TruyenHHH.com

Chaelisa Master Nim Shortfic


***

Chaeyoung im lặng sau câu nói của cậu. Cô lại tránh né sao? Tình cảm của cậu khó để đón nhận tới vậy sao? Dù sao cũng là Giáng Sinh mà, chí ít, cũng hãy tỏ ra hào hứng một chút với trái tim nhỏ bé của cậu chứ?

Lisa lại thở dài. Cậu không biết rằng những việc mà cậu đang làm là đúng hay sai nữa.

- Vậy nha - Lisa cố gắng để Chaeyoung không nhận ra những nứt vỡ trong giọng nói của mình - Tớ phải quay lại làm việc đây! Diễn xong thì về ký túc nghỉ ngơi luôn nhé! Trời lạnh lắm!

Lisa vội vã cúp máy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên cậu để cho Chaeyoung phải nghe những tiếng tút dài khô khan vang lên qua điện thoại. Lisa lại nhìn ra khung cửa trước mắt một lần nữa. Chỉ vài phút trước, cậu ngước lên khỏi những bức ảnh đen trắng này chỉ để tìm kiếm một điểm màu nào đó, nhưng bầu trời Seoul chỉ có màn đêm và những bông tuyết trắng. Lại là gam màu ấy, rồi cậu chợt thấy cô đơn.

Dạo này, cậu thường hay cảm thấy cô đơn vào những đêm có tuyết rơi. Và cậu cũng nhớ rằng mình đã gặp Chaeyoung vào một ngày như thế. Cô cuộn tròn và thút thít, cô nhìn cậu với đôi mắt tròn và long lanh. Rồi cậu rơi vào tình yêu với một nàng ca sĩ từ một lúc nào đó mà cậu chẳng hề hay biết. Lalisa chỉ biết giọng nói của Chaeyoung như thể có màu sắc hay hương vị. Cô đã luôn điểm tô cho những đêm tuyết trắng của cậu.

Lại thêm một ngày không có Park Chaeyoung. Cậu dần thành thục việc chờ đợi như việc chụp ảnh rồi. Cậu chỉ là khó chịu với nỗi nhớ này vô cùng thôi.

Cậu nhớ Park Chaeyoung.

- Yahhh! Lalisa! - Một tiếng gọi quen thuộc chợt vang lên khiến Lisa giật mình - Ai cho cậu cúp máy trước?

Lalisa vội vã quay lại.

Chaeyoung xuất hiện trong chiếc hoodie màu hồng nhạt mà cậu đã tặng vào sinh nhật lần thứ hai mươi ba của cô. Cậu nhớ rằng hôm ấy thời tiết không lạnh lắm, không có tuyết rơi dày, không có những cơn gió lạnh căm căm như hôm nay. Nhưng khi ấy, Chaeyoung cũng nở nụ cười rạng rỡ từ xa, rồi chạy lại phía cậu, đón lấy bàn tay đang chờ sẵn của cậu, giống như lúc này. Nàng nhìn cậu. Ở khoảng cách gần thế này, trông Chaeyoung của cậu thật dịu dàng và xinh đẹp.

Nhưng cậu không chắc, Chaeyoung liệu có phải là của cậu?

- Đứng dậy nào! - Park Chaeyoung kéo Lisa đứng dậy đối diện với cô

Cậu vẫn nhìn cô ngây ngẩn. Chắc là do đã lâu rồi, họ chẳng được gặp nhau.

- Sao vậy? - Chaeyoung tinh nghịch cau mày - Bất ngờ quá hả?

- Ừ - Lisa khẽ cười - Tớ không nghĩ là có thể gặp cậu hôm nay.

Lalisa cười thật ngố, cậu trông cứ tội tội sao ấy. Chaeyoung lại muốn ôm cậu rồi.

Thế rồi, cô thực sự kéo cậu vào một cái ôm, khẽ tựa cằm lên vai cậu. Đúng rồi, là cảm giác này mà. Chaeyoung luôn thích những lúc thế này.

Cô thấy Lisa xiết chặt lấy eo mình, cậu dụi mái tóc màu hạt dẻ của cậu lên vai cô. Cậu làm nũng hả? Đồ ngố!

- Tớ cũng nhớ cậu!

Oà... Cậu yêu những lời thầm thì của Park Chaeyoung.

***

- Ngày hôm nay của cậu tuyệt chứ?

Họ ngồi bên nhau bên khung cửa sổ nhìn ra bầu trời Seoul.

Chaeyoung hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào vai cậu rồi mỉm cười khẽ gật đầu.

- Tớ đã được gặp fan, cũng được biểu diễn, và được gặp cậu.

- Chỉ vậy thôi là đủ tuyệt hả? - Lisa bật cười.

- Dĩ nhiên rồi! - Chaeyoung gật đầu quả quyết - Và cậu pha sô cô la nóng cho tớ...

Park Chaeyoung lại cười. Cô nép sát mình vào Lisa, cậu ấm thật đấy.

- Thế còn cậu?

- Ừm, cũng tuyệt - Lisa từ tốn - Vì được gặp cậu.

- Chỉ vì tớ thôi á? - Chaeyoung nghiêng đầu nhìn cậu

- Ừ

Lalisa cười, tay cậu nhè nhẹ trên tóc Chaeyoung. Nụ cười của cậu thật yên bình. Cậu nhắm mắt, khẽ ngân nga theo giai điệu của bản ballad mà họ đang cùng thưởng thức.

Chaeyoung luôn tò mò về suy nghĩ của cậu những lúc cậu im lặng thế này. Trông cậu thực sự thư giãn, như thể chẳng có điều gì vướng bận trong tâm trí cậu vậy.

Bàn tay Lisa di chuyển tới những đầu ngón tay của cô. Cậu mân mê những vết chai nho nhỏ.

- Đau không?

- Lúc đầu thì có, nhưng giờ thì hết rồi.

Và cậu bật cười.

- Ngón tay út của cậu xinh thật đấy!

Chaeyoung khẽ bĩu môi. Cậu thích nó sao? Cô chỉ chẳng thích nó chút nào!

Rồi cậu luồn một vật gì đó cũng nhỏ xíu và lành lạnh vào ngón tay út cô. Chaeyoung bật cười với nó. Là một chiếc nhẫn.

- Tớ luôn muốn đeo nhẫn cho cậu... - Lisa mân mê chiếc nhẫn nhỏ xinh vừa khít ngón tay cô - Tớ sẽ đeo từng chiếc, từng chiếc một, và đây là chiếc đầu tiên!

Bàn tay cậu mềm và ấm, cậu chầm chậm đan những ngón tay mình vào tay cô. Và rồi hơi ấm của cậu, bằng một cách diệu kỳ nào đó, khẽ len lỏi tới trái tim cô.

Chaeyoung thấy lồng ngực mình rung lên sau khi cậu tựa cằm lên vai cô từ phía sau. Cậu kéo lại lớp chăn mỏng phủ kín cả hai, Chaeyoung chợt nhận ra rằng cô giờ đang nằm gọn trong lòng cậu, bàn tay cũng khăng khít với cậu.

- Chaeyoung à, lần trước, lần trước khi tớ bày tỏ, tớ đã nói là gì nhỉ?

- "Tớ thích cậu"?

- Ừm...

Park Chaeyoung nín thở chăm chú với từng cử chỉ của cậu. Cậu đang nghĩ gì nhỉ? Và cậu sẽ nói điều gì?

Lalisa khẽ mân mê chiếc nhẫn mà cậu vừa đeo cho cô. Những ngón tay âm ấm của cậu cứ quanh quẩn ở đầu ngón tay cô. Rồi, cậu nhẹ nắm lấy tay cô, đan khít tay cô với tay cậu.

Ánh mắt Lalisa dịu dàng, nhìn sâu vào đáy mắt Chaeyoung. Cậu đang ở thật gần. Lisa khẽ hít một hơi thật sâu, cậu nghiêng đầu:

- Và giờ... Nếu tỏ tình lần nữa... - Giọng cậu khe khẽ - Tớ sẽ nói... "tớ yêu cậu"

Chaeyoung thấy tim mình đập gấp gáp.

Bản ballad vẫn dịu dàng vang lên.

Ánh mắt này của cậu thật lạ. Nó như chứa đựng một thứ cảm xúc gì đó thật mới lạ, thật diệu kỳ. Cô chợt nhớ về lần đầu tiên mà cậu nói rằng cậu thích cô, cũng là một đêm tuyết rơi và là lần thứ ba họ gặp mặt. Khi ấy, ánh mắt cậu tràn đầy hi vọng và ánh lên như đang cười. Rồi lần thứ hai, thứ ba, nét hi vọng ấy cứ tối dần đi. Điều ấy khiến Chaeyoung lo sợ rất nhiều, rằng nếu cô cứ tiếp tục từ chối, cậu liệu có còn ở bên cô?

Ánh mắt cậu hôm nay khiến cô chẳng thể hiểu, nhưng khiến tim cô cứ rung lên theo từng lời cậu thì thầm.

Lalisa quý giá này liệu có thể mãi ở bên và chờ đợi cô?

Chaeyoung ngây ngốc ngắm nhìn đôi mắt của cậu. Cô bất giác đưa tay, khẽ chạm vào mi mắt cậu. Lalisa vẫn vậy, giữ nguyên thứ cảm xúc mà cậu gửi gắm, chờ đợi từng hành động của cô.

Bàn tay Chaeyoung từ mi mắt, khẽ lướt tới gò má rồi trượt xuống bờ môi cậu. Cậu sẽ vẫn nói những lời ngọt ngào cho dù biết rằng mình sẽ tổn thương? Liệu cậu có còn hi vọng như những lần đầu tiên?

Lalisa nhẹ nhàng áp bàn tay cậu lên má Chaeyoung, cậu vẫn nhìn cô thật dịu dàng.

Park Chaeyoung thấy tâm trí mình trống rỗng. Cô chỉ biết đắm chìm vào ánh mắt cậu. Những tháng ngày bên nhau, những cái ôm của cậu, chợt ùa về trong cô. Cậu đã luôn như thế, chân thành và dịu êm.

Trong Park Chaeyoung lúc này chẳng còn tương lai mà cô luôn muốn giữ gìn, chẳng còn những ánh đèn long lanh dưới khán đài sân khấu. Cô cũng bỗng chốc quên đi hết những lời chỉ trích hay tính toán so đo của người đời... Trong tâm trí rối loạn và những nhịp tim gấp gáp, chỉ còn cậu mà thôi.

Và rồi, Chaeyoung cứ thế, để cho Lalisa xoá tan khoảng cách nhỏ bé giữa họ, khẽ khàng cảm nhận vị ngọt nơi đầu môi.

Đêm Giáng Sinh và nụ hôn đầu đời.

...

Và cô biết rằng mình sẽ hối tiếc vì nó.

..

.

- Đừng...

Chaeyoung vội vã tách khỏi nụ hôn, và cả vòng tay của cậu.

Rồi cậu ấy sẽ bị tổn thương

Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc

Hình như, tuyết đã ngừng rơi.

***

Tbc.

***

Sau một tuần, mình đã trở lại rồi đây.
Đây là chap khó khăn nhất với mình kể từ khi bắt đầu câu chuyện này.
Mình không rõ cảm nhận của mọi người ra sao, riêng mình, mình không hài lòng về nó.
Hãy cho mình biết suy nghĩ của các bạn nhé!
Mình thực sự chờ đợi đó!

Ngủ ngon.
Tác giả lười!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com