TruyenHHH.com

Chaelisa Nha Ta Co Mot Tieu Thu Cover

Mùi máu hăng hắc lành lạnh cùng không khí dung hòa, chóp mũi Lệ Sa hít sâu luồng hàn khí sắp nghẹt cứng. Cơ hồ rất lâu cảnh tượng này chưa thay đổi "Mày chết là đáng lắm" cách nén hơi nhấn nhá đủ biết câu nói chứa bao nhiêu căm phẫn. Miên man trong dòng suy nghĩ, thân mình cô chợt rung lắc bồng bềnh trôi...không đúng, giống lực kéo tác động từ bên ngoài thì đúng hơn, còn có âm thanh mở cửa, tiếng bánh xe lăn, cô không nghe lầm đâu.

Cô rít hơi cổ khàn đặc, áp chế cuống họng khô khốc rát buốt thều thào "Ai?" Cô thôi rung chuyển, mảnh trắng xóa trước mắt cô đần phản hồi, nhấp nhô nhăn nhúm, chậm chạp hé lộ. Sơ sơ áo quần kèm nón đội đầu rất giống một nữ y tá, cô gái ú ớ biểu cảm hãi hùng như gặp quỷ.

"Bác sĩ! Bác sĩ!"

Những người ở đây nói tiếng Việt. Đó là ý thức cuối của Lệ Sa trước khi cô lại hôn mê bất tỉnh.

                  ===============

       ==========================

[Trời ơi! Bởi sa cơ giữa chiến truờng thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu …Hà]

Ôi trời! baba của cô, quả nhạc chuông đi vào lịch sử. Thử nghĩ xem giữa cuộc họp cần sự tập trung cao độ một cách nghiêm túc nhất, bất ngờ reo lên bản nhạc đó thì Lệ Sa cô chẳng còn gì khác ngoài hỡi ôi muối mặt xấu hổ "Khỉ" nó ám cô mọi lúc mọi nơi.

"Sống chết có số, cậu trước tới chia buồn cùng cô Kim, đầu giờ chiều tôi sẽ đến đấy"

-"Baba?", chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Để ý mới thấy, cô đang nằm trên giường phủ drap trắng, cơ thể chi chít đủ loại dây nối, cổ đeo nẹp thẳng đờ, toàn thân chình ình bó bột, đối điện cô là chiếc tivi thông minh to đùng, căn phòng đầy đủ trang thiết bị hiện đại, mà hơn hết là Lạp ba, Lạp mẹ và cả Uyển Nhu ai nấy như nhau mặc quần áo bệnh nhân, kè kè giá treo nước biển bên mình.

-" Ơn trời, con tôi ", Lạp mẹ xoa phần gương mặt không bị băng kín, nét mặt xanh xao hốc hác kéo giãn, bà cười ra nước mắt.

Lạp ba, người ít thể hiện tình yêu thương dành cho con cái nhất, cũng kìm lòng không đặng hôn không biết bao nhiêu là cái trên đỉnh đầu cô.

Uyển Nhu vẫn là khóc nhiệt tình nhất, y tá qua lại hành lang còn phải hết hồn luôn mà, nàng gào khóc, réo gọi thảm thương:" Chị ơi, chị ơi chị!".

Bọn họ hết hôn rồi hít, hết hít rồi lại hôn, độ khoảng năm phút sau bác sĩ tới kiểm tra. Ông cho hay trường hợp chết đi sống lại của cô phải gọi là chấn động giới y khoa, thông thường các ca tai nạn nghiêm trọng tương tự khả năng sống là không thể.

Lệ Sa tâm hồn lơ đãng không sao hạ cánh. Mọi vật quen thuộc, có mơ cô cũng nằm mơ thấy chúng nhưng... Chỉ là đã từng. Người nhà thay phiên hỏi hang, chăm sóc, thấm ướt đôi môi khô nứt "Rát" cảm giác chân thật này khiến cô lòng dạ hoang mang rối bời.

Tai nạn? Cô... chính là mất đi sau vụ tai nạn kia mà. Thế còn Thái Anh, thế giới của nàng, tất thảy mọi thứ thuộc về nàng, ngần ấy thời gian cuộc hành trình tưởng như dài đằng đẵng, xúc cảm chân thành nhất trong cô, điều cô chưa kịp nói ra...đại tiểu thư của cô thì sao?

-" Ba, con...còn sống? ".

Lạp ba xót xa xoa đầu Lệ Sa, ông "Ừ" nhẹ, rót ít nước chu đáo đút cô từng ngụm nhỏ.

Lệ Sa hôn mê một tuần hơn, đó cũng chính là khoảng thời gian ông, Lạp mẹ, Uyển Nhu nhập viện truyền nước biển. Hay tin Lệ Sa gặp tai nạn mất đi tính mạng, cú sốc đó quá khủng khiếp.

                  =============

        ======================

Mặt trời mọc rồi lặng, vần trăng treo cao cũng là mờ nhạt. Cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần mà nói.

Nàng rạng ngời, hai bàn tay đan xen nắm chặt chạy dưới màn tuyết đầu mùa.
Nàng chủ động nắm tay cô sưởi ấm, nụ cười nàng truyền nguồn năng lượng tốt đẹp gấp vạn lần những gì cô từng có được, một thứ gì đó khó diễn đạt bằng lời.

Nàng bất động, máu đỏ dọc theo sườn mặt đi qua cổ, loang lổ y phục bạch sắc của nàng, y như mới diễn ra đây thôi.

-" Lệ Sa! Chị khóc? ", Uyển Nhu sửng sốt là có lý do. Nàng trước giờ chưa thấy qua Lệ Sa rơi lệ, thuở bé thơ nàng luôn coi Lệ Sa là một tượng đài nữ cường tài ba bất khuất, có khi nàng còn hoài nghi Lệ Sa tuyến lệ ắt có vấn đề.

Lệ Sa phát giác thì đôi mắt đã cay xè sưng húp. Cô nhìn đi nơi khác bác bỏ câu hỏi của Uyển Nhu.

["Q" tám trăm lẻ bốn tin nhắn]

Uyển Nhu mở màn hình, lướt chậm các mục tin nhắn. Nàng vừa phục hồi sim điện thoại cô sáng nay, ồ ạt tin nhắn không sao đếm xuể do "Q" gửi tới. Lệ Sa có vẻ không mấy quan tâm bèn thu điện thoại, vừa nhai miếng lê ngọt nước đồng thời cười nham hiểm.
-" Bạn gái của chị à? ".

"Im lặng"

-" Thế có xinh xẻo như em không?".

"Im lặng"

-" Giúp việc nói gần tuần nay luôn có cô gái tầm hai mươi mấy tuổi tìm chị á, nhưng baba bảo vụ tai nạn này phải giữ bí mật, tránh đi phiền phức từ bọn moi tin "

-" Gọi trợ lý D hộ chị. Bật loa và ra ngoài đợi chị ".

Lệ Sa như một cỗ máy được lập trình sẵn, nói năng vô cảm, nghiêm nghị nhất mà Uyển Nhu từng biết qua. Nàng không nhiều lời, răm rắp làm theo.

Uyển Nhu thỉnh thoảng ngó vào bên trong rồi rất nhanh quay đầu.

Cô gái trẻ phong cách ăn mặc khá thời trang, giày cao gót cho đến túi xách đồng hồ, toàn hàng hiệu đắc tiền. Nàng đi ngang cánh cửa mà Uyển Nhu đang canh giữ bỗng nhiên thay đổi thái độ, rối rít đập cửa tính xông thẳng vào bên trong.

-" Ể.... ể ", Uyển Nhu chặn lối vào, tiếc là chậm hơn cô gái nọ. Người đã vào tận giường bệnh, bất chấp ôm Lệ Sa vùi đầu òa khóc, khóc ngon lành.
"Cạch"

Uyển Nhu giật mình chạy vọt sau cuối dãy hành lang, đảo ngược về đầu lối đi, người qua lại phần đông bệnh nhân, y tá, bác sĩ, thân nhân nuôi bệnh rất lát đát chỉ vài người phụ nữ, chẳng có ai sử dụng máy ảnh.

-" Xin lỗi ".

Người đàn ông bịt kín mặt, khoát áo blouse trắng bưng chiếc hộp giấy trên tay coi bộ có việc gấp. Uyển Nhu đành nép mình nhường lối cho anh ta.

                     ============

-" Ánh Quỳnh, tôi khó thở ".

Ánh Quỳnh không tình nguyện buông tha Lệ Sa. Nàng lần dò bàn tay cô, miết da thịt mềm mại.

-" Em không muốn sang Đức nữa. Mình hẹn hò được không? ".

"Khụ khụ"

-" Chúng ta có mặt không đúng lúc thì phải ".

Ánh Quỳnh không những không bối rối, ngược lại nói năng lưu loát đỡ lấy chiếc bình giữ nhiệt trên tay Lạp mẹ : " Chào hai bác, cháu tên Ánh Quỳnh, là bạn gái của chị Lệ Sa ạ ".
Ông và Lạp mẹ nhìn nhau rồi cười nhẹ lắc đầu, bà hơi liết mắt sang con gái mình, cô không nói gì chỉ lơ là ngắm cảnh quan bên ngoài tấm kính.

Ở Việt Nam, vấn đề đồng tính bớt khắt khe nhiều hơn xưa. Cánh nhìn nhận dành cho người đồng tính có chiều hướng tích cực hơn, hầu như việc kì thị hay thành kiến ngày càng ít đi nhưng là chuyện tối kị đối với bậc phụ huynh, không phải nói chấp nhận là chấp nhận.

Lệ Sa từng nói rằng cô không thích đàn ông, những tưởng Lạp ba quyết liệt phản đối hay đại loại hơn thế nữa, nhưng không phải, ông trầm ngâm vuốt mái đầu Lệ Sa và kể về sự trải đời ông đã đi qua, ông nói "Nếu con hạnh phúc, ba mong mọi quyết định của con đều đúng đắng và sẽ không phải hối hận vì nó". Riêng Lạp mẹ phải mất một thời gian dài chiến tranh lạnh, đấu tranh trở ngại tâm lý.
Lạp ba nói vài ba câu liền rời đi.

Ánh Quỳnh ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả, trò chuyện cùng Lạp mẹ, như một nàng dâu hiếu thuận. Ưng ý Ánh Quỳnh nết na lễ phép, bà vui vẻ tán gẫu nhiều hơn.

-" Cháu quen biết Lệ Sa nhà bác khi nào? ".

-" Cháu biết Chị Uyển hơn một năm rồi ạ ", Ánh Quỳnh xếp trái cây ra đĩa, trang trí sao cho đẹp mắt, nàng hài lòng mời Lạp mẹ dùng trước.

Lạp mẹ hỏi thăm gia đình Ánh Quỳnh xong càng vừa ý, trò chuyện đôi câu bà rời đi vì có hẹn với bác sĩ.  

Ánh Quỳnh sờ quanh bát cháo, độ ấm vừa đủ, múc muỗng lưng giơ trước miệng Lệ Sa.

Lệ Sa muốn nói nhưng lại thôi, cô bây giờ chẳng khác phế nhân là mấy, tất cả đều phụ thuộc vào người khác. Diệp Y, Ánh Quỳnh, cô nhìn Ánh Quỳnh rất lâu, nàng vì thế mà sinh chút ngượng ngùng.
-" Em có tin chuyện kiếp trước kiếp sau? ".

Ánh Quỳnh hứng thú trả lời không suy nghĩ: " Em tin, tin kiếp trước chị nợ nên kiếp này phải trả nợ cho em ".

-" Chúng ta có thể làm bạn ".

Ý cười trên miệng Ánh Quỳnh mất đi, nàng nắm khư khư bàn tay Lệ Sa, khẽ chau mày: " Nhưng đêm hôm đó chị..."

-" Tôi xin lỗi, em quên nó đi được không? ", Cô cất tiếng chen ngang câu nói của Ánh Quỳnh.

Gương mặt Ánh Quỳnh phóng đại, cô bất lực phản kháng, cắn răng từ chối thứ mềm mại đang nổ lực tiếp xúc. Người bên trên vẫn rất kiên trì, nhẹ nhàng rồi bạo dạng cắn vành môi cô, cắn rồi lại hôn.

Nếu không nếm được vị tanh mằn mặn, e rằng Ánh Quỳnh còn lầm tưởng mình đang hôn một xác chết.

Chấm vết đỏ hồng trên bờ môi ướt át, môi nàng lướt qua trán, sóng mũi, ngừng tại cánh môi cô. Mắt đối mắt, dịu dàng nơi đáy mắt cô không còn nữa: " Chị mệt rồi, ngủ một giấc sẽ trở lại bình thường ngay thôi".
"Nhờ tất cả vào bác sĩ"

"Vâng, chị cứ yên tâm"

Ánh Quỳnh trộm lau khô nước mắt, chỉnh sửa mái tóc mình. Quơ túi xách trên bàn, cúi gằm mặt chào tạm biệt Lạp mẹ ở cửa ra vào.

Lạp mẹ dõi theo đáng dấp bất thường, bà tiến vào trong thì Lệ Sa đã ngủ say.

Uyển Nhu từ đâu xuất hiện, nàng nói nhỏ vào tai Lạp mẹ, đưa Lạp mẹ trở ra dãy hành lang. Nàng vốn định đổi quần áo sạch, trùng hợp nhìn thấy cảnh không nên nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com