TruyenHHH.com

Chaelisa Nha Ta Co Mot Tieu Thu Cover

Tiểu trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, trời đêm tĩnh mịch đã gần muốn khuya. Ngọn đèn yếu ớt lập lòe rồi chuyển mình mạnh mẽ.

Lệ Sa tay cầm đèn lồng đứng dưới bậc thềm, đôi lúc lén nhìn vào không gian sáng đèn ấm cúng.

Cảnh sướt mướt đầy tình ý cuối cùng cũng có dấu hiệu kết thúc. Thái Anh hoàn hảo đóng cửa, tìm kiếm xung quanh một hồi, miễn cưỡng lên tiếng hỏi: "Ngọc Hoa đâu?"

Lệ Sa ngay lập tức trả lời, hiện rõ căng thẳng trong lời nói: "Ngọc Hoa nàng có một ít việc cần xử trí, ta thay nàng hộ tống đại tiểu thư hồi sương phòng." Nhưng sự thật cô mới chính là người chủ động nài nỉ Ngọc Hoa nhường mình một cơ hội.

Thái Anh tiếp đến không dài dòng mà tự thân độc bước, nàng một mình bước vào con đường tối, không cần sự trợ giúp của Lệ Sa.

Nàng tốc độ giảm dần, không phải vì sợ tối hay mù mịch lối đi, mà là chau mày nhìn sang người bên cạnh. Lệ Sa song bước cùng nàng với chiếc đèn lồng cầm tay đã nguội lạnh từ lâu, biểu cảm trên mặt không thể tệ hơn.

Lệ Sa do biết đêm nay ánh trăng mờ nhạt, Thái Anh di chuyển chắc chắn sẽ gặp khó khăn, một mực đuổi theo nàng quá nhanh, quên cả chú ý tim đèn đã tắt từ khi nào. Chắc có lẽ cô âu lo dư thừa, Thái Anh trong bóng đêm vẫn định hướng rất tốt, bây giờ mà nói, người đáng lo nhất mới là bản thân mình.

Thị lực vốn yếu kém, đi trong bóng đêm không nhờ kính cận hỗ trợ, thì có mở mắt hoặc nhắm mắt cũng giống nhau mà thôi.

-"Ngươi tránh xa ta một chút! Đừng nghĩ ta tốt bụng giúp ngươi cầm máu mà không biết phân biệt trên dưới!"

Thái Anh phủi hai ngón tay ngoan cố bấu víu ống tay áo của nàng, mặc kệ người kia có loạng choạng bao nhiêu. Tĩnh Lôi ca nói không sai, Lệ Sa không phải hạng người tốt đẹp như vẻ bên ngoài.

"Tiểu thư? Chậm đã..." Lệ Sa gọi rất lâu, không một lời hồi đáp, ra là nàng bỏ đi mất rồi. Cô lần dò hơn một canh giờ, đoạn đường nào cũng y như nhau đen tối, chỉ biết men dọc gạch lót đường để làm định hướng.

Vô định, vô định bước chân, coi như cô nhân phẩm tốt, ở trước mắt lờ mờ phát hiện đóm sáng. Tới gần mới biết đây là một căn phòng, thiết nghĩ cũng đã khuya nên không thấy bóng hình gia nhân nào lảng vảng quanh đây cả.

Ở cái khu vực tối đen như mực này, đây là duy nhất căn phòng đấy vẫn còn sáng đèn. Lệ Sa không chần chừ quá lâu, liền tiến tới gõ cửa.

"Vào đi."

Cô nếu đang lo ngại nhân vật bên trong là ai thì thật hay cho câu "Buồn ngủ lại gặp chiếu manh" biểu tình ảm đạm khởi sắc vài ba phần, kia đích thị là giọng nói của Hân Nghiên. Có điều Hân Nghiên đang ở trong loại địa phương quái quỷ gì gì đây? Treo nhiều màn như vậy làm cái gì.

Lệ Sa vén đi ba lớp màn mỏng thì thở mạnh một cái, công việc này tốn nhiều sức quá đi.

"Tiểu Kỳ, ngươi lần sau còn dám chậm chạp, tháng sau cẩn thận ta trừ sạch lương của ngươi!" Hân Nghiên từ hồ nước nóng có bao nhiêu xuân cảnh đều lộ thiên mà phơi bày hết bấy nhiêu, nàng chân trần cẩn thận bước xuống bật thang gỗ. Còn đang định mắng thêm một câu thì bất động há môi.

"Á...á...á"

Một người liều mạng hét to với suy nghĩ ngốc nghếch rằng dùng hai cánh tay thon nhỏ có thể che đậy hết sắc hương tuyệt diễm.
Một người luôn miệng "Oh my god! Oh my god!" Vụn về vén bỏ nhiều lớp màn, nửa chừng va phải một nữ tì, hương liệu trên khay nàng toàn bộ rơi xuống đất.

Nữ tì Tiểu Kỳ không khá hơn là mấy, gom hết một bụng khí, dốc toàn lực gào thét "Hái Hoa Tặc!!! Người đâu! Mau bắt lấy hái hoa tặc aaaaa"

Gia nhân cách đó chừng hai mươi mét cũng bị tiếng gầm đả động giấc ngủ, đủ biết thị tì Tiểu Kỳ lớn họng cỡ nào.

Lệ Sa bối rối che hai tai chính mình. Ba mươi sáu kế, bỏ chạy là thượng sách nhưng lương tâm không phép bản thân hành động vô trách nhiệm như vậy. Định bụng hướng thị tì Tiểu Kỳ đưa ra lời giải thích, ngặt nổi nàng ngoài la hét chạy loạn thì chính là tự bưng bít ngực mình, van xin Lệ Sa cô đừng cưỡng bức nàng.

Xem chừng giải pháp này không hẳn là lựa chọn tốt, tạm thời ra khỏi nơi này đợi Hân Nghiên tâm lý ổn định, lúc đó giải thích vẫn chưa muộn nhưng "Chết tiệt!" Gia nhân kẻ nào người nấy thấp đuốc sáng đèn chuẩn bị xông vào bên trong.
"Hắn ở đây! Các ngươi nhanh chân một chút!" Tiểu Kỳ mừng rỡ vẫy tay réo gọi.

Tiểu Kỳ làm công ở Phác gia chỉ mấy năm đảo lại đây, không nhận biết được Lệ Sa cũng là lẽ hiển nhiên, còn đám gia nhân kia ngược lại quá quen mặt là đằng khác, bọn họ hớn hở hỏi: "Ơ, Lạp quản sự cũng ở đây bắt hái hoa tặc a?" , "Trời cũng không còn sớm, người cứ yên tâm nghỉ ngơi, nơi đây cứ giao cho bọn ta là được a~"

Lạp quản sự tài ba trong lời đồn đây sao? Tiểu Kỳ thân phận thấp bé, nàng thời điểm đó đứng ngoài lề xem đám đông vây quanh vị Lạp quản sự mà mọi người vẫn thường nhắc tới. Vậy ra diện mạo vị Lạp quản sự trước mặt quá là khoa trương đi. Nhưng trọng điểm hái hoa tặc không ai khác chính là cái người được gọi Lạp quản sự a~

-"Ai da! Hái hoa tặc chính là..." - "Tiểu Kỳ! Im miệng!" Hân Nghiên vén màn, ban cho Tiểu Kỳ một cái ánh mắt sắc lạnh, Tiểu Kỳ bất giác sợ run người, không dám nói tiếp.
Hân Nghiên một tay chấp sau lưng, một tay gõ đầu Tiểu Kỳ quở trách: "Chỉ là một con mèo hoang, ngươi nhìn thế nào biến thành hái hoa tặc đi?"

Tiểu Kỳ tuy là tì nữ mới nhập phủ lại được Hân Nghiên đặc biệt chọn làm thị tì thân tín, tất cả đều không phải lẽ tự nhiên, mà là nhờ vào cái đầu thông minh nhạy bén của nàng. Hân Nghiên không truy cứu, trở ngược tìm lý do bảo vệ Lệ Sa, thế thì Tiểu Kỳ nàng phải hảo hảo một phen phối hợp.

-"Ai da... lỗi tại nô tì trong cơn buồn ngủ nên hoa mắt nhìn lầm a~... thật có lỗi, thật có lỗi."

Đám gia nhân trước mặt Hân Nghiên không có lá gan biểu tình thái độ, đành kêu trời một tiếng, cũng mau lẹ kéo nhau lui xuống.

Chồi xanh xung quanh đôi hài trắng tinh đều giống nhau hoang tàn dập gãy. Thân cây đối diện căn phòng từ xa bước ra một bóng lưng nữ tử, mà nữ tử nọ là người thứ tư biết rõ nội tình, biết rõ từng chi tiết.
----------------------------------

Hân Nghiên dừng một chút, cúi nhìn đủ loại món ăn nguyên vẹn bày biện trên bàn, chưa hề có vết động đũa. Nàng thở dài tiến gần thư án, yên lặng đợi Thái Anh hoàn thiện nét bút.

Thái Anh nét bút giữa chừng chạy lệch, nàng mất hứng bôi đen cả chữ, nhấn đầu bút mất hình biến dạng nhưng bụng dạ vẫn chưa thỏa lòng.

Không cần biết Thái Anh hiện tại hay Thái Anh của trước kia, Hân Nghiên mới là lần đầu thấy qua cơn thịnh nộ của tỷ tỷ nàng. Thái Anh không ăn sáng, bữa trưa cũng từ chối nốt, ngay cả Ngọc Hoa cũng bị nàng đuổi ra ngoài.

-"Kẻ nào cả gan, dám làm tỷ tỷ phật ý đây? Muội phải thay mặt tỷ trừng trị hắn cho thực thích đáng."

Thái Anh mỗi khi tâm trạng không tốt, nàng thường hay vùi đầu viết chữ, có điều Hân Nghiên không hiểu cho lắm vì tỷ tỷ của nàng chỉ viết độc nhất một chữ "Sa" kì lạ hơn Thái Anh cũng là chẳng hiểu vì sao nàng thích chữ "Sa" nhiều như thế.
Thái Anh không viết nữa, câu hỏi Hân Nghiên thực trùng khớp tâm ý của nàng. Nàng thở hắt, không trả lời ngay mà đi về phía trường kỷ, gót chân giận dỗi dậm dậm vài cái, phồng má nhìn sang hướng khác.

Hân Nghiên nhu hòa nhún vai, đối với Thái Anh không hề mất đi nhẫn nại. Nàng lau ngón tay vấy ít mực đen kèm vỗ vỗ, hạ giọng: "Tỷ tỷ, nói Nghiên nhi biết, tỷ vì điều gì mà bực tức?"

Hân Nghiên đợi khoảng lặng trong Thái Anh trôi đi, phỏng chừng lần này tỷ tỷ nàng cực kỳ tức giận.

Thái Anh rút tay, gối đầu tựa trên trường kỷ. Nàng thì thầm nói, âm điệu không quá cứng nhắc nhưng tuyệt nhiên không thiếu phần ai oán: "Nghiên nhi không thương ta nữa."

Hân Nghiên ngạc nhiên nhướng mày, nàng liền đáp: "Ngô~ Nghiên nhi rất rất yêu thương tỷ tỷ a~"
Thái Anh nghe qua câu trả lời, nàng càng thêm buồn bã, giọng run lên: "Nghiên nhi từng nói hái hoa tặc là kẻ đại đại gian ác, nhưng cũng chính Nghiên nhi cùng hắn chơi đùa vui vẻ."

Thái Anh đêm hôm qua cảm thấy Lệ Sa không giống người bình thường. Nàng dù sao cũng là mang nội tâm trong sáng của một tiểu hài tử, miệng tuy cứng nhưng lòng lại rất mềm. Âm thầm dõi theo Lệ Sa, xem cô trước mắt gian nan như thế nào để dò tìm phương hướng, nỗi áy náy trong nàng chưa đầy năm giây ngay tức thì lắng xuống. Lệ Sa thản nhiên đẩy cửa phòng tắm đặc biệt yêu thích của Hân Nghiên. Thái Anh nàng còn lạ gì khu vực đấy, nơi Hân Nghiên vẫn hay cùng nàng tắm gội.

-"Tỷ nói cái gì hái hoa tặc, Nghiên nhi không hiểu cho lắm." Hân Nghiên bờ môi mím nhẹ, vững vàng vờ như không biết. Sự cố đêm qua nàng đã xử lý sạch sẽ, há nào có chuyện rò rỉ tới tai Thái Anh? Suy tới nghĩ lui nàng vẫn không cho là hợp lý.
"Là hắn! Chính mắt ta thấy hắn bước vào phòng tắm của Nghiên nhi! Nghiên nhi cũng là người xấu, luôn thích dối lừa người ta!"

Thái Anh đôi mắt đỏ hoe vỡ òa, nàng nức nở dụi mắt chạy thật nhanh, thật nhanh. Tĩnh Lôi ca nói đúng, ai ai cũng muốn tìm cách lừa gạt nàng, ngay cả Nghiên nhi cũng vậy, trên đời này không một ai đối nàng thật lòng yêu thương trừ hắn. Tĩnh Lôi ca chưa bao giờ lừa gạt nàng.

"Ách"

Vụ va chạm không hề nhẹ, Lệ Sa mất đà bật ngửa té. Bao nhiêu công sức của mình coi như bỏ, bát canh gà tự tay mình chế biến nửa ngày trời liền mất trắng.

Tiếng khụt khịt hơi mũi kéo cô phục hồi tinh thần. Thái Anh khúm núm cúi đầu, tự ôm chính nàng, chân nàng dường như đau đớn lắm.

-"Ngươi tránh xa ta ra! Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta!" Nàng thẳng thừng từ chối hành động quan tâm mà Lệ Sa toàn bộ dành cho mình. Không quên quơ tay loạn xạ, cấm Lệ Sa chạm vào nàng, nhưng người kia như chớ có quan tâm lời nàng nói, một phát đã bế bổng nàng trên tay.
"Nhị tiểu thư, phiền ngươi nhanh nhất có thể tìm Ngọc Hoa tới thư phòng hộ ta. Phải nhớ, nhanh nhất có thể!"

Thái Anh ngoài ý chí kiên định liên tục mắng câu "Hái hoa tặc xấu xa!" Thì chẳng còn ngôn từ phong phú nào khác. Nàng mắng được một lúc bỗng dừng một chút, Lệ Sa lấy tư cách gì có thể tùy tiện sai khiến Nghiên nhi, nói năng cũng không dùng kính ngữ. Lệ Sa trong mắt nàng mà nói, phi thường, phi thường đáng ghét!

-------------------------------

Ngọc Hoa mặt mày chảy xệ, thiếu chút khóc lóc van xin cũng không cách nào làm Thái Anh nàng hồi tâm chuyển ý.

Hân Nghiên nóng lòng lay nhẹ bờ vai Thái Anh, nàng nhấn giọng: "Tỷ tỷ! Nếu không kịp thời xử lý, suốt đời sẽ lưu lại di chứng khó lường."

-"Ta sau này sẽ đáp ứng đại tiểu thư, không bao giờ xuất hiện trước mặt người nữa." Lệ Sa nói vừa dứt câu, không để chậm trễ dù chỉ một giây mà đi khỏi nơi đó ngay tức khắc.
Lệ Sa suy đoán không sai,  Thái Anh cũng chẳng còn bướng bỉnh cứng đầu, nàng phối hợp phi thường tốt là đằng khác.

Thật sự mà nói, Lệ Sa không hiểu nàng vì sao thù hằn căm ghét mình nhiều như vậy. Nán thêm một chút ẩn mình, xem Ngọc Hoa chăm sóc vết thương hoàn tất, cô lúc này mới chính thức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com