Chaelisa Jensoo Nam Lay Tay Toi Chung Ta Cung Tim Hanh Phuc
Có lẽ buổi "xem mắt" này với Byung Ho là một thất bại, cho nên anh ta cũng không kể chi tiết gì với Chan Woo. Chaeyoung thầm đoán như thế khi mẹ Park gọi điện và liên tục hỏi cô xem cảm thấy anh ta thế nào và hôm nay trò chuyện có lâu không. Nàng chỉ qua loa đáp lại vài câu, sau đó tìm cớ cúp máy.
Lúc này, công việc của ngày hôm nay đã xong, Chaeyoung đứng dậy, vươn vai thả lỏng cơ thể, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống đường, thấy xe cộ vẫn tấp nập qua lại, nhiều người còn ôm theo bó hoa lớn, nàng mới nhớ ra hôm nay là buổi tối ngày lễ tình nhân, lượng người ra đường chắc không kém giáng sinh là bao.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 8 giờ. Chaeyoung thu dọn một chút rồi tắt đèn ra về. Xuống đến tầng 1, nàng vô thức nhìn vào Blackpink Coffee, thấy quán đã đông kín khách. Không thể phủ nhận, công việc kinh doanh của Lisa đang đi lên rất nhanh. Mỗi dịp lễ đều có chương trình đặc biệt, đồ uống đặc biệt, không gian cũng được đầu tư trang trí theo đúng ý nghĩa của từng ngày, cho nên đã thành công chinh phục trái tim của khách hàng.
Chaeyoung đứng trước cửa quán, cố gắng vẫy một chiếc taxi nhưng đã gần 10 phút mà không được. Nàng thầm thở dài, cũng không lạ gì tình trạng tắc đường và quá tải này ở những thành phố lớn. Mọi năm, nàng thường về thật muộn hoặc là Jisoo đưa về, năm nay Jisoo đã có tình yêu riêng, không thể làm phiền cô ấy được mãi.
- Luật sư Park, có muốn đi taxi đặc biệt không?
Park Chaeyoung nghe tiếng, quay lại thấy Lisa đang đứng sau mình từ lúc nào.
- Chào cô, quán đang đông thế kia sao lại ra đây?
Chaeyoung hỏi lại, rõ ràng là lờ đi câu nói kia của Lisa.
- Nếu cứ đông là cần chủ quán, vậy thì tôi thuê nhiều nhân viên như vậy để làm gì?
Lisa nhàn nhạt đáp lại, vừa nói vừa đi về phía người kia.
- Giờ này không bắt được taxi đâu, mà có bắt được, cũng không thể đi nhanh được. Cô nhìn xem, đường đã tắc cứng rồi.
- Ừ, có lẽ tôi nên đi bộ về.
Chaeyoung trả lời thật lòng, bởi vì dù có ngồi ô tô của Lisa thì cũng đâu thể về được.
Lisa cau mày. Cô gái này sao lại có ý tưởng kỳ dị thế chứ?
- Luật sư Park, cô đi giày cao gót mà còn muốn đi bộ qua mấy con phố để về nhà sao? Cũng nên thương đôi chân mình chứ. Sẵn tiện tôi đang muốn đến chơi với Jisoo, cô có muốn quá giang về không?
Chơi với Jisoo? Hay cho Lalisa thông minh, lý do này cũng có thể nói được. Chaeyoung nén cười, hỏi lại
- Vậy không lẽ ô tô của cô len được qua đám xe cộ kia sao?
- Ô tô thì không được, nhưng xe này thì được.
Lisa vừa nói, vừa chỉ vào chiếc xe máy màu vàng được dựng ngay ngắn gần đó. Chaeyoung ngẩn người, chiếc xe này nàng còn nghĩ là của một nhân viên nào đó trong quán café cơ. Không lẽ là của Lisa?
- Xe này là của cô?
- Đúng thế. Sao? Cô thấy đáng yêu chứ? Đây là chiếc xe đầu tiên của tôi đó, thỉnh thoảng tôi vẫn hay lấy nó ra đi.
Lisa tự hào nói. Tuy rằng xe lâu năm, nhưng cô rất để ý chăm chút cho nó, nên bề ngoài vẫn còn khá mới, đặc biệt là chạy vô cùng êm.
- Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về.
Lisa nhanh nhẹn lấy một cái mũ bảo hiểm đưa cho Chaeyoung, sau đó mới đội cho mình rồi dắt xe ra, thành thục nổ máy. Luật sư tóc vàng cũng không còn từ chối nữa, cẩn thận ngồi ngay ngắn lên yên sau.
- Bám chặt vào, dây an toàn của xe này chính là tôi đấy.
- Được rồi, mau đi đi.
Park Chaeyoung trả lời. Lisa không đáp lại mà bất ngờ rồ ga, Chaeyoung bởi vì chưa chuẩn bị gì nên giật mình một cái, sau đó theo bản năng ngả người về phía trước, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của Lisa. Cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, Lisa cười cười, chạy xe về hướng nhà Chaeyoung.
Chaeyoung chưa bao giờ ngồi xe máy thế này, so với ô tô lại thấy có phần thích thú hơn. Nàng mải mê ngắm nhìn đường phố tấp nập, từ từ cảm nhận từng cơn gió lành lạnh lướt qua mái tóc, mang theo không ít sự sảng khoái. Chaeyoung gần như đã quên mất, cánh tay mình vẫn đang ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của người ngồi trước.
Ước chừng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở căn chung cư quen thuộc. Chaeyoung xuống xe, cởi mũ ra, đưa cho Lisa, toan nói cảm ơn thì người đối diện lại cướp lời
- Tôi đói quá, có thể vào ăn chút gì không?
Thấy Chaeyoung chưa đáp lại, Lisa xoa xoa bụng, cố tỏ ra vẻ đáng thương
- Đói thế này chắc không thể đi xe về rồi.
Đến đây thì Chaeyoung cũng không nhịn được nữa, nàng phì cười, trả lời
- Vào đi.
Lisa hí hửng đi xe xuống hầm rồi bấm chọn tầng 15. Khi đến trước cửa nhà, Chaeyoung giống như nhớ ra gì đó, cố tình quay sang nói với Lisa
- Cô không vào nhà Jisoo sao? Chẳng phải vừa rồi nói là đi chơi với Jisoo à?
Lisa ngây người, quả nhiên nói chuyện với luật sư cần cẩn thận, bởi mỗi lời mình nói đều có thể trở thành bằng chứng chống lại bản thân trước tòa.
- Chơi với Jisoo ở nhà cô. Không được sao?
- Cô cũng ấu trĩ quá.
Chaeyoung vừa nói, vừa nhập mật khẩu mở cửa.
- Cô ngồi đi, tôi đi lấy nước.
Lisa đây là lần đầu tiên vào nhà Chaeyoung, không nén được tò mò mà quan sát xung quanh một chút. Căn hộ rất gọn gàng, đồ đạc không quá nhiều, nhìn qua có thể đánh giá chủ nhân của nó là một người có lối sống đơn giản. Phòng khách và bếp không có vách ngăn, tựu chung lại thì tạo cho người ta cảm giác vừa rộng rãi lại vừa ấm áp. Phía trên chỗ sofa có treo một bức tranh, Lisa đến gần, chăm chú ngắm nghía. Bức tranh vẽ một khu vườn đầy cúc họa mi, chính giữa là bóng lưng một cô gái tóc dài trong chiếc váy trắng đang tung bay trong gió. Ánh nắng vàng rực rỡ của mặt trời khiến cô cùng những bông hoa càng thêm tỏa sáng, càng thêm thuần khiết.
Lisa chép miệng một cái, lớn tiếng nói
- Chaeyoung, bức tranh này đẹp thật, nhìn có cảm giác rất bình yên.
Chaeyoung rót một ly nước ép, đưa cho Lisa, sau đó đi vào tủ lạnh, vừa xem xét vừa nói
- Ừ, tôi rất thích nó. Mà cô ăn được cá hồi chứ?
- Được.
- Ừm, vậy tôi sẽ làm bít tết cá hồi.
Chaeyoung vừa nói, vừa túm gọn tóc về phía sau, thành thục đeo tạp dề, bắt đầu công cuộc nấu nướng. Lisa lúc này đã rời khỏi sofa, đi về phía bàn ăn, hơi dựa người vào đó, ánh mắt say mê quan sát bóng dáng thanh mảnh đang bận rộn trong bếp.
Chaeyoung lúc này thật giống một người vợ đảm đang, đôi tay thoăn thoắt sơ chế từng nguyên liệu, sau đó cẩn thận đặt chúng lên đĩa, chuẩn bị làm chín.
- Nếu cô thấy chán thì ra kia xem tivi đi.
Chaeyoung nói khi thấy Lisa đang im lặng nhìn mình.
- Trên tivi sẽ có một luật sư xinh đẹp như cô sao?
- Lisa, miệng lưỡi cô trước giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy à?
- Đúng thế, hơn nữa trước mặt những người hành pháp, sao tôi nói dối được.
- Thế nhưng cô lại có thể giả ngơ trước mặt bác sĩ.
Lisa đương nhiên hiểu, "bác sĩ" ở đây là ai. Thế nhưng người ta cũng chưa vạch trần, cô dại gì mà nhận tội
- Ý cô là sao? Tôi sức khỏe rất tốt, lâu rồi không cần tới bệnh viện.
- Lisa, cô lại quên rồi, cô không thể nói dối trước mặt luật sư đâu.
Chaeyoung vừa đáp lại, vừa cho miếng cá hồi vào chảo, tiếng "xèo xèo" ngay lập tức vang lên.
- Có lẽ tôi nên ra xem tivi thôi.
Lisa đánh trống lảng, sau đó quay lại sofa, bật tivi lên, chọn đại một kênh nào đó rồi ngồi để mặc, tâm trí cũng chẳng quan tâm xem trên kia đang phát chương trình gì. Ước chừng nửa tiếng sau, hương thơm của thức ăn đã lan khắp, đánh thức cái bụng đang đói cồn cào của cô.
- Vào ăn cơm đi.
Chaeyoung gọi khẽ, sau đó sắp sếp đồ ăn ngay ngắn trên bàn rồi mới ngồi xuống. Lisa đi tới, nhận lấy bộ dao dĩa từ người kia, cười cười nói
- Nhìn đã thấy ngon rồi.
- Đương nhiên, tôi làm mà.
Park Chaeyoung rất tự hào trả lời. Nàng rất thích tự nấu ăn, có điều công việc bận rộn, nên thành ra bữa đực bữa cái, thậm chí còn chọn ăn ngoài để tiết kiệm thời gian.
- Tôi có thể làm bánh, pha café, nhưng nấu những món thế này lại rất vụng về, thường là hỏng.
- Cho nên cô toàn sang nhà Jennie ăn cơm đúng không?
- Ừm, nhưng Jennie rất bận, cũng chẳng có thời gian.
Lisa vừa nói, vừa cắt một miếng cá cho vào miệng, miếng cá nóng hổi thơm lừng, vị tanh đã hoàn toàn không còn.
- Luật sư Park, anh chàng lúc sáng gặp cô là đối tượng được mẹ cô giới thiệu à?
- Ừm, đúng ra là anh rể tôi.
- Ồ, vậy cô thấy anh ta thế nào?
- Rất được.
Lisa nhíu mày, lực đạo trên con dao cũng vô thức mà dùng nhiều hơn
- Được là thế nào?
- Thì là ngoại hình, công việc, gia cảnh.
- Vậy tôi thì sao?
Lisa không vòng vo, hỏi thẳng. Chaeyoung vẫn biết người này rất bá đạo, nhưng không ngờ lại đánh trực tiếp thế này
- Cô cũng tốt.
- Vậy cô thích ai hơn?
- Này Lisa, trẻ con quá đấy. Ăn đi rồi về.
Chaeyoung nói trong khi vẫn tập trung vào đồ ăn trước mặt cố tình không nhìn Lisa.
- Luật sư Park quả là vô tâm, chưa gì đã muốn đuổi khách. Nhưng mà nếu có thể đến đây ăn thường xuyên, tôi cũng không ngại.
- Nhưng tôi ngại.
Park Chaeyoung nghĩ trong đầu, nhưng cũng không nói ra.
Tuy rằng đã bị chủ nhà thẳng thừng đuổi về, nhưng Lisa đã sớm không còn quan tâm đến thể diện vẫn cố tìm cớ nán lại, vừa đòi ăn tráng miệng lại đòi xem phim. Chaeyoung cũng chẳng có cách nào, chọn bừa một bộ phim kinh dị, chăm chú xem mà không để ý, mặt Lisa lúc này đã méo xệch.
- Này Park Chaeyoung, hôm nay là lễ tình nhân đấy, cô không chọn phim gì tình cảm nhẹ nhàng hơn được à?
- Không, chúng ta cũng đâu phải một cặp đôi.
Chaeyoung khoanh tay, nhàn nhạt đáp lại, không thèm nhìn sang Lisa đang bối rối ôm chặt chiếc gối bên cạnh.
- A...
- Trời ơi ...
- Ôi mẹ ơi ...
- Ôi Chaeyoung, tôi sợ quá...
Park Chaeyoung ôm đầu, bắt đầu cảm thấy hối hận. Không ngờ Lisa sợ ma đến vậy, từ lúc bắt đầu phim đến giờ, mới đi được một nửa mà đã liên tục hét lên, lấy gối che kín mặt, có khi nội dung phim thế nào cũng chưa nắm được vì toàn che mắt.
- Để tôi tắt đi nhé. Không nghĩ cô sợ như vậy
- Không cần, tôi muốn biết cái kết, cứ xem đi.
Lisa giữ lấy tay Chaeyoung, không cho nàng tắt. Dù sao người sợ cũng không phải mình, Chaeyoung lại bỏ điều khiển ra, tiếp tục xem. Lúc này, cảnh phim lại chuyển sang ban đêm, đương nhiên, cũng là lúc ma quỷ bắt đầu hoành hành. Lisa len lén bỏ gối che mặt ra, bất ngờ con ma nữ lại xuất hiện, cô sợ quá, tung cả gối sang một bên, ôm chặt người bên cạnh.
Park Chaeyoung giật mình vì đột nhiên bị ôm, nàng theo bản năng quay sang, chẳng may khóe môi mềm mại chạm khẽ vào má Lisa, khiến cho nàng phút chốc trở nên ngượng ngùng. Lisa lúc này còn đang bận sợ hãi, có lẽ không cảm nhận được cái thơm má vô tình lướt qua trong 1 giây kia.
- Này Lisa, buông tôi ra đã.
- Không buông, tôi sợ lắm.
- Yah, không xem nữa.
Chaeyoung cau có đẩy cái người đang quấn chặt lấy mình ra, nàng đứng lên đi về phía tủ lạnh, lấy một ly nước mát rồi uống cạn. Chẳng hiểu sao, Chaeyoung cảm thấy mặt mình sẽ đỏ như mặt trời nếu Lisa vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế gần gũi kia.
Lisa vô-số-tội vẫn ngồi im trên sofa, nói
- Còn 20 phút nữa thôi mà.
- Không xem nữa, cô muốn thì xem một mình đi, tôi đi ngủ.
Lisa cầm điều khiển, tắt tivi, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, cũng nên cho người kia đi nghỉ rồi.
- Vậy tôi về đây, hôm khác sẽ tới xem tiếp.
- Tạm biệt cô.
Chaeyoung trả lời, coi như không nghe thấy vế sau.
Lisa vui vẻ xuống lấy xe, thực ra tối nay cô vốn không có ý định này, nhưng đứng trong quán café, thấy bóng dáng quen thuộc đang bất lực vì không gọi được xe, cô lại không kìm được mà muốn đưa nàng về.
- Cũng tốt, về phải sang khoe Jennie mới được.
Lisa hào hứng đi chiếc xe mui trần hai bánh về nhà, sau đó bấm chọn tầng 12, muốn vào tìm Jennie trò chuyện một chút, cũng mấy ngày rồi bận rộn không gặp cô ấy. Sáng nay Kim Jisoo còn đứng trêu chọc mình ở quán café, phỏng chừng cho rằng hôm nay Jennie bận nên cũng không mời cô đi chơi rồi.
Lisa bấm chuông mấy hồi, không nhận được câu trả lời liền tặc lưỡi nhập mật khẩu như mọi khi. Cửa rất nhanh bật mở, Lisa rất tự nhiên bước vào. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô bị một phen đỏ mặt tía tai.
Trong phòng khách rải đầy nến và hoa, quần áo vứt vương vãi đến tận cửa phòng ngủ. Lisa bất giác nhìn về phía cánh cửa khép hờ kia rồi vội vàng đi ra khỏi nhà, đóng cửa vào, thầm nhủ Kim Jisoo còn lợi hại hơn mình gấp nhiều lần.
Jennie hôm nay có lịch trình cả ngày, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Jisoo, lễ tình nhân đầu tiên từ khi chính thức hẹn hò mà không thể bên nhau. Nhưng Jisoo tỏ ra rất hiểu chuyện, không hề trách cứ cô, còn nói hôm nào sẽ đi chơi bù, Jennie cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Ấy thế mà vừa rồi trở về, mở cửa ra, Jennie lại thấy Jisoo đang đợi mình trong phòng khách, dưới nền nhà đầy nến và hoa, vừa lãng mạn mà cùng vừa ấm cúng. Jennie bị ôn nhu cùng ấm áp của Jisoo làm cho cảm động, cứ như thế mà ngã vào vòng tay của người ta. Kim Jisoo vốn muốn cùng Jennie uống rượu tâm sự một chút, nhưng cô bạn gái bé nhỏ lại vội vàng ôm lấy cổ cô mà hôn sâu, khiến mọi dự định của Jisoo đều biến mất, cơ thể phút chốc nóng lên, một lòng chỉ muốn tiếp tục câu chuyện dang dở ở khu trượt tuyết mấy hôm trước.
Hai người đã có một lễ tình nhân vừa ngọt ngào mà cũng vừa nóng bỏng, đến mức Kim Jennie buộc phải vắng mặt trong buổi tập vũ đạo của ngày kế tiếp.
Lúc này, công việc của ngày hôm nay đã xong, Chaeyoung đứng dậy, vươn vai thả lỏng cơ thể, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống đường, thấy xe cộ vẫn tấp nập qua lại, nhiều người còn ôm theo bó hoa lớn, nàng mới nhớ ra hôm nay là buổi tối ngày lễ tình nhân, lượng người ra đường chắc không kém giáng sinh là bao.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 8 giờ. Chaeyoung thu dọn một chút rồi tắt đèn ra về. Xuống đến tầng 1, nàng vô thức nhìn vào Blackpink Coffee, thấy quán đã đông kín khách. Không thể phủ nhận, công việc kinh doanh của Lisa đang đi lên rất nhanh. Mỗi dịp lễ đều có chương trình đặc biệt, đồ uống đặc biệt, không gian cũng được đầu tư trang trí theo đúng ý nghĩa của từng ngày, cho nên đã thành công chinh phục trái tim của khách hàng.
Chaeyoung đứng trước cửa quán, cố gắng vẫy một chiếc taxi nhưng đã gần 10 phút mà không được. Nàng thầm thở dài, cũng không lạ gì tình trạng tắc đường và quá tải này ở những thành phố lớn. Mọi năm, nàng thường về thật muộn hoặc là Jisoo đưa về, năm nay Jisoo đã có tình yêu riêng, không thể làm phiền cô ấy được mãi.
- Luật sư Park, có muốn đi taxi đặc biệt không?
Park Chaeyoung nghe tiếng, quay lại thấy Lisa đang đứng sau mình từ lúc nào.
- Chào cô, quán đang đông thế kia sao lại ra đây?
Chaeyoung hỏi lại, rõ ràng là lờ đi câu nói kia của Lisa.
- Nếu cứ đông là cần chủ quán, vậy thì tôi thuê nhiều nhân viên như vậy để làm gì?
Lisa nhàn nhạt đáp lại, vừa nói vừa đi về phía người kia.
- Giờ này không bắt được taxi đâu, mà có bắt được, cũng không thể đi nhanh được. Cô nhìn xem, đường đã tắc cứng rồi.
- Ừ, có lẽ tôi nên đi bộ về.
Chaeyoung trả lời thật lòng, bởi vì dù có ngồi ô tô của Lisa thì cũng đâu thể về được.
Lisa cau mày. Cô gái này sao lại có ý tưởng kỳ dị thế chứ?
- Luật sư Park, cô đi giày cao gót mà còn muốn đi bộ qua mấy con phố để về nhà sao? Cũng nên thương đôi chân mình chứ. Sẵn tiện tôi đang muốn đến chơi với Jisoo, cô có muốn quá giang về không?
Chơi với Jisoo? Hay cho Lalisa thông minh, lý do này cũng có thể nói được. Chaeyoung nén cười, hỏi lại
- Vậy không lẽ ô tô của cô len được qua đám xe cộ kia sao?
- Ô tô thì không được, nhưng xe này thì được.
Lisa vừa nói, vừa chỉ vào chiếc xe máy màu vàng được dựng ngay ngắn gần đó. Chaeyoung ngẩn người, chiếc xe này nàng còn nghĩ là của một nhân viên nào đó trong quán café cơ. Không lẽ là của Lisa?
- Xe này là của cô?
- Đúng thế. Sao? Cô thấy đáng yêu chứ? Đây là chiếc xe đầu tiên của tôi đó, thỉnh thoảng tôi vẫn hay lấy nó ra đi.
Lisa tự hào nói. Tuy rằng xe lâu năm, nhưng cô rất để ý chăm chút cho nó, nên bề ngoài vẫn còn khá mới, đặc biệt là chạy vô cùng êm.
- Được rồi, đi thôi, tôi đưa cô về.
Lisa nhanh nhẹn lấy một cái mũ bảo hiểm đưa cho Chaeyoung, sau đó mới đội cho mình rồi dắt xe ra, thành thục nổ máy. Luật sư tóc vàng cũng không còn từ chối nữa, cẩn thận ngồi ngay ngắn lên yên sau.
- Bám chặt vào, dây an toàn của xe này chính là tôi đấy.
- Được rồi, mau đi đi.
Park Chaeyoung trả lời. Lisa không đáp lại mà bất ngờ rồ ga, Chaeyoung bởi vì chưa chuẩn bị gì nên giật mình một cái, sau đó theo bản năng ngả người về phía trước, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của Lisa. Cảm thấy mục đích của mình đã đạt được, Lisa cười cười, chạy xe về hướng nhà Chaeyoung.
Chaeyoung chưa bao giờ ngồi xe máy thế này, so với ô tô lại thấy có phần thích thú hơn. Nàng mải mê ngắm nhìn đường phố tấp nập, từ từ cảm nhận từng cơn gió lành lạnh lướt qua mái tóc, mang theo không ít sự sảng khoái. Chaeyoung gần như đã quên mất, cánh tay mình vẫn đang ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của người ngồi trước.
Ước chừng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở căn chung cư quen thuộc. Chaeyoung xuống xe, cởi mũ ra, đưa cho Lisa, toan nói cảm ơn thì người đối diện lại cướp lời
- Tôi đói quá, có thể vào ăn chút gì không?
Thấy Chaeyoung chưa đáp lại, Lisa xoa xoa bụng, cố tỏ ra vẻ đáng thương
- Đói thế này chắc không thể đi xe về rồi.
Đến đây thì Chaeyoung cũng không nhịn được nữa, nàng phì cười, trả lời
- Vào đi.
Lisa hí hửng đi xe xuống hầm rồi bấm chọn tầng 15. Khi đến trước cửa nhà, Chaeyoung giống như nhớ ra gì đó, cố tình quay sang nói với Lisa
- Cô không vào nhà Jisoo sao? Chẳng phải vừa rồi nói là đi chơi với Jisoo à?
Lisa ngây người, quả nhiên nói chuyện với luật sư cần cẩn thận, bởi mỗi lời mình nói đều có thể trở thành bằng chứng chống lại bản thân trước tòa.
- Chơi với Jisoo ở nhà cô. Không được sao?
- Cô cũng ấu trĩ quá.
Chaeyoung vừa nói, vừa nhập mật khẩu mở cửa.
- Cô ngồi đi, tôi đi lấy nước.
Lisa đây là lần đầu tiên vào nhà Chaeyoung, không nén được tò mò mà quan sát xung quanh một chút. Căn hộ rất gọn gàng, đồ đạc không quá nhiều, nhìn qua có thể đánh giá chủ nhân của nó là một người có lối sống đơn giản. Phòng khách và bếp không có vách ngăn, tựu chung lại thì tạo cho người ta cảm giác vừa rộng rãi lại vừa ấm áp. Phía trên chỗ sofa có treo một bức tranh, Lisa đến gần, chăm chú ngắm nghía. Bức tranh vẽ một khu vườn đầy cúc họa mi, chính giữa là bóng lưng một cô gái tóc dài trong chiếc váy trắng đang tung bay trong gió. Ánh nắng vàng rực rỡ của mặt trời khiến cô cùng những bông hoa càng thêm tỏa sáng, càng thêm thuần khiết.
Lisa chép miệng một cái, lớn tiếng nói
- Chaeyoung, bức tranh này đẹp thật, nhìn có cảm giác rất bình yên.
Chaeyoung rót một ly nước ép, đưa cho Lisa, sau đó đi vào tủ lạnh, vừa xem xét vừa nói
- Ừ, tôi rất thích nó. Mà cô ăn được cá hồi chứ?
- Được.
- Ừm, vậy tôi sẽ làm bít tết cá hồi.
Chaeyoung vừa nói, vừa túm gọn tóc về phía sau, thành thục đeo tạp dề, bắt đầu công cuộc nấu nướng. Lisa lúc này đã rời khỏi sofa, đi về phía bàn ăn, hơi dựa người vào đó, ánh mắt say mê quan sát bóng dáng thanh mảnh đang bận rộn trong bếp.
Chaeyoung lúc này thật giống một người vợ đảm đang, đôi tay thoăn thoắt sơ chế từng nguyên liệu, sau đó cẩn thận đặt chúng lên đĩa, chuẩn bị làm chín.
- Nếu cô thấy chán thì ra kia xem tivi đi.
Chaeyoung nói khi thấy Lisa đang im lặng nhìn mình.
- Trên tivi sẽ có một luật sư xinh đẹp như cô sao?
- Lisa, miệng lưỡi cô trước giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy à?
- Đúng thế, hơn nữa trước mặt những người hành pháp, sao tôi nói dối được.
- Thế nhưng cô lại có thể giả ngơ trước mặt bác sĩ.
Lisa đương nhiên hiểu, "bác sĩ" ở đây là ai. Thế nhưng người ta cũng chưa vạch trần, cô dại gì mà nhận tội
- Ý cô là sao? Tôi sức khỏe rất tốt, lâu rồi không cần tới bệnh viện.
- Lisa, cô lại quên rồi, cô không thể nói dối trước mặt luật sư đâu.
Chaeyoung vừa đáp lại, vừa cho miếng cá hồi vào chảo, tiếng "xèo xèo" ngay lập tức vang lên.
- Có lẽ tôi nên ra xem tivi thôi.
Lisa đánh trống lảng, sau đó quay lại sofa, bật tivi lên, chọn đại một kênh nào đó rồi ngồi để mặc, tâm trí cũng chẳng quan tâm xem trên kia đang phát chương trình gì. Ước chừng nửa tiếng sau, hương thơm của thức ăn đã lan khắp, đánh thức cái bụng đang đói cồn cào của cô.
- Vào ăn cơm đi.
Chaeyoung gọi khẽ, sau đó sắp sếp đồ ăn ngay ngắn trên bàn rồi mới ngồi xuống. Lisa đi tới, nhận lấy bộ dao dĩa từ người kia, cười cười nói
- Nhìn đã thấy ngon rồi.
- Đương nhiên, tôi làm mà.
Park Chaeyoung rất tự hào trả lời. Nàng rất thích tự nấu ăn, có điều công việc bận rộn, nên thành ra bữa đực bữa cái, thậm chí còn chọn ăn ngoài để tiết kiệm thời gian.
- Tôi có thể làm bánh, pha café, nhưng nấu những món thế này lại rất vụng về, thường là hỏng.
- Cho nên cô toàn sang nhà Jennie ăn cơm đúng không?
- Ừm, nhưng Jennie rất bận, cũng chẳng có thời gian.
Lisa vừa nói, vừa cắt một miếng cá cho vào miệng, miếng cá nóng hổi thơm lừng, vị tanh đã hoàn toàn không còn.
- Luật sư Park, anh chàng lúc sáng gặp cô là đối tượng được mẹ cô giới thiệu à?
- Ừm, đúng ra là anh rể tôi.
- Ồ, vậy cô thấy anh ta thế nào?
- Rất được.
Lisa nhíu mày, lực đạo trên con dao cũng vô thức mà dùng nhiều hơn
- Được là thế nào?
- Thì là ngoại hình, công việc, gia cảnh.
- Vậy tôi thì sao?
Lisa không vòng vo, hỏi thẳng. Chaeyoung vẫn biết người này rất bá đạo, nhưng không ngờ lại đánh trực tiếp thế này
- Cô cũng tốt.
- Vậy cô thích ai hơn?
- Này Lisa, trẻ con quá đấy. Ăn đi rồi về.
Chaeyoung nói trong khi vẫn tập trung vào đồ ăn trước mặt cố tình không nhìn Lisa.
- Luật sư Park quả là vô tâm, chưa gì đã muốn đuổi khách. Nhưng mà nếu có thể đến đây ăn thường xuyên, tôi cũng không ngại.
- Nhưng tôi ngại.
Park Chaeyoung nghĩ trong đầu, nhưng cũng không nói ra.
Tuy rằng đã bị chủ nhà thẳng thừng đuổi về, nhưng Lisa đã sớm không còn quan tâm đến thể diện vẫn cố tìm cớ nán lại, vừa đòi ăn tráng miệng lại đòi xem phim. Chaeyoung cũng chẳng có cách nào, chọn bừa một bộ phim kinh dị, chăm chú xem mà không để ý, mặt Lisa lúc này đã méo xệch.
- Này Park Chaeyoung, hôm nay là lễ tình nhân đấy, cô không chọn phim gì tình cảm nhẹ nhàng hơn được à?
- Không, chúng ta cũng đâu phải một cặp đôi.
Chaeyoung khoanh tay, nhàn nhạt đáp lại, không thèm nhìn sang Lisa đang bối rối ôm chặt chiếc gối bên cạnh.
- A...
- Trời ơi ...
- Ôi mẹ ơi ...
- Ôi Chaeyoung, tôi sợ quá...
Park Chaeyoung ôm đầu, bắt đầu cảm thấy hối hận. Không ngờ Lisa sợ ma đến vậy, từ lúc bắt đầu phim đến giờ, mới đi được một nửa mà đã liên tục hét lên, lấy gối che kín mặt, có khi nội dung phim thế nào cũng chưa nắm được vì toàn che mắt.
- Để tôi tắt đi nhé. Không nghĩ cô sợ như vậy
- Không cần, tôi muốn biết cái kết, cứ xem đi.
Lisa giữ lấy tay Chaeyoung, không cho nàng tắt. Dù sao người sợ cũng không phải mình, Chaeyoung lại bỏ điều khiển ra, tiếp tục xem. Lúc này, cảnh phim lại chuyển sang ban đêm, đương nhiên, cũng là lúc ma quỷ bắt đầu hoành hành. Lisa len lén bỏ gối che mặt ra, bất ngờ con ma nữ lại xuất hiện, cô sợ quá, tung cả gối sang một bên, ôm chặt người bên cạnh.
Park Chaeyoung giật mình vì đột nhiên bị ôm, nàng theo bản năng quay sang, chẳng may khóe môi mềm mại chạm khẽ vào má Lisa, khiến cho nàng phút chốc trở nên ngượng ngùng. Lisa lúc này còn đang bận sợ hãi, có lẽ không cảm nhận được cái thơm má vô tình lướt qua trong 1 giây kia.
- Này Lisa, buông tôi ra đã.
- Không buông, tôi sợ lắm.
- Yah, không xem nữa.
Chaeyoung cau có đẩy cái người đang quấn chặt lấy mình ra, nàng đứng lên đi về phía tủ lạnh, lấy một ly nước mát rồi uống cạn. Chẳng hiểu sao, Chaeyoung cảm thấy mặt mình sẽ đỏ như mặt trời nếu Lisa vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế gần gũi kia.
Lisa vô-số-tội vẫn ngồi im trên sofa, nói
- Còn 20 phút nữa thôi mà.
- Không xem nữa, cô muốn thì xem một mình đi, tôi đi ngủ.
Lisa cầm điều khiển, tắt tivi, nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ đêm, cũng nên cho người kia đi nghỉ rồi.
- Vậy tôi về đây, hôm khác sẽ tới xem tiếp.
- Tạm biệt cô.
Chaeyoung trả lời, coi như không nghe thấy vế sau.
Lisa vui vẻ xuống lấy xe, thực ra tối nay cô vốn không có ý định này, nhưng đứng trong quán café, thấy bóng dáng quen thuộc đang bất lực vì không gọi được xe, cô lại không kìm được mà muốn đưa nàng về.
- Cũng tốt, về phải sang khoe Jennie mới được.
Lisa hào hứng đi chiếc xe mui trần hai bánh về nhà, sau đó bấm chọn tầng 12, muốn vào tìm Jennie trò chuyện một chút, cũng mấy ngày rồi bận rộn không gặp cô ấy. Sáng nay Kim Jisoo còn đứng trêu chọc mình ở quán café, phỏng chừng cho rằng hôm nay Jennie bận nên cũng không mời cô đi chơi rồi.
Lisa bấm chuông mấy hồi, không nhận được câu trả lời liền tặc lưỡi nhập mật khẩu như mọi khi. Cửa rất nhanh bật mở, Lisa rất tự nhiên bước vào. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô bị một phen đỏ mặt tía tai.
Trong phòng khách rải đầy nến và hoa, quần áo vứt vương vãi đến tận cửa phòng ngủ. Lisa bất giác nhìn về phía cánh cửa khép hờ kia rồi vội vàng đi ra khỏi nhà, đóng cửa vào, thầm nhủ Kim Jisoo còn lợi hại hơn mình gấp nhiều lần.
Jennie hôm nay có lịch trình cả ngày, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Jisoo, lễ tình nhân đầu tiên từ khi chính thức hẹn hò mà không thể bên nhau. Nhưng Jisoo tỏ ra rất hiểu chuyện, không hề trách cứ cô, còn nói hôm nào sẽ đi chơi bù, Jennie cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Ấy thế mà vừa rồi trở về, mở cửa ra, Jennie lại thấy Jisoo đang đợi mình trong phòng khách, dưới nền nhà đầy nến và hoa, vừa lãng mạn mà cùng vừa ấm cúng. Jennie bị ôn nhu cùng ấm áp của Jisoo làm cho cảm động, cứ như thế mà ngã vào vòng tay của người ta. Kim Jisoo vốn muốn cùng Jennie uống rượu tâm sự một chút, nhưng cô bạn gái bé nhỏ lại vội vàng ôm lấy cổ cô mà hôn sâu, khiến mọi dự định của Jisoo đều biến mất, cơ thể phút chốc nóng lên, một lòng chỉ muốn tiếp tục câu chuyện dang dở ở khu trượt tuyết mấy hôm trước.
Hai người đã có một lễ tình nhân vừa ngọt ngào mà cũng vừa nóng bỏng, đến mức Kim Jennie buộc phải vắng mặt trong buổi tập vũ đạo của ngày kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com