Chaennie Ver Vo La Phai Sung
- Mợ ba ơi, hỏng được đâu, cô út biết chắc giết con, cô út thương con Trân Ni lắm, con hỏng dám. Thằng Tí quỳ lạy trước mặt bà hai và mợ ba, nó nghe hai người này kêu nó ăn ở với Trân Ni liền xanh mặt. Lần trước con Mai chỉ đánh Trân Ni vài cái đã khiến cô út nỗi giận lôi đình, đập đầu nó thiếu điều gần chết, thằng Tí nghĩ, nó mà ăn ở với Trân Ni, chắc cô út thiến nó luôn không chừng. Bà hai tán cái quạt giấy vô đầu thằng Tí: - Mày ngu à, cùng là thân người ở với nhau, nó có cao sang gì đâu mà không dám ? Mày ở với con Trân Ni rồi thì cô út mày hỏng có tơ tưởng tới nó nữa, lúc đó thì cô út mới đỡ đánh tụi bây. Chứ để vầy hoài, tụi mày mà lén phén đụng tới con Trân Ni, không chừng cô út xẻo thịt tụi bây. - Nhưng....- Thằng Tí cảm thấy cũng có phần hợp lí, trong nhà này ai nấy đều sợ Trân Ni, nói đúng hơn là sợ cô út, đụng tới nàng thì cô út liền ra mặt. Nếu Trân Ni trở thành người của thằng Tí thì cô út cũng sẽ không quan tâm nàng nữa, lúc đó tụi nó cũng đỡ bị đánh mắng hơn.- Tối nay cô út bây về trễ, nghe đâu đi nhậu với cô hai ở trên chỗ nhà tri huyện. Liệu mà làm cho tốt, làm xong tao nói ông cả gả nó cho mày. Thằng Tí nghe xong mừng rơn. Nói thật là nó thèm nàng lâu rồi nhưng không dám làm bậy, mấy lần dòm trộm nàng tắm ở ngoài sông, mặc dù nàng vẫn còn mặc yếm nhưng từng đường nét trên cơ thể nàng làm nó thèm rỏ dãi. Nay mợ ba và bà hai đã nói thì nó không ngại. Thằng Tí hào hứng, tưởng tượng tối nay sẽ được Trân Ni "phục vụ" chỉ nghĩ tới cơ thể nàng mà nó đã không chịu nỗi, cả người tê rần. Quả nhiên Thái Anh đi tới chiều tối vẫn chưa về. Sau khi cả nhà dùng cơm, mợ ba nhìn nàng nói : - Trân Ni, đi ngủ sớm đi, này để con Mai dọn. - Mợ ba, con làm được. - Trân Ni lấy làm lạ, bình thường không có Thái Anh, mợ ba tìm cách làm khó dễ nàng sao hôm nay lại quan tâm này như thế ? - Tao kêu đi ngủ thì đi đi. - Mợ ba gắt gỏng. - Dạ. - nàng không dám cãi, chạy bán mạng vào phòng. Mợ ba nhướn mắt với thằng Tí, nó liền nở nụ cười khoái trá đi theo Trân Ni. Trân Ni vừa đóng cửa đã nghe tiếng gõ cửa. - Ai ? - Nàng mở cửa, thằng Tí cứ thế xông vào, đóng lại rồi đè nàng trên giường, tất cả hành động đều rất gọn gàng nhanh nhảu. - Anh Tí, anh...aaaaa.... - Nàng bị thằng Tí đè, cái eo va chạm xuống giường đau điếng. .- Anh làm gì vậy anh Tí ? - Nàng cựa quậy đẩy nó ra, nhưng nó càng mạnh tay hơn, hai tay nó xiết hai tay nàng, hai chân cũng nhanh chóng đè lên hai bắp đùi nàng. - Ngoan một chút, anh sẽ nhẹ nhàng với em. - Nó cười man rợ, liếm môi.- Anh như vầy ông cả biết sẽ đánh chết hai đứa. - Nàng sợ hãi, hai chân nàng bị nó mở to, còn đè chặt, tư thế này quá dâm dục, nếu ai bắt gặp, nàng không biết phải làm sao minh oan. - Không sao, có mợ ba lo, mợ ba nói chỉ cần em chịu ngủ với anh, mợ ba gả em cho anh. - Nó sờ khuôn mặt nàng, bàn tay khô ráp kéo quần nàng xuống. Trân Ni giãy giụa, nhất định không để nó cởi quần mình ra, nàng lắc đầu khổ sở. - Em hông chịu, em hỏng thương anh. Anh buông em ra..... - Bàn tay thằng Tí vừa to vừa sần sùi, chạm vào da thịt làm nàng đau đớn, nàng nhớ tới bàn tay mịn màn của cô, nàng uất ức khóc lớn. - Tiếng gì ồn vậy bây ? - Ông hội đang ngồi trên giường, nghe tiếng ai đó la hét từ xa liền bước ra, ngay lập tức bị bà hai lôi vô phòng: - Không có gì đâu mình, chắc mấy con chuột, đi, vô phòng em bóp vai cho mình. Thằng Tí dùng sức đè chặt nàng, mặc cho nàng đang khóc lóc thảm thiết. - Em nằm im đi, sẽ rất sướng.Bàn tay nó vén ống quần nàng lên, sờ sờ vào đùi nàng, bàn tay kia nhanh chóng xé áo nàng ra, chỉ còn lại cái yếm, nó hưng phấn cách một lớp vải chạm vào ngực nàng. - Anh bị điên rồi, buông em ra....aaa....em không muốn.... Trân Ni la khản cả cổ, cảm nhận bàn tay kia đang chu du khắp cơ thể mình, nàng hết sức, không thể cựa quậy, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. - Ngoan ngoan, em sẽ thích..... Cái tay bóp liên tục vào đùi nàng, khiến nàng khổ sở dùng tay đẩy tay nó ra rồi van lớn: - Em lạy anh Tí ơi....cô út ơi.... - Em có tình ý với cô út à ? - Nó bực bội, ngay lúc hưng phấn lại nghe nàng gọi cô út, nó tức giận nắm lấy dây yếm nàng, kéo ra. - Em....anh buông em ra..... Trân Ni ôm trước ngực mình, khóc rống. Vậy là hết thật rồi, Trân Ni buông xuôi....
Một lực đạo đạp văng cánh cửa. Thái Anh thở hồng hộc, gầm gừ đi tới túm lấy cổ áo thằng Tí mà rống lên - Mày..... - Cô......cô út..... - Nó run rẩy, trèo khỏi người nàng, quỳ lạy cô. Thái Anh nhìn nàng, chỉ còn lại cái yếm cũng bị đứt dây, cả cơ thể run rẩy nép vào góc tường, cô trợn mắt lên nhìn thằng Tí. Cũng may thằng Tèo buổi trưa nghe được bà hai và mợ ba nói chuyện với thằng Tí, liền chạy đi tìm cô, nhưng do nhà tri huyện quá xa, nó đi mãi tới buổi chiều mới tới nơi, cũng may Thái Anh đã chạy về kịp. Nghe tiếng động, ai cũng tụm lại. Thằng Tí đang ôm chân Thái Anh kêu gào, còn Trân Ni đầu tóc rũ rượi co rút ở trong vách, quần áo xộc xệch. - Chuyện gì vậy Thái Anh ? - Ông hội cầm gậy, nhìn thoáng cũng biết đã có chuyện gì nhưng vẫn muốn xác nhận lại. - Thằng chó này, dám vô phòng Trân Ni làm bậy. - Cô nói rồi đạp cho nó một cái lăn quay.Mợ ba bám vào tay chồng mình, giả vờ sợ sệt lên tiếng : - Ôi trời, thật xấu hổ. Tụi bây tư tình với nhau bao lâu rồi hả ? Cô quay quắt nhìn cô ta hỏi. - Tại sao mợ lại nói là tư tình, mà không phải thằng Tí làm bậy ? - Tôi....- Mợ ba cứng họng, ai cũng thấy Trân Ni đang khóc sướt mướt, nếu là tư tình cần gì khóc ? Mợ ba biết mình nói hớ nên im lặng. - Thằng Tí, mày điên rồi hả ? - Bà ba đến vỗ vỗ vai con gái mình, bà biết cô sẽ không để chuyện này trôi qua như vậy đâu, chỉ có thể khiến cô nguôi giận ngay trong thời điểm này. Lệ Sa nhìn Trân Ni rồi nhìn Trí Tú, chị đi tới tát vào mặt nó. - Mày gan cùng mình, không biết xấu hổ hả ? - Chị gầm gừ, nếu đây là Trí Tú, chị nhất định xé xác nó ra. Thái Anh vì đang say nên hơi loạng choạng, phẩy tay. - Đem nó xuống nhà dưới, nhốt lại, mai tao tính, cha má đi ngủ đi. - cô nhìn Trân Ni bé bỏng đang sợ hãi ở kia, cô không muốn kinh động nàng.- Tèo, nấu cho cô út canh giải rượu. - Bà cả dặn, tay cầm chuỗi hạt đi ra, cầu nguyện cho ngày mai Thái Anh đánh chết cái thằng khốn kia cũng được. Cô đóng cửa lại, từ từ tiến lại chỗ nàng, leo lên giường dịu dàng gọi: - Trân Ni..... Cô đem nàng nhốt vào lòng. Cơ thể nhỏ bé run rẩy bám vào cô, còn cọ cọ nũng nịu. - Cô út.... Trân Ni ôm lấy cô khóc nấc lên, đầu cọ vào hõm cổ cô, tuy cô còn hơi men nhưng Trân Ni không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh người này. Nàng tủi thân trách : - Con tưởng cô út hỏng về cứu con. - Nín, tôi đây rồi, mặc áo vô. Đừng sợ. - Cô chạm vào da thịt đang lạnh lẽo của nàng, cô đau lòng thắt lại dây áo yếm cho nàng rồi mặc lại cái áo bà ba, cẩn thận bấm lại từng nút một.- Anh Tí làm con sợ lắm....hư hức......ảnh xé áo con, ảnh còn bóp bóp chỗ này, còn sờ.....cô út ơi, có phải con hỏng còn sạch sẽ nữa hông ? - Trân Ni tức nghẹn, đem tay cô đặt lên đùi rồi lên ngực mình để diễn tả lại hành động của thằng Tí lúc nãy, nàng uất ức nghĩ rằng bản thân đã dơ bẩn rồi. - Không có, không có. Trân Ni không sao hết. - Thái Anh vuốt ve khuôn mặt đầy nước của nàng, đôi mắt cô cũng rưng rưng, nếu hôm nay cô về trễ, nàng bị biến thành người đàn bà của kẻ khác, thì cô thề cho dù bị đày xuống âm ti địa ngục, cô cũng lột sạch da thằng Tí ra rồi hành hạ nó, cho nó sống không được mà chết cũng không xong. - Con muốn đi tắm. - Nàng cọ cọ cơ thể mình, cảm thấy hết sức khó chịu khi bị thằng Tí chạm vào. - Được, ra bờ sông, tôi tắm cho chị. - Nhưng.... - Trân Ni đỏ mặt lén nhìn cô. Nhưng hình như cô út không có tạp niệm, thật sự chỉ muốn giúp nàng thôi. - Đi mau.
Mở cửa ra, thằng Tèo cầm trên tay chén canh nghi ngút khói. - Cô út, canh giải rượu. - Để trên bàn. - cô níu tay Trân Ni đi ra ngoài. - Cô út đi đâu vậy, cô út say quá rồi. - Thằng Tèo lo lắng hỏi một câu, bây giờ cũng đã tối rồi mà cô út còn muốn cùng Trân Ni đi đâu ? - Tao ra bờ sông, cấm đứa nào béng mảng tới gần, không tao móc mắt hết. - Cô chỉ tay vào mặt nó, thằng Tèo gật gật thiếu điều muốn rớt đầu ra, có cho tiền nó cũng không dám ra ngoài đó. Ra bờ sông, Thái Anh đích thân cởi áo bà ba cho nàng, tay múc nước xối nhè nhẹ trên cổ nàng, vì trời cũng đã tối nên không thể gội đầu, chỉ có thể kì cọ một chút. - Cô út, chuyện này con làm được. - Trân Ni ngượng ngùng, nếu ai biết cô út tắm cho nàng, chắc sẽ kinh thiên động địa luôn cho xem. - Ngồi yên. - Cô ra lệnh, tay kì cọ cổ, tay, lưng cho nàng. - Xin lỗi đã không về sớm hơn. - Cô nhỏ nhẹ bên tai nàng.- Nhưng cô út cũng về kịp rồi. - Trân Ni quay sang mỉm cười. Cảm nhận bàn tay cô mịn màn đang xoa lấy bả vai nàng, rất dễ chịu. - Ừ. Rất may. - Cô tự nói với bản thân mình. Rất may mình đã về sớm, nếu không mình sẽ ân hận cả đời này. Cô đem chai sữa tắm trút ra trên lòng bàn tay rồi thoa đều. - Này là cô út mua trên tỉnh mà. - Trân Ni ngửi thấy mùi thơm trên tay cô rồi trên người mình, nàng nhớ hình như cái này là của cô mà, bởi vì mỗi lần đến gần cô, đều nghe được mùi hương này. - Ừa, gọi là sữa tắm, mấy người Pháp hay xài cái này, thoa lên da....như vầy......như vầy.... - Cô vừa nói vừa xoa đều cả cơ thể cho nàng, tay trượt trên làn da nõn nà, cô hài lòng vuốt nhẹ rồi chà xát. - Sau này mỗi ngày đều thoa cái này, hết tôi mua thêm. Rất thơm, tôi rất thích. - Ưm...... - Trân Ni bị cô xoa đến nỗi giữ được bình tĩnh mà rên lên một tiếng.- Sao vậy ? - Thái Anh tủm tỉm cười, cô biết nàng vì sao lại thế, nhưng cũng mong muốn chọc ghẹo nàng một chút. Trân Ni đưa tay cô ra khỏi vai mình ròi nói. - Cô...cô út, đừng làm vậy nữa, con...nhột...tự nhiên cái bắp đùi nó ngứa. - Ai chạm vào chị đều như vậy à? - Thái Anh không vui hỏi. - Hỏng có, anh Tí đụng vô con, con thấy sợ lắm, còn cô út....thì hỏng có sợ, thấy.....thích. Thái Anh hài lòng, đem nước xối qua thêm một lần rồi buông tha cho nàng đi thay đồ. ******Bữa cơm trưa ngày hôm sau, ai cũng nghĩ cô út đã nguôi giận chuyện của thằng Tí, dù gì Trân Ni cũng chỉ là một con hầu, chắc cô không làm lớn chuyện đâu. Thái Anh chậm rãi ăn, Trân Ni đứng kế bên hầu. Nhìn thấy ông hội đứng dậy cô liền đưa mắt hỏi:- Cha ăn xong rồi hả ? - Ừa, nay cha đi coi hát, đi không ? - ông vui vẻ nói, ông muốn tránh mặt để Thái Anh có thể xử vụ thằng Tí, ông biết chuyện đó có liên quan tới bà hai và mợ ba, ông cũng chả cần quan tâm. - Thôi, cha đi đi. Cô nhìn thằng Tèo, ra lệnh. - Đem thằng Tí lên cho tao. - Cô út, tha cho con đi. - Thằng Tí bị trói quỳ ở dưới chân cô, nó khóc lóc đưa đôi mắt nhìn bà hai và mợ ba, Nhưng đáp lại nó chỉ là ánh mắt hờ hững. Nó thì làm gì dám khai ra hai người đó, nó biết nhà nó còn cha mẹ già, nếu cãi lại chắc gì họ tha cho cha mẹ nó ? Nó tự nói bản thân mình ngu ngốc tại sao lúc đầu lại nghe theo lời xúi bậy của hai người họ làm chi để bây giờ khốn khổ vậy nè. Cô đưa đôi mắt nhu tình nhìn nàng, dịu dàng nói nhỏ : - Trân Ni, chạy xuống bếp, đem cái chày đâm tiêu lên đây. Trân Ni không biết cô muốn làm gì nhưng cũng không dám cãi lời liền chạy xuống bếp lấy cái chày đâm tiêu lên. Cô cầm lấy, cái chày hình trụ bằng đá nặng cực kì, to bằng bắp tay người. Thằng Tí và mọi người trên bàn đều rợn người, cô muốn làm gì ? Trân Ni chạm vào bả vai cô, nhưng cô chỉ dửng dưng xem xét cái chày, cô vuốt lên vuốt xuống vài cái, cô nhìn sang bà hai, mợ ba, họ nổi gai ốc cúi đầu thấp, không dám chứng kiến sự việc tiếp theo. Một tay cầm lấy bàn tay thằng Tí đặt lên bàn, một tay cầm cái chày, cô nhìn nó, lạnh lùng hỏi : - Cái tay nào sờ đùi Trân Ni ? Cái tay nào sờ ngực Trân Ni ? Cái tay nào xé áo Trân Ni ? - Cô....ÁAAAAAAAAAAA
Nó còn đang định van xin, thì cái chày đá đã không nhân nhượng đập vào bàn tay nó, mấy khớp xương kêu rốp rốp gãy vụn, máu tuôn ra như nước, may là chưa bị lìa ra, da thịt nát bét, nó quằn quại ôm lấy bàn tay mình, nước mắt giàn giụa. Bàn tay đau đớn kịch liệt, cả cơ thể như bị xé rách ra, nó là thân đàn ông mà còn phải khóc, chứng tỏ cô dùng sức rất nhiều. - ÁAAA.......cô út....cô.....cô làm gì vậy ?
- Mợ ba bám vào chồng, mặt mũi cô ta xanh lè như tàu lá chuối, thằng Tí như con sâu róm со rút dưới sàn với cái tay máu me, mợ ba thoáng nhìn xuống bàn tay mình, khẽ nuốt khan. Trân Ni giật mình lùi ra sau bịt mắt lại, nàng run run, không dám tưởng tượng cô sẽ đập nát tay thằng Tí. Lệ Sa đưa Trí Tú vào trong lòng mình, Trí Tú hoảng sợ lầm rầm. - Trời đất ơi. Bà hai cũng hoảng sợ không kém, tay chân bà run run giơ lên, miệng lắp bắp :- Con....chuyện này không có gì nghiêm trọng. Là đàn ông mà, nó cũng "thiếu thốn". - Bà hai nhìn cô, ánh mắt cô không có một chút nào gợn sóng, rất bình thản nhìn bà. - Thiếu thốn chỗ nào thì thiếu thốn, đừng đụng tới Trân Ni. - Chỉ là một con hầu...- Cậu ba lên tiếng, chuyện gia nhân ăn ở với nhau cũng đâu có gì lạ, cùng lắm đánh một trận rồi đuổi đi hoặc làm cái đám nhỏ nhỏ cho tụi nó cưới nhau, có cần làm tới mức này không ? Cô đưa mắt nhìn cậu ba, cô dọng chài đâm tiêu xuống bàn một cái ầm, chén đĩa ở cạnh bàn rơi xuống loảng xoảng, khuôn mặt cô tỉnh bơ như không có gì xảy ra. Cậu ba im bặt. Cô nhìn thằng Tí nói: - Lần này là bàn tay, lần sau tao rút gân mày. Xéo xuống nhà dưới. Gia nhân đem thằng Tí xuống dưới, nhưng không một ai xót thương, ai cũng biết nó là do nghe lời bà hai và mợ ba xúi bậy, tự làm tự chịu.Bà hai sa sầm nét mặt. Rõ ràng Thái Anh đang muốn răn đe bà. - Cái nhà này, ai đụng tới Trân Ni, cho dù là ai tôi cũng đập nát. Cô quăng cái chày đâm tiêu xuống nền nhà, trên đó vẫn còn dính máu của thằng Tí, chảy dọc cái chày, nhìn kinh dị vô cùng :- Cô....cô út.... - Mợ ba run rẩy. - Gì, động phạm gì tới mợ sao ? - Thái Anh nhíu mày nhìn cô ta. - Kh... không.....chỉ là.....Cậu ba nói nhỏ vào tai vợ mình. - Em im đi, khéo nó đập luôn em. Trí Tú sau khi bình tĩnh liền đưa mắt nhìn Thái Anh rồi ngụ ý nói: - Cô út nói gì vậy, thật hung dữ, ai đụng tới Trân Ni đều đập nát tay sao ? Chị dâu cũng đập ? - CHỊ.. ....DÂU.... CŨNG.....ĐẬP. - Cô trừng mắt nhìn mợ ba, cho dù là ai cũng sẽ đập.
Một lực đạo đạp văng cánh cửa. Thái Anh thở hồng hộc, gầm gừ đi tới túm lấy cổ áo thằng Tí mà rống lên - Mày..... - Cô......cô út..... - Nó run rẩy, trèo khỏi người nàng, quỳ lạy cô. Thái Anh nhìn nàng, chỉ còn lại cái yếm cũng bị đứt dây, cả cơ thể run rẩy nép vào góc tường, cô trợn mắt lên nhìn thằng Tí. Cũng may thằng Tèo buổi trưa nghe được bà hai và mợ ba nói chuyện với thằng Tí, liền chạy đi tìm cô, nhưng do nhà tri huyện quá xa, nó đi mãi tới buổi chiều mới tới nơi, cũng may Thái Anh đã chạy về kịp. Nghe tiếng động, ai cũng tụm lại. Thằng Tí đang ôm chân Thái Anh kêu gào, còn Trân Ni đầu tóc rũ rượi co rút ở trong vách, quần áo xộc xệch. - Chuyện gì vậy Thái Anh ? - Ông hội cầm gậy, nhìn thoáng cũng biết đã có chuyện gì nhưng vẫn muốn xác nhận lại. - Thằng chó này, dám vô phòng Trân Ni làm bậy. - Cô nói rồi đạp cho nó một cái lăn quay.Mợ ba bám vào tay chồng mình, giả vờ sợ sệt lên tiếng : - Ôi trời, thật xấu hổ. Tụi bây tư tình với nhau bao lâu rồi hả ? Cô quay quắt nhìn cô ta hỏi. - Tại sao mợ lại nói là tư tình, mà không phải thằng Tí làm bậy ? - Tôi....- Mợ ba cứng họng, ai cũng thấy Trân Ni đang khóc sướt mướt, nếu là tư tình cần gì khóc ? Mợ ba biết mình nói hớ nên im lặng. - Thằng Tí, mày điên rồi hả ? - Bà ba đến vỗ vỗ vai con gái mình, bà biết cô sẽ không để chuyện này trôi qua như vậy đâu, chỉ có thể khiến cô nguôi giận ngay trong thời điểm này. Lệ Sa nhìn Trân Ni rồi nhìn Trí Tú, chị đi tới tát vào mặt nó. - Mày gan cùng mình, không biết xấu hổ hả ? - Chị gầm gừ, nếu đây là Trí Tú, chị nhất định xé xác nó ra. Thái Anh vì đang say nên hơi loạng choạng, phẩy tay. - Đem nó xuống nhà dưới, nhốt lại, mai tao tính, cha má đi ngủ đi. - cô nhìn Trân Ni bé bỏng đang sợ hãi ở kia, cô không muốn kinh động nàng.- Tèo, nấu cho cô út canh giải rượu. - Bà cả dặn, tay cầm chuỗi hạt đi ra, cầu nguyện cho ngày mai Thái Anh đánh chết cái thằng khốn kia cũng được. Cô đóng cửa lại, từ từ tiến lại chỗ nàng, leo lên giường dịu dàng gọi: - Trân Ni..... Cô đem nàng nhốt vào lòng. Cơ thể nhỏ bé run rẩy bám vào cô, còn cọ cọ nũng nịu. - Cô út.... Trân Ni ôm lấy cô khóc nấc lên, đầu cọ vào hõm cổ cô, tuy cô còn hơi men nhưng Trân Ni không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh người này. Nàng tủi thân trách : - Con tưởng cô út hỏng về cứu con. - Nín, tôi đây rồi, mặc áo vô. Đừng sợ. - Cô chạm vào da thịt đang lạnh lẽo của nàng, cô đau lòng thắt lại dây áo yếm cho nàng rồi mặc lại cái áo bà ba, cẩn thận bấm lại từng nút một.- Anh Tí làm con sợ lắm....hư hức......ảnh xé áo con, ảnh còn bóp bóp chỗ này, còn sờ.....cô út ơi, có phải con hỏng còn sạch sẽ nữa hông ? - Trân Ni tức nghẹn, đem tay cô đặt lên đùi rồi lên ngực mình để diễn tả lại hành động của thằng Tí lúc nãy, nàng uất ức nghĩ rằng bản thân đã dơ bẩn rồi. - Không có, không có. Trân Ni không sao hết. - Thái Anh vuốt ve khuôn mặt đầy nước của nàng, đôi mắt cô cũng rưng rưng, nếu hôm nay cô về trễ, nàng bị biến thành người đàn bà của kẻ khác, thì cô thề cho dù bị đày xuống âm ti địa ngục, cô cũng lột sạch da thằng Tí ra rồi hành hạ nó, cho nó sống không được mà chết cũng không xong. - Con muốn đi tắm. - Nàng cọ cọ cơ thể mình, cảm thấy hết sức khó chịu khi bị thằng Tí chạm vào. - Được, ra bờ sông, tôi tắm cho chị. - Nhưng.... - Trân Ni đỏ mặt lén nhìn cô. Nhưng hình như cô út không có tạp niệm, thật sự chỉ muốn giúp nàng thôi. - Đi mau.
Mở cửa ra, thằng Tèo cầm trên tay chén canh nghi ngút khói. - Cô út, canh giải rượu. - Để trên bàn. - cô níu tay Trân Ni đi ra ngoài. - Cô út đi đâu vậy, cô út say quá rồi. - Thằng Tèo lo lắng hỏi một câu, bây giờ cũng đã tối rồi mà cô út còn muốn cùng Trân Ni đi đâu ? - Tao ra bờ sông, cấm đứa nào béng mảng tới gần, không tao móc mắt hết. - Cô chỉ tay vào mặt nó, thằng Tèo gật gật thiếu điều muốn rớt đầu ra, có cho tiền nó cũng không dám ra ngoài đó. Ra bờ sông, Thái Anh đích thân cởi áo bà ba cho nàng, tay múc nước xối nhè nhẹ trên cổ nàng, vì trời cũng đã tối nên không thể gội đầu, chỉ có thể kì cọ một chút. - Cô út, chuyện này con làm được. - Trân Ni ngượng ngùng, nếu ai biết cô út tắm cho nàng, chắc sẽ kinh thiên động địa luôn cho xem. - Ngồi yên. - Cô ra lệnh, tay kì cọ cổ, tay, lưng cho nàng. - Xin lỗi đã không về sớm hơn. - Cô nhỏ nhẹ bên tai nàng.- Nhưng cô út cũng về kịp rồi. - Trân Ni quay sang mỉm cười. Cảm nhận bàn tay cô mịn màn đang xoa lấy bả vai nàng, rất dễ chịu. - Ừ. Rất may. - Cô tự nói với bản thân mình. Rất may mình đã về sớm, nếu không mình sẽ ân hận cả đời này. Cô đem chai sữa tắm trút ra trên lòng bàn tay rồi thoa đều. - Này là cô út mua trên tỉnh mà. - Trân Ni ngửi thấy mùi thơm trên tay cô rồi trên người mình, nàng nhớ hình như cái này là của cô mà, bởi vì mỗi lần đến gần cô, đều nghe được mùi hương này. - Ừa, gọi là sữa tắm, mấy người Pháp hay xài cái này, thoa lên da....như vầy......như vầy.... - Cô vừa nói vừa xoa đều cả cơ thể cho nàng, tay trượt trên làn da nõn nà, cô hài lòng vuốt nhẹ rồi chà xát. - Sau này mỗi ngày đều thoa cái này, hết tôi mua thêm. Rất thơm, tôi rất thích. - Ưm...... - Trân Ni bị cô xoa đến nỗi giữ được bình tĩnh mà rên lên một tiếng.- Sao vậy ? - Thái Anh tủm tỉm cười, cô biết nàng vì sao lại thế, nhưng cũng mong muốn chọc ghẹo nàng một chút. Trân Ni đưa tay cô ra khỏi vai mình ròi nói. - Cô...cô út, đừng làm vậy nữa, con...nhột...tự nhiên cái bắp đùi nó ngứa. - Ai chạm vào chị đều như vậy à? - Thái Anh không vui hỏi. - Hỏng có, anh Tí đụng vô con, con thấy sợ lắm, còn cô út....thì hỏng có sợ, thấy.....thích. Thái Anh hài lòng, đem nước xối qua thêm một lần rồi buông tha cho nàng đi thay đồ. ******Bữa cơm trưa ngày hôm sau, ai cũng nghĩ cô út đã nguôi giận chuyện của thằng Tí, dù gì Trân Ni cũng chỉ là một con hầu, chắc cô không làm lớn chuyện đâu. Thái Anh chậm rãi ăn, Trân Ni đứng kế bên hầu. Nhìn thấy ông hội đứng dậy cô liền đưa mắt hỏi:- Cha ăn xong rồi hả ? - Ừa, nay cha đi coi hát, đi không ? - ông vui vẻ nói, ông muốn tránh mặt để Thái Anh có thể xử vụ thằng Tí, ông biết chuyện đó có liên quan tới bà hai và mợ ba, ông cũng chả cần quan tâm. - Thôi, cha đi đi. Cô nhìn thằng Tèo, ra lệnh. - Đem thằng Tí lên cho tao. - Cô út, tha cho con đi. - Thằng Tí bị trói quỳ ở dưới chân cô, nó khóc lóc đưa đôi mắt nhìn bà hai và mợ ba, Nhưng đáp lại nó chỉ là ánh mắt hờ hững. Nó thì làm gì dám khai ra hai người đó, nó biết nhà nó còn cha mẹ già, nếu cãi lại chắc gì họ tha cho cha mẹ nó ? Nó tự nói bản thân mình ngu ngốc tại sao lúc đầu lại nghe theo lời xúi bậy của hai người họ làm chi để bây giờ khốn khổ vậy nè. Cô đưa đôi mắt nhu tình nhìn nàng, dịu dàng nói nhỏ : - Trân Ni, chạy xuống bếp, đem cái chày đâm tiêu lên đây. Trân Ni không biết cô muốn làm gì nhưng cũng không dám cãi lời liền chạy xuống bếp lấy cái chày đâm tiêu lên. Cô cầm lấy, cái chày hình trụ bằng đá nặng cực kì, to bằng bắp tay người. Thằng Tí và mọi người trên bàn đều rợn người, cô muốn làm gì ? Trân Ni chạm vào bả vai cô, nhưng cô chỉ dửng dưng xem xét cái chày, cô vuốt lên vuốt xuống vài cái, cô nhìn sang bà hai, mợ ba, họ nổi gai ốc cúi đầu thấp, không dám chứng kiến sự việc tiếp theo. Một tay cầm lấy bàn tay thằng Tí đặt lên bàn, một tay cầm cái chày, cô nhìn nó, lạnh lùng hỏi : - Cái tay nào sờ đùi Trân Ni ? Cái tay nào sờ ngực Trân Ni ? Cái tay nào xé áo Trân Ni ? - Cô....ÁAAAAAAAAAAA
Nó còn đang định van xin, thì cái chày đá đã không nhân nhượng đập vào bàn tay nó, mấy khớp xương kêu rốp rốp gãy vụn, máu tuôn ra như nước, may là chưa bị lìa ra, da thịt nát bét, nó quằn quại ôm lấy bàn tay mình, nước mắt giàn giụa. Bàn tay đau đớn kịch liệt, cả cơ thể như bị xé rách ra, nó là thân đàn ông mà còn phải khóc, chứng tỏ cô dùng sức rất nhiều. - ÁAAA.......cô út....cô.....cô làm gì vậy ?
- Mợ ba bám vào chồng, mặt mũi cô ta xanh lè như tàu lá chuối, thằng Tí như con sâu róm со rút dưới sàn với cái tay máu me, mợ ba thoáng nhìn xuống bàn tay mình, khẽ nuốt khan. Trân Ni giật mình lùi ra sau bịt mắt lại, nàng run run, không dám tưởng tượng cô sẽ đập nát tay thằng Tí. Lệ Sa đưa Trí Tú vào trong lòng mình, Trí Tú hoảng sợ lầm rầm. - Trời đất ơi. Bà hai cũng hoảng sợ không kém, tay chân bà run run giơ lên, miệng lắp bắp :- Con....chuyện này không có gì nghiêm trọng. Là đàn ông mà, nó cũng "thiếu thốn". - Bà hai nhìn cô, ánh mắt cô không có một chút nào gợn sóng, rất bình thản nhìn bà. - Thiếu thốn chỗ nào thì thiếu thốn, đừng đụng tới Trân Ni. - Chỉ là một con hầu...- Cậu ba lên tiếng, chuyện gia nhân ăn ở với nhau cũng đâu có gì lạ, cùng lắm đánh một trận rồi đuổi đi hoặc làm cái đám nhỏ nhỏ cho tụi nó cưới nhau, có cần làm tới mức này không ? Cô đưa mắt nhìn cậu ba, cô dọng chài đâm tiêu xuống bàn một cái ầm, chén đĩa ở cạnh bàn rơi xuống loảng xoảng, khuôn mặt cô tỉnh bơ như không có gì xảy ra. Cậu ba im bặt. Cô nhìn thằng Tí nói: - Lần này là bàn tay, lần sau tao rút gân mày. Xéo xuống nhà dưới. Gia nhân đem thằng Tí xuống dưới, nhưng không một ai xót thương, ai cũng biết nó là do nghe lời bà hai và mợ ba xúi bậy, tự làm tự chịu.Bà hai sa sầm nét mặt. Rõ ràng Thái Anh đang muốn răn đe bà. - Cái nhà này, ai đụng tới Trân Ni, cho dù là ai tôi cũng đập nát. Cô quăng cái chày đâm tiêu xuống nền nhà, trên đó vẫn còn dính máu của thằng Tí, chảy dọc cái chày, nhìn kinh dị vô cùng :- Cô....cô út.... - Mợ ba run rẩy. - Gì, động phạm gì tới mợ sao ? - Thái Anh nhíu mày nhìn cô ta. - Kh... không.....chỉ là.....Cậu ba nói nhỏ vào tai vợ mình. - Em im đi, khéo nó đập luôn em. Trí Tú sau khi bình tĩnh liền đưa mắt nhìn Thái Anh rồi ngụ ý nói: - Cô út nói gì vậy, thật hung dữ, ai đụng tới Trân Ni đều đập nát tay sao ? Chị dâu cũng đập ? - CHỊ.. ....DÂU.... CŨNG.....ĐẬP. - Cô trừng mắt nhìn mợ ba, cho dù là ai cũng sẽ đập.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com