em nhìn nàng chăm chú. dải màu hồng nhàn nhạn trùm lên mái tóc dày của nàng. nỗi buồn thảm ấp iu những tiếng quạ khản đặc xót xa. dường như nàng đang rỉ máu cùng hoàng hôn sâu hoắm mỗi khi chiều về. kim jisoo gỡ từng cụm tóc rối bời trong khi mắt đang lơ mơ bừng sáng những mảnh vụn còn lại của mặt trời. vân mây thơ thẩn những dải màu rủ rỉ trên từng vệt lá xanh xao của khu rừng. tiếng thở của gió mỗi lúc thêm nặng nề, xoa lên gương mặt lạnh ngắt của nàng. đôi khi nàng muốn dừng suy nghĩ nhưng ngẹn ngào cứ đong đầy trong lồng ngực phập phồng, xiên vào từng mạch máu đang đông cứng. ánh sáng đổ vào căn phòng, yếu ớt vịn lên những chai thuỷ tinh trong suốt. những sắc lấp lánh như bọt biển hắt lên tường gỗ, sóng sánh tuyệt đẹp. màu mã não, màu ngọc lục bảo, màu thạch anh,... hoà cùng nàng thành một khối u ám xinh đẹp. một nỗi buồn xinh đẹp. và bất động. dường như em là thứ duy nhất có sinh khí ở nơi này. và em tự cảm thấy đây là một nỗi nhơ nhuốc đáng kinh tởm trong bức tranh ấy, bức trang mà nàng làm trung tâm. tiếng kẽo kẹt của chiếc ghế dừng lại. giọng nói nàng vang lên, mỏng như gió lẩn trong các tán thông. "từ hôm nay ta sẽ gọi ngươi là roseanne." -