và ánh mắt của chúng không còn giống những đứa trẻ nữa, mà giống như người lớn thực thụ. Chúng bỗng nhớ lại mục tiêu chiến đấu của mình, khí thế liền bừng lên dữ dội. Chiến đấu vì gia đình, vì đất nước, vì sự tự do của dân tộc. Khi nhớ về những kỉ niệm thường sẽ khiến người ta trở nên yếu lòng, nhưng đối với những chàng lính non trẻ này, kỉ niệm lại giống như một đòn bẩy, tạo động lực cho chúng đứng lên, trở nên mạnh mẽ và quyết đoán.

Chỉ với một câu nói đó thôi, Lam đã thành công khích lệ tinh thần của toàn bộ thành viên Quốc đăng Đoàn, những người được cho là đồng đội gan dạ của thằng bé sau này.

Nhưng đó là câu chuyện của sau này. Còn hiện tại....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com