Cha Cua Nguoi Cu Yeu Toi Na I Luong
Bữa tiệc này phần lớn người tới đều là quan to hiển quý trong giới thượng lưu, đối với loại chuyện này đều mang thái độ cười nhạt.Kỳ Nhạc đứng phía sau anh cả, bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động xung quanh.Không biết có phải cậu bị ảo giác hay không, cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm."Dư tiểu thư, nếu em trai tôi có chỗ nào mạo phạm cô, tôi thân là anh trai sẽ trả lại cho cô lẽ phải." Kỳ Duệ nhìn Dư Đồng nói, "Nhưng nếu..."Kỳ Nhạc cũng nhìn về phía anh cả, chỉ thấy anh cả dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu cô chỉ đơn thuần gây rắc rối cho em trai tôi, vậy trò khôi hài ngày hôm nay, Dư tiểu thư phải chịu toàn bộ trách nhiệm."Vừa dứt lời, toàn bộ truyền thông đã bắt đầu có động tác.Nhà họ Kỳ ở thành phố Ngô Đồng có địa vị như thế nào mọi người đều biết. Truyền thông cũng không phải không có đầu óc mà lựa chọn đắc tội với nhà họ Kỳ.Nhưng Dư Đồng không giống vậy, cô ta chỉ là một người bình thường, gia đình không có bối cảnh gì, cái gì cũng đều không có.Rất nhiều thời điểm chính là như vậy, người có tiền so ra không giống với người bình thường, đích thực là có thể muốn làm gì thì làm.Kỳ Nhạc không hiểu sao lại cảm thấy đáng thương cho Dư Đồng.Cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng giận, đại khái cũng chỉ là thế này đi.Kỳ Duệ lại nhìn Ân Thế Kiên nói: "Ân tổng, người tới đều là khách, nếu như vị Dư tiểu thư này là do anh dẫn đến, anh xem...""Là lỗi của tôi, nhưng vị Dư tiểu thư này quả thật không có quan hệ gì với tôi." Ân Thế Kiên thực sự bình tĩnh."Tôi không phải..." Dư Đồng hết đường chối cãi, "Ân tiên sinh, vì sao ngài muốn hại tôi như vậy?"Ân Thế Kiên nhướng mày, "Dư tiểu thư, cô nói muốn tìm người, tìm mọi cách cầu xin tôi dẫn cô đến bữa tiệc, tại sao giờ lại thành tôi hại cô?"Sắc mặt Dư Đồng nháy mắt trắng bệch, chốc lát đã hiểu được.Người đàn ông này từ đầu đến cuối chưa từng thừa nhận thân phận của cô, mặc kệ cô là bạn gái của Ân Dục, hay là thân phận bạn gái tiến vào bữa tiệc này.Ân Thế Kiên đều chưa từng thừa nhận, dẫn cô đến đây cũng chỉ là muốn xem cô xấu hổ mà thôi!"Tôi hiểu rồi..." Dư Đồng cười lạnh một tiếng, "Ngài lợi dụng tôi."Vẻ mặt Ân Thế Kiên lạnh lùng. Chuyện cho đến giờ, cô gái này còn chưa nhìn rõ bản thân."Nhiều người vây quanh như vậy, thật là náo nhiệt nhỉ."Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mọi người đều theo tiếng ngoái nhìn lại, chỉ thấy con út nhà họ Kỳ Kỳ Vu Dương từ trên cầu thang đi xuống.Kỳ Nhạc hô một tiếng chú nhỏ, người sau không nhìn đến cậu, mà đem ánh mắt dừng trên người Ân Thế Kiên."Ân tổng, đã lâu không gặp." Kỳ Vu Dương lễ phép vươn tay với Ân Thế Kiên.Ân Thế Kiên trừng mắt nhìn đối phương vài giây, nhưng rất nhanh trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh."Đã lâu không gặp." Anh không nghĩ tới có thể gặp Kỳ Vu Dương ở đây.Kỳ Nhạc nhìn bọn họ bắt tay, phản ứng vừa nãy của Ân Thế Kiên có điểm khiến cậu chú ý.Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng cậu vẫn nhận ra đáy mắt đối phương có biến hóa.Trong ánh mắt kia bao hàm rất nhiều thứ, phức tạp đến mức khiến Kỳ Nhạc không nhịn được tò mò.Kỳ Vu Dương buông tay ra, "Nhà họ Kỳ chúng tôi khó có dịp náo nhiệt một hồi, không nghĩ tới vẫn bởi vì một người ngoài."Lời này vừa nói ra lại gây xôn xao một trận."Kỳ Vu Dương đây là đang chỉ cây dâu mắng cây hoè?""Ai biết được...""Suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Đây là đang mắng cô gái kia chứ.""Kỳ Vu Dương không phải vẫn luôn ở quê nhà sao? Sao lần này đã trở lại rồi?""Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta.""Tôi cũng vậy."...Kỳ Nhạc nghe mấy lời lảm nhảm linh tinh này, không thèm để ý.Có thể nói ra mấy lời này ở bữa tiệc, cũng không đáng để phản ứng lại, đám con nhà giàu mới không nhàm chán đến mức nói nhảm trước mặt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com