Chaennie Tron Doi Tron Kiep
Đến lúc tôi hồi phục thần trí, người đã ở đồn cảnh sát.Đồng phục cảnh sát Ukraine có màu xanh xám, hơi giống sắc phục của ngành đường sắt ở trong nước.Về giới cảnh sát, lúc ở trong nước tôi đã không có ấn tượng tốt lắm. Khi đến Ukraine, ngoài những điều nghe được từ đồng bào, bộ mặt tham lam của người cảnh sát lúc nhập cảnh đã khiến ấn tượng đầu tiên của tôi giảm đi năm mươi phần trăm.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện tôi đang ở trong một căn phòng thẩm vấn kín mít. Trong phòng có một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế. Ánh đèn trên trần chiếu sáng đến mức tôi có cảm giác chóng mặt.Trí nhớ tôi dần hồi phục, cảnh tượng m.á.u m.e lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vìu đâu và hai tay, cố gắng không sợ nhưng tay chân tôi run rẩy đến lạ Người cảnh sát ngồi ở phía đối diện không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Cô ta ho khan một tiếng rồi bắt đầu dùng tiếng Anh thẩm vấn:
"Tên?""Trân Ni""Họ?""Kim""Quốc Tịch?""Đại Việt" "Thân Phận?""Sinh viên học viện âm nhạc quốc lập Odessa.""Địa Chỉ?"Tôi hoàn toàn nói tất cả địa chỉ thật, nhưng người cảnh sát chỉ cau mày nhìn tôi nói :"Tại sao địa chỉ không trùng khớp với địa chỉ trên visa?" Cô ta nói giọng tiếng Cô cứng rắn, không giống một người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng Cô miệng lụng bụng như ngậm một ngụm rượu Vodka."Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết, địa chỉ đó bao gồm cả gián và chuột". Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn cô ta: "Lẽ nào anh chưa từng sống ở ký túc xá sinh viên?"
Gương mặt lạnh lùng của người cảnh sát ấy mới dần giản ra, khóe miệng cong Bấy giờ tôi mới chú ý, người đối diện là một cô nàng Ukraine rất Đẹp. Dưới chiếc mũ cảnh sát là một đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không thấy đáy.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện tôi đang ở trong một căn phòng thẩm vấn kín mít. Trong phòng có một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế. Ánh đèn trên trần chiếu sáng đến mức tôi có cảm giác chóng mặt.Trí nhớ tôi dần hồi phục, cảnh tượng m.á.u m.e lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vìu đâu và hai tay, cố gắng không sợ nhưng tay chân tôi run rẩy đến lạ Người cảnh sát ngồi ở phía đối diện không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Cô ta ho khan một tiếng rồi bắt đầu dùng tiếng Anh thẩm vấn:
"Tên?""Trân Ni""Họ?""Kim""Quốc Tịch?""Đại Việt" "Thân Phận?""Sinh viên học viện âm nhạc quốc lập Odessa.""Địa Chỉ?"Tôi hoàn toàn nói tất cả địa chỉ thật, nhưng người cảnh sát chỉ cau mày nhìn tôi nói :"Tại sao địa chỉ không trùng khớp với địa chỉ trên visa?" Cô ta nói giọng tiếng Cô cứng rắn, không giống một người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng Cô miệng lụng bụng như ngậm một ngụm rượu Vodka."Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết, địa chỉ đó bao gồm cả gián và chuột". Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn cô ta: "Lẽ nào anh chưa từng sống ở ký túc xá sinh viên?"
Gương mặt lạnh lùng của người cảnh sát ấy mới dần giản ra, khóe miệng cong Bấy giờ tôi mới chú ý, người đối diện là một cô nàng Ukraine rất Đẹp. Dưới chiếc mũ cảnh sát là một đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không thấy đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com