TruyenHHH.com

Chaelisa Jensoo Nam Lay Tay Toi Chung Ta Cung Tim Hanh Phuc

Lisa đứng tần ngần trước tủ quần áo, rồi lại liếc nhìn đồng hồ, đã 9h30 phút, còn nửa tiếng nữa là tới giờ hẹn với Chaeyoung. Vậy là đã 40 phút, Lisa vẫn chưa quyết định được xem mình nên mặc gì.
Thực ra Lisa cao 1m67, đôi chân thon dài, dáng người rất tốt, nếu không muốn nói rằng có thể xếp vào hàng cực phẩm. Cho nên dù cô mặc gì thì thân hình với tỉ lệ vàng như vậy cũng không thể bị lu mờ được. Vì vậy, trước giờ, cô đều rất nhanh chóng trong việc lựa chọn trang phục, chỉ cần thoải mái, lịch sự và hợp hoàn cảnh là được. Ấy thế mà bây giờ, không hiểu sao lại có chút ... phân vân. Hoặc Lisa cho rằng, hôm nay là một dịp đặc biệt.
Kim đồng hồ tiếp tục nhích qua đến con số 7, 5 phút nữa trôi qua, 9h35.
- Aish, chọn đại đi, người mình đẹp mà.
Lisa tự an ủi, sau đó lấy ra một chiếc áo hoodie mỏng cùng quần bò, còn cẩn thận đeo thêm một chiếc vòng cổ, trang điểm nhẹ một chút, đeo thêm kính cùng túi xách, sau đó soi gương, hài lòng với bản thân rồi mới đi giày ra khỏi cửa.
Hôm nay đi gặp người lạ mà, cần ăn mặc lạnh lùng một chút – Lisa thầm nghĩ.
Khi đến trước tiểu khu nhà Chaeyoung đã gần 10 giờ, Lisa dừng xe, đang định gọi điện, đã thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra. Chaeyoung hôm nay ăn mặc khá thoải mái, không còn là bộ đồ công sở bình thường vẫn mặc nữa. Nàng chọn áo len mỏng cùng chân váy dài, trang phục kín đáo nhưng cũng rất tự nhiên mà khoe ra vòng eo nhỏ lý tưởng, mái tóc vàng càng tôn thêm vẻ đẹp của làn da trắng hồng, dưới ánh dương quang rực rỡ trong trẻo của mùa thu, Chaeyoung toát ra vẻ thanh lịch và cuốn hút đến kì lạ, khiến người khác khó lòng rời mắt được.
Mà người khác ở đây, bao gồm cả Lisa đang ngồi trong xe. Sau cặp kính râm, đôi mắt cô dán chặt vào thân ảnh tao nhã trước mắt kia, cảm thấy trong lòng đang xao xuyến không yên. Những cô gái với nhan sắc đỉnh cao Lisa đã gặp không ít, thậm chí khi trở thành trợ lý của Jennie, có cơ hội tiếp xúc cả với các ngôi sao nổi tiếng, thì cảm giác của Lisa cũng chỉ dừng lại ở tán thưởng và khen ngợi. Thế nhưng với Park Chaeyoung lại khác, không chỉ là vẻ đẹp đơn thuần, mà khí chất tỏa ra từ người cô ấy khiến Lisa bị hấp dẫn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Vừa kiêu ngạo, vừa bí ẩn, rất nghiêm túc, nhưng cũng rất mềm mỏng và uyển chuyển.
Lisa sau vài giây thẫn thờ ngắm người đẹp, rốt cuộc thì hồn cũng trở về, cô nhanh nhẹn xuống xe, vẫy vẫy tay với người đang tiến về phía mình.
- Xin chào, luật sư Park. Hôm nay nhìn cô thật lạ.
- Tôi sao? Tôi hôm nào cũng như vậy mà.
- Khác với những lần trước tôi gặp cô, hôm nay trang phục của luật sư Park có chút thoải mái hơn.
- À, tôi cũng hay mặc thế này, những hôm cô gặp tôi là do phải gặp khách hàng, nên tôi mặc lịch sự hơn một chút.
- Vậy có lẽ tôi cần gặp luật sư Park nhiều hơn rồi.
Lisa vừa cười vừa nói, bàn tay nhanh nhẹn mở cửa xe cho Park Chaeyoung, sau đó mới đi về ghế lái, thành thục khởi động xe.
- Mark sống ở một khu chung cư cũ gần ngoại ô, từ đây đến đó chắc mất cỡ 40 phút đi xe, khá xa đó.
Chaeyoung nói, ý tứ có lẽ là ngại làm phiền Lisa.
- Không sao, đừng nói 40 phút, 4 tiếng tôi cũng đi được. Trước kia đi cùng Jennie, có đợt quay MV ở ngoài biển, cũng có đợt quay ở trên núi, xa cũng có mà gần cũng có, tôi đi nhiều thành quen rồi.
Lisa rất vô tư đem Jennie ra làm bia đỡ đạn, mà lúc này, Jennie ở nhà cũng tự nhiên hắt xì mấy cái. Nếu biết mình liên tục bị Lisa mang ra làm cái cớ để tiếp cận người đẹp, hẳn là cô sẽ nghĩ đến việc sa thải nhân viên không biết điều này.
Chaeyoung nghe vậy, nhất thời không biết đáp trả ra sao. Sau bữa ăn tối qua, tuy rằng hai người đã trò chuyện nhiều hơn, thế nhưng sự ngại ngùng và bối rối của Chaeyoung vẫn còn. Lisa là người khá cởi mở và dễ gần, biết quan tâm tới người khác, đó là những đánh giá ban đầu của Chaeyoung về cô. Thế nhưng, khuôn mặt xinh đẹp của Lisa lại chính là lý do khiến Chaeyoung rất khó có thể thoải mái hoàn toàn với cô ấy, mặc dù có thể chắc chắn, Lisa cùng Lili là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Luật sư Park, cô đã ăn sáng chưa?
Lisa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng này.
- À, tôi chưa. Tôi không có thói quen ăn sáng.
- Luật sư Park, cô không có thói quen ăn sáng, ăn tối cũng vì bận rộn mà quên luôn, như vậy mà vẫn tỉnh táo để ra tòa được, thật khiến tôi khâm phục.
- Ăn tối thì tùy hôm thôi, không phải hôm nào tôi cũng quên.
- Lấy giúp tôi cái túi ở ghế sau.
Lisa trả lời một câu, gần như chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện, thế nhưng Chaeyoung vẫn làm theo.
- Bây giờ thì mở ra, xử lý thứ ở trong đó giúp tôi.
Lisa nói tiếp, sau khi thấy chiếc túi đã nằm trong tay của người bên cạnh. Chaeyoung tò mò mở ra, phía bên trong là mấy chiếc bánh hotteok, có lẽ là mới mua, Chaeyoung vẫn cảm giác được độ ấm tỏa ra qua lớp túi giấy bọc bên ngoài.
- Cô mới mua sao?
- Ừm, trên đường đến nhà cô, tôi thấy đói nên mua.
Lisa tiếp lời, thực ra cũng không hẳn là cô thấy đói, chỉ là mua phòng khi người ta chưa ăn sáng, bản thân sẽ có cơ hội ghi điểm thôi.
- Cô ăn được bánh này chứ?
- Ừm, được, tôi cũng thích nó mà.
Chaeyoung vừa nói, vừa cầm một cái lên, bắt đầu ăn. Bánh khá ngon, phần nhân đường đỏ kèm với bột quế như tan ra trong miệng, vị ngọt xen lẫn với chút béo ngậy, thành công hạ gục người ăn ngay từ miếng đầu tiên. Lisa âm thầm liếc qua, tuy rằng biểu cảm trên mặt người kia không có gì thay đổi, nhưng cô đoán, Chaeyoung cũng khá ưng món này.
- Cô ăn một cái đi.
Chaeyoung vừa nói, vừa lấy một cái ra, đưa đến bên Lisa. Lisa vui vẻ đón lấy, dù sao cũng chỉ mới quen, không thể bắt người ta đút cho mình được.
- Thường ngày cô thích ăn gì?
Lisa vừa ăn vừa hỏi.
- Tôi thích xoài và rau xanh, mấy món đồ của Thái Lan và Việt Nam nữa. Nhưng bình thường, tôi cũng không kén ăn.
- Ồ, vậy sao, tôi cũng rất thích đồ Thái, nhất là mấy món chua chua ấy.
Thực ra, ba của Lisa là người gốc Thái Lan, thế nhưng cô sinh ra và lớn lên ở Hàn Quốc, cho nên có thể coi là một người Hàn chính gốc rồi.
- Ừ, khi nào có thời gian, tôi cũng muốn sang đó đi chơi một chuyến.
- Cô chưa từng đi Thái bao giờ sao?
Lisa hỏi lại.
- Chưa, tôi không sắp xếp được thời gian.
Cuộc sống mấy năm qua của Chaeyoung chỉ quanh quẩn với học và làm, hoàn toàn không có du lịch giải trí. Nàng cảm thấy thời gian dành cho công việc mãi mãi vẫn không đủ.
- Cô mở văn phòng luật từ bao giờ vậy?
- Được hơn 3 năm rồi. Còn cô thì sao, bắt đầu mở quán café từ bao giờ?
- Năm tôi 20 tuổi, quán đầu tiên ở khu phố khác, gần một trường cấp 2. Khi ấy thật đúng là không có gì ngoài đam mê và liều lĩnh, cứ một mình chạy đi làm mọi việc, bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn sợ khoảng thời gian đó đấy.
- Quán đó chắc hẳn cũng làm ăn khá tốt?
- Ừm, tuy rằng có chút bấp bênh, nhưng mà cuối cùng thì đều ổn, cũng tính là may mắn. Tôi có nhiều khách quen, cậu nhóc Dong Gu đang làm thêm ở quán chính là học sinh cấp 2 trước kia hay trốn học ra chỗ tôi chơi đó.
- Thật sao? Cậu ta có vẻ rất chăm chỉ.
- Ừ, nhìn cậu nhóc đó, tôi giống như thấy được mình của mấy năm trước vậy.
Lisa nói đơn giản, còn thực tế, mọi thứ khó khăn hơn nhiều. Khi ấy, cô có một chút vốn liếng, lại vay mượn thêm của Jennie, thế nhưng thời gian đầu gần như là lỗ nhiều. Chi phí cố định vẫn phải trả, Lisa không còn cách nào khác, đành phải đi làm thêm vào ban đêm. Hàng ngày 9 giờ sáng mở quán đến 10 giờ đêm, sau đó 11 giờ đi làm thêm đến 5 giờ sáng hôm sau mới về nhà. Lặp đi lặp lại như thế suốt một năm trời, cả cơ thể vô cùng mệt nhọc, thế nhưng đổi lại, thành quả khiến cho cô vô cùng hài lòng. Giống như ngậm trái đắng một thời gian dài để nếm được quả ngọt, cho nên Lisa chưa bao giờ coi đó là vất vả. Chỉ là mấy bậc thang ban đầu trên con đường đến thành công mà thôi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nơi, túi bánh hotteok cũng đã được xử lý sạch sẽ. Lisa tìm một chỗ đậu xe, sau đó đi tới trước cửa một khu chung cư cũ, hỏi thăm người bảo vệ già một vài câu, rồi quay sang ra dấu cho Chaeyoung đi theo mình. Tên phóng viên sống ở tầng 5, phòng 506, nằm ngay cuối hành lang, hai người rất nhanh đã tìm đến trước cửa. Chaeyoung ấn chuông, lần đầu tiên không thấy ai ra mở, Lisa sốt ruột, ấn thêm 2 3 lần nữa, vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì.
- Chẳng lẽ không có nhà?
Lisa vừa nói, vừa nhìn đồng hồ, đã 11 giờ trưa. Cũng có thể hắn đã ra ngoài, nhưng như vậy thì chẳng phải đã mất công đến tận đây sao? Park Chaeyoung không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ. Nàng vốn không hẹn hắn trước, vì sợ hắn có tật giật mình, sẽ từ chối gặp mặt. Chỉ có đến bất ngờ thế này mới có thể khiến đối phương trở tay không kịp. Kiên nhẫn chờ thêm 10 phút nữa, vẫn không có động tĩnh gì, Lisa im lặng, để cho Chaeyoung quyết định, dù sao thì hôm nay cô cũng chỉ là bám đuôi đi theo mà thôi.
- Chúng ta đi thôi.
Chaeyoung nói, sau khi đã đợi suốt nửa tiếng. Có lẽ hôm nay là ngày không may mắn cho lắm, phải ra về công cốc rồi.
Hai người đi ra phía thang máy, ấn nút chọn xuống tầng 1, vừa đi ra cổng lấy xe vừa trò chuyện. Đúng lúc này, điện thoại của Chaeyoung vang lên, là thư ký Lee gọi. Có lẽ là việc của văn phòng, Chaeyoung không do dự mà bắt máy ngay. Lisa cũng không làm phiền, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đúng lúc này, phía bên tai truyền đến một tiếng hét lớn
- Đứng lại cho tao.
Lisa giật mình quay ra, chỉ thấy một người đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía hai người, phía sau là 4 5 tên nữa đang cầm gậy gộc đuổi theo, mà Chaeyoung lúc này vẫn đang bận bịu nghe điện thoại, không để ý tới xung quanh. Lisa vội vàng gọi tên người phía trước, đôi chân khẩn trương tiến về phía Chaeyoung
- Chaeyoung, cẩn thận.
Kèm theo tiếng nói là cánh tay dài nhanh chóng đưa ra, vội vàng kéo Park Chaeyoung lại, ước chừng chỉ 1 khắc sau, mấy người kia chạy vọt qua, không thèm để ý tới việc mình suýt nữa đã va phải một cô gái.
Park Chaeyoung vô cùng bất ngờ, nàng chưa kịp nhìn thấy gì xung quanh đã cảm nhận được một lực đạo lớn kéo mình lại, cả cơ thể dựa hẳn vào người phía sau, tiếp đó người kia đưa tay lên, giữ chặt vai mình. Nhìn từ xa, có cảm giác giống như hai người đang ôm nhau, Park Chaeyoung ngả đầu lên vai Lisa, còn cô thì vẫn ôm nàng trong lòng, ánh mắt chăm chú dõi theo đám người như cuồng phong vũ bạo vừa chạy qua.
Đến khi không còn bóng người, Lisa mới khẽ đẩy người trong lòng ra, lo lắng hỏi
- Luật sư Park, cô không sao chứ?
Chaeyoung nghe tiếng, nhất thời bối rối, đôi mắt long lanh chứa đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người đối diện. Khoảnh khắc ngã vào vòng tay Lisa, hương nước hoa dịu nhẹ thoáng chốc tràn đầy khoang mũi, một cảm giác kì lạ len lỏi vào tâm trí nàng.
- Chaeyoung, cô sao vậy? Có phải bị trật chân rồi không?
Thấy người kia không trả lời, Lisa nói tiếp, đôi tay vẫn đặt trên vai nàng. Vừa rồi kéo người ta lại đột ngột như vậy, cũng có thể làm Chaeyoung đau ở đâu rồi. Khi cô chuẩn bị cúi xuống kiểm tra, thì người đối diện đã lên tiếng, vừa nói vừa lùi lại, thoát khỏi vòng tay của Lisa
- À, tôi không sao, chỉ hơi bất ngờ chút thôi. Cảm ơn cô.
- Cũng may, tôi còn tưởng làm cô trật chân rồi chứ.
- Không đâu.
Chaeyoung đáp lại, sau đó nhìn theo hướng đám người kia vừa chạy, nói tiếp
- Mấy người vừa rồi giống như đi đòi nợ vậy.
- Người bị đuổi chính là Mark.
Lisa nói ngắn gọn. Tuy rằng mới chỉ thấy ảnh của hắn, nhưng Lisa vẫn có thể nhận ra. Cô đi lên phía trước một chút, thấy hộp thức ăn vẫn còn nóng nằm chỏng chơ giữa đường, đồ bên trong vương vãi khắp nơi.
- Có lẽ hắn đi mua đồ ăn, về tới đây thì gặp đám người kia, giờ không biết thoát được chưa. Chaeyoung, cô từng nói hắn vay nợ rất nhiều phải không?
- Ừm, tình trạng kinh tế của hắn không tốt, nhưng tôi không nghĩ tới còn bị đuổi giết thế này.
- Trước tiên chúng ta đi về đã, có lẽ hôm nay hắn sẽ không về nhà đâu.
Lisa nói. Đoán chừng mấy tên đòi nợ kia sẽ canh chừng ở đây, kể cả có thoát được, Mark chắc chắn cũng không dám về.
Hai người xem xét một chút, quyết định làm theo lời Lisa, sau đó lên xe rời đi.
Trên xe, Chaeyoung không nói lời nào, ước chừng vài phút sau, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại. Lisa nhìn sang, cẩn thận chỉnh điều hòa ấm lên một chút, tập trung lái xe về văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com