TruyenHHH.com

Cg Suzalulu

Cảnh 1

"Suzaku?"

Giọng nói ấy kéo trở lại dòng suy nghĩ lơ lửng của người đeo mặt nạ đang đứng đối diện với cửa sổ cao. Kururugi Suzaku quay lại, bắt gặp ánh nhìn của nữ hoàng. Cô đặt hai tay lên ngực, chỉnh lại cổ áo vốn đã được ép phẳng phiu, cô có vẻ như đang muốn nói gì đó nhưng lại do dự. "CC đã đi rồi."

"Ừ." anh hỏi, "Cô ấy có chào tạm biệt em không?"

Anh đỡ một bên của chiếc xe lăn, đẩy cô qua hành lang, qua đến cửa phòng ngủ của nữ hoàng. Trong suốt quãng đường không dài lắm, Nunnally đã trình bày chi tiết mọi chuyện về cuộc trò chuyện của cô với ả phù thủy đêm qua. "Liệu em có nên cảm thấy hối hận không, Suzaku?" Cô gái hỏi nhỏ.

"Em tự cho rằng những gì mình làm đều vì người mình yêu thương, nhưng từ góc nhìn của anh trai, em thật ích kỷ. Em rất mừng vì CC đã ở bên anh ấy, trong khi chúng ta lại bỏ rơi anh, ít nhất anh ấy sẽ không quá cô đơn nhờ có CC—em thật sự biết ơn vì điều đó."

Kururugi Suzaku chăm chú nhìn vào đôi mắt tím của cô, dịu dàng nói: "...Đó chính là điều may mắn lớn nhất của Lelouch. Anh đưa em vào nhé, Nunnally?"

Anh mở cửa phòng cho nữ hoàng, nhìn cánh cửa trượt từ từ khép lại, rồi quay lưng đi dọc theo hành lang dường như vô tận. Nụ cười trên môi Zero lạnh dần, và cuối cùng anh dừng lại ở khu vườn trống, ánh mặt trời đỏ rực kéo dài bóng hình của anh, nếu nhìn từ trên cao, cái bóng đó giống như một sợi dây treo anh lên không trung.

"Ra đây đi." Anh gọi với giọng trầm.

Phía sau anh vang lên tiếng xào xạc của vải chạm vào cành cây, một mái tóc xanh tươi hiện ra dưới ánh đỏ của hoàng hôn. Nàng phù thủy lẽ ra phải đi từ lâu giờ lại bất ngờ xuất hiện phía sau anh, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng nhìn thấu thế gian. Chiếc áo trắng bó sát đặc trưng đã được cô thay bằng một chiếc áo phông giản dị. Tóc dài của cô được buộc cao, có lẽ để nhường chỗ cho chiếc ba lô lớn ở phía sau. Cô gái thẳng thắn: "Cậu đang tức giận."

"Cô đi rồi, tôi còn có thể cười nổi không?"

CC nở một nụ cười. "Không... cậu sẽ nhớ tôi, cậu sẽ nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến Lelouch, bất kể sống hay chết. Tôi thấy cuối cùng cậu rồi cũng bị ám ảnh, nên tôi sẽ đi trước một bước."

Suzaku quay lại, trên gương mặt dưới lớp mặt nạ lộ rõ vẻ châm biếm: "Nếu cô quan tâm đến cậu ấy như vậy, tại sao không ở lại hỗ trợ vương quốc mà cậu ấy đã vất vả lập ra?"

"Đó là thứ cậu ấy để lại cho Nunnally, và tôi không bao giờ muốn nghĩ đến chuyện người khác." Nàng phù thủy với màu tóc xanh nhướn mày, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.

"Kururugi Suzaku, tôi biết cậu không muốn gặp lại tôi, nhưng tôi hiểu rất rõ những gì cậu đang nghĩ trong đầu. Ai khác ngoài tôi đã thấy hàng trăm năm thủy triều lên xuống, và ai lại rảnh để chờ đợi một đứa trẻ trong khu vườn để gặp lại lần cuối? Tôi đã bày tỏ thành ý của mình rồi."

"Nunnally nói." Kuzaku tiến lại gần cô, cúi người một chút để có thể nhìn thẳng vào mắt cô. "Em ấy cảm thấy tội lỗi. Bởi vì chỉ có cô luôn ở bên cậu ấy."

CC không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc mặt nạ trước mặt. Cô không bận tâm về việc "cậu ấy" là ai, đối diện với cơn giận và sự thờ ơ của Suzaku, cô gái dường như bình thản như mặt nước.

"Nhưng cô không có quyền quyết định bất kỳ điều gì của cậu ấy, cô chỉ như một cái bóng theo sau mà thôi."

"Và cậu ấy cần một cái bóng không làm hỏng kế hoạch của mình, không đối đầu với cậu ấy mà vẫn có thể điều khiển KMF." Cô gái cười nhạo. "Cậu chỉ đang tìm cớ cho sự ghen tị của mình—bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, Kururugi Suzaku. Tôi thích Lelouch, vì cậu ấy là người mà tôi chưa từng qua gặp trong cuộc đời dài dằng dặc của mình, cậu ta rất thú vị. Nhưng giờ đây tôi đã tôi đã buông xuống. Tôi vác hành lý để tìm kiếm sự kết thúc của bản thân, và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Lelouch nữa. Còn cậu..."

Giọng cô ngập ngừng, rồi tiếp tục với vẻ thương hại:

"...Cậu phải buông bỏ cậu ấy, dù điều này rất khó—Lelouch đã chết, không có gì phải tiếc nuối. Thế giới này không còn gì đáng để cậu ấy lưu luyến, vì vậy cậu ấy đã ra đi. Cung điện này không còn ai mà tôi quan tâm nữa, vì vậy tôi cũng phải rời đi. Còn cậu thì sao?"

Cô nhẹ nhàng ném một câu hỏi, rồi lại chờ đợi rất lâu, như thể đang mong đợi một câu trả lời. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, người thanh niên này còn không nổi giận, thậm chí không phát ra một tiếng nào để cãi vã với cô. Mặt nạ lạnh lùng phản chiếu hình ảnh của cô, và ngay cả cái bóng đó cũng vụt tắt, di chuyển theo cái xoay lưng của anh.

Kururugi Suzaku—Zero không quay đầu lại, lưng hướng về ánh hoàng hôn, bước nhanh vào sâu trong cung điện—nơi ngục tối sẽ giam cầm phần đời còn lại của anh. Giờ đây chỉ còn lại cô.

Ả phù thủy nhìn theo bóng lưng của anh, thì thào:

"Đúng là một tên ngốc!"





Chiếc bình hoa đổ xuống bàn, tôi vội vàng đưa tay đỡ nó lên. Nước trong bình tràn ra, từ từ chảy lan trên mặt bàn, tôi nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu tránh cho nó khỏi bị ướt. Trên đó là một bản sơ yếu lý lịch. Sessia Gielgud, tốt nghiệp tiến sĩ ngành Toán học tại Đại học Cambridge, lý lịch trong sạch, đã giảng dạy nhiều năm, anh ta khá phù hợp để làm giáo viên dạy Toán cho Adam.

Tôi rút trang này ra từ xấp giấy, đặt sang một bên và đưa tay xoa cổ. Cổ tôi đau nhức dữ dội. Đây là hậu quả của việc cúi đầu làm việc trong thời gian dài, mỗi lần như vậy lại khiến tôi đau đầu đến buốt óc.

Mặt trời đã lặn hẳn dưới đường chân trời, chỉ còn lại một vệt ánh cam yếu ớt như sợi chỉ trong bầu trời lạnh tối, giống như những ngọn lửa yếu ớt cuối cùng. Từ sâu trong thủ đô khổng lồ của Pendragon, đôi khi có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ bé lấp lánh. Lúc này, chúng đang ẩn mình trên đỉnh trời, chỉ hé lộ một chút đuôi của chúng.

Khó mà nói chính xác trong một ngày có bao nhiêu việc cần tôi xử lý — chúng chất chồng thành núi, đè nặng lên góc của chiếc bàn làm việc lớn, lặng lẽ chuyển sang tay Schneizel sau khi biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi không tin tưởng bất kỳ ai ngoài Nunnally có thể quản lý tốt các công việc của đất nước này, tôi không cho phép bất cứ ai phá hỏng sự cân bằng mong manh của thế giới này - nền hòa bình do Lelouch tạo ra, trong khi vấn đề về mỏ Sakuradite vẫn còn tồn tại.

Khi người hầu đến nhắc nhở tôi, đã quá giờ ăn tối hơn nửa tiếng. "Như mọi khi, thưa ngài? Hay ngài muốn đến nhà ăn?" Giọng cô ta cẩn trọng, rõ ràng nhận thấy sự mệt mỏi nặng nề ẩn dưới chiếc mặt nạ của tôi.

Câu nói ấy khiến tôi chợt nhận ra — kể từ bữa sáng với Adam, đã một thời gian dài tôi không ngồi ăn cùng với cậu bé. Ở một khía cạnh nào đó, tôi không thất hứa, tôi chỉ quá bận mà thôi.

Đã một tuần trôi qua, mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa vào thời gian không cố định, và những món canh lạnh ngắt có mùi tanh khó nuốt, món ăn của Britannia thực sự là cơn ác mộng. Không thể tưởng tượng được làm sao mà Nunnally có thể giữ dáng thon thả trong môi trường ăn uống tệ hại như vậy, nhất là khi cô ấy còn hứng khởi mang đến chia sẻ cho tôi một đĩa bánh muffin chắc chắn phải chứa tới hơn 20 thìa đường chia sẻ.

Từ một khía cạnh khác, có lẽ tôi vẫn đang vô thức tránh mặt Adam. Tôi đã nhắc đi nhắc lại lý do của mình đến mức nhàm chán, nhưng hãy nhấn mạnh thêm lần nữa — tôi không thể chịu nổi việc cậu bé quá giống Lelouch nhưng lại chẳng biết gì.

Tôi luôn mong đợi có cơ hội để dồn hết mọi căm ghét vào tên bạo chúa ấy, nhưng khi cơ hội đã đến, tôi lại không thể làm như vậy, chỉ bởi vì Adam vừa là vừa không phải là Lelouch. Sau khi bị Cecile khiển trách, tôi hiểu rằng những suy nghĩ của mình cần phải được kiềm chế. Và nói cho đúng...

"...Thằng bé mới chỉ mười hai tuổi." Cecile từng nói. "Thằng bé không phải Lelouch!"

"—Thưa ngài Zero?"

Tôi quay lại, hướng về phía người hầu. "Đến nhà ăn thôi." tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trông cô ta lại rất sợ hãi. "Tôi đã ngồi một chỗ cả ngày rồi."

Cô gái không mấy vui vẻ trước sự trò chuyện hiếm hoi của tôi, chỉ miễn cưỡng cười và quay đi, rõ ràng vẫn còn sợ hãi. Khi tôi gọi lại, cô ấy khẽ rùng mình. Tôi hỏi: "Adam đã ăn tối chưa?"

"Vẫn còn trong nhà ăn thưa ngài." Cô trả lời run rẩy, "Thiếu tá Cecile cũng đến, họ đều đang ở đó."





Cecile đã không có ở đó. Cô ấy đợi tôi sẵn bên ngoài nhà ăn, với vẻ mặt trầm ngâm, xen lẫn niềm vui. Thấy tôi từ xa — với tiêu cự của cô ấy, tôi chỉ là một vệt dài từ xa — cô đã vung tay thật cao, không còn chút dấu vết nào của sự sợ hãi hay ngượng ngùng trong lần gặp trước.

Tôi đành phải bước thật nhanh, điều chỉnh biểu cảm để chuẩn bị đón nhận niềm vui phức tạp của cô.

Câu đầu tiên cô nói với tôi là: "Sao cậu làm được vậy? Adam đã nói được tiếng Anh rồi!" Cô ấy gần như quay cuồng trong niềm vui, "Giọng tiếng Anh chuẩn! Như thể cậu bé lớn lên ở đây vậy."

Tôi chỉ có thể nói: "Tôi không dạy cậu bé bất cứ điều gì, nó vốn đã nói được tiếng Anh."

Cecile im lặng. Cô lặng đi đủ lâu để có thể học lại tiếng Anh thêm lần nữa: "...Tại sao cậu bé không nói cho chúng ta sớm hơn?"

"Không chỉ vậy, trình độ học các môn khác của cậu bé cũng không phù hợp với lứa tuổi hiện tại... những kiến thức đó là phần nâng cao của sách giáo khoa thời trung học của tôi. Học vấn của cậu bé đã vượt xa tôi rồi."

Tôi nhận thấy cánh cửa nhà ăn không đóng kín. Qua khe cửa nhỏ, tôi có thể thấy bóng dáng nhỏ bé của Adam ngồi bên một đầu chiếc bàn dài. Cậu bé hai tay ôm cốc sữa nóng, chầm chậm nhấp từng ngụm. Trong căn phòng rộng lớn, cậu trông vô cùng nhỏ bé và cô đơn.

Tôi không thể không đẩy cửa rộng ra — điều này đồng nghĩa với việc tôi đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện với Cecile. Tôi vẫy tay chào Adam đang đột nhiên ngẩng đầu lên. "Chào buổi chiều." Tôi cố gắng chào hỏi dịu dàng hết mức có thể.

Cecile chết lặng trước hàng loạt chuyển động của tôi và vấp ngã về phía sau. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Suzaku?" Cô ấy hạ thấp giọng, "Sao cậu lại nói bằng giọng đó?"

"Zero!!!!..."

Adam nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, đứng bên bàn với vẻ bối rối. Đĩa cá tuyết của cậu bé còn nguyên, nằm giữa đĩa, màu sắc nhợt nhạt.

Tôi tháo mặt nạ ra, đặt sang một bên. Cecile ngay lập tức hít một hơi lạnh, ánh mắt ngạc nhiên đảo qua đảo lại giữa tôi và Adam. Tôi kéo ghế ra mời cô ngồi xuống, cô vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm nhỏ:

"Chúa ơi! Chẳng lẽ tôi đang mơ..."

Adam cẩn thận ngồi xuống, cầm dĩa, ngập ngừng đưa về phía đĩa. Cậu bé nhăn mặt, trông rất khổ sở, có lẽ vì đã ngồi nói chuyện với Cecile quá lâu, cá đã nguội và mùi tanh nồng khiến cậu bé khó chịu. Tôi vội ngăn cản. "Đừng ăn cái đó nữa."

Adam ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương. Tôi nhận thấy chiếc giỏ bánh mì trước mặt cậu bé trống không — không còn thức ăn nào khác để lấp đầy cái bụng nó, mấy lát bánh mì trước bữa đã bị cậu bé ăn hết. "Đây, ăn đi." Tôi đẩy đĩa thịt cừu hầm với hương thì là của mình tới trước mặt cậu bé, nghiêm túc dạy bảo: "Thích gì thì phải nói ra, không thích cũng vậy, ít nhất là trong Cung Bạch Dương phải nói với tôi. Hiểu chưa?"

Adam gật đầu ra vẻ đã hiểu. Biểu cảm của cậu bé quá giống Lelouch thời thơ ấu — mỗi lần tôi tự hào biểu diễn kỹ năng leo cây siêu hạng của mình, cậu ta đều tán thưởng với vẻ ngưỡng mộ đó. Nhưng tôi leo cây là để bắt chim sẻ, mà mấy con chim đó chẳng bao giờ sống sót, lần nào cũng vậy, Lelouch đều tỏ ra không hài lòng về hành động của tôi.

"Ngốc quá, cậu thật ích kỷ." Cậu bé nghiêm nghị chỉ vào con chim sẻ đã chết. "Dùng sức mạnh của cậu vào việc khác đi! Nunnally mà chạm vào nó thì sẽ khóc đấy."

Thực ra tôi biết, Nunnally hoàn toàn không chạm vào những xác con chim đó. Khi ấy cô bé chỉ mới vài tuổi, mắt lại không nhìn thấy, làm sao có thể tình cờ chạm phải những con chim trong thùng giấy được? Lelouch nói vậy chỉ vì cảm thấy tội nghiệp chúng mà thôi.

Cậu ấy có một trái tim nhân hậu, nhưng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Đồng thời, tôi cũng nhận ra cậu ấy thực sự có chút tức giận, nên tôi chỉ còn cách nhẹ nhàng dỗ dành: "Biết rồi, biết rồi. Cậu vẫn còn giận à?"

Lelouch luôn rất dễ dàng nhượng bộ. Chỉ cần tôi ôm lấy cậu, cù cậu loạn xạ, cậu sẽ không nhịn được mà bật cười. Lelouch quay người lại ôm tôi, hơi thở của cậu ấy phả vào vành tai tôi.

"Suzaku!" Cậu ấy vừa cười vừa gọi tên tôi. "Đừng nghịch nữa. Tớ không giận nữa đâu, nhưng cậu phải hứa là không có lần sau."

Đây chính là vấn đề của tôi — tôi luôn cảm thấy Lelouch là một người vô cùng khó hiểu. Đặc biệt là lúc gặp lại cậu ấy vào năm 17 tuổi và phát hiện ra cậu ấy chính là Zero, khi đó tôi thấy lại cậu ta thật tàn nhẫn và vô lý.

Nhưng tôi lại luôn quên rằng, thực ra đối với bạn bè và người thân, Lelouch rất thẳng thắn và dịu dàng, thậm chí có phần nuông chiều. Lelouch dễ dàng hài lòng, có lẽ chỉ đối với những người như chúng tôi, chỉ cần có được một chút niềm vui nho nhỏ cũng đã có thể gọi là hạnh phúc rồi.

"Vì Adam không muốn đi, nên tôi sẽ không mang cậu bé đi nữa." Giọng nói của Cecile cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. "Không ngờ đấy! Cậu có thể chăm sóc cậu bé tốt đến vậy, còn cả tiếng Anh nữa..."

Tôi không nhịn được mà một lần nữa đính chính: "Adam vốn đã biết tiếng Anh." Tôi liếc nhìn Adam. Cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế, một tay đặt dưới đùi. Cậu nói không muốn đi? Chính cậu bé đã nói vậy sao? Điều gì ở Cung Bạch Dương thu hút thằng bé?

Tôi suy nghĩ kỹ trong đầu, cuối cùng chỉ cảm thấy khu vườn mà Nunnally chăm chút thực sự khiến người ta cảm thấy thư thái. Hoa hồng vừa tàn, hoa khiên ngưu đang chuẩn bị nở rộ, và khác với những nơi khác, Cung Bạch Dương luôn xanh tươi tốt.

Cecile dùng khăn ăn lau khóe miệng, có vẻ như sẵn sàng đứng dậy rời đi. "Tôi phải đi rồi. Maribou còn hàng đống tham số cần điều chỉnh, Lloyd không thể xoay xở một mình..."

Tôi muốn đứng dậy theo cô ấy, "Tôi tiễn cô."

Ngay lúc đó, ngoài dự đoán của tôi, Adam lên tiếng: "Anh không ăn gì sao?" Cậu bé chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt của cậu quét từ trên xuống dưới, lúc này tôi mới nhận ra trước mặt mình ngoài một tách trà đỏ thì chẳng còn gì cả. Món chính duy nhất tôi đã đưa cho cậu bé, và khi được nhắc nhở, tôi chợt nhận ra mình thực sự rất đói.

"Không sao, lát nữa..."

"Nhưng bây giờ mới năm giờ chiều thôi. Anh cũng không ăn trưa, đúng không?"

Làm sao cậu bé biết rõ như vậy. Tôi cảm thấy hơi lúng túng: "Lát nữa tôi sẽ bảo họ chuẩn bị một phần..."

Adam đột ngột đứng thẳng dậy. Tôi ngơ ngác nhìn cậu bé giơ tay phải lên, nghiêng người về phía bàn, bất chấp chiếc giá đỡ nến và bình hoa ở giữa, tôi không nhịn được mà đưa tay ra che chắn. "Cẩn thận..."

"Há miệng ra." Cậu bé nói với tôi bằng giọng điệu không thể từ chối.
Đầu tôi đang rối tung, lúc này mới nhận ra trong tay cậu bé cầm một chiếc dĩa, trên đó có xiên miếng thịt cuối cùng. Một tay đứa bé đặt lên bàn, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. Trong khoảnh khắc đó, tôi mơ hồ nghĩ rằng điều cậu sắp nói với tôi...

"—Như thế này không được!" Lelouch đứng dưới gốc cây quát lên với tôi. "Sẽ rất nguy hiểm. Suzaku, xuống đi!"

"—Như thế này không được," Adam nói nhỏ, "Anh phải ăn một chút gì đó. Ai cũng phải ăn mà, Zero."

Tôi há miệng ra, theo cử động của cậu bé mà nuốt miếng thịt cừu xuống.

...Tôi không thể không thấy Cecile sững lại và ánh mắt lưỡng lự của cô ấy.

Tôi nên giữ khoảng cách với cậu bé, như tôi vẫn luôn làm. Một tháng trôi qua cũng chẳng có vấn đề gì cả, mối quan hệ giữa chúng tôi có lẽ còn không thể gọi là quen biết. Sau khi cậu bé lên nắm quyền, Zero sẽ rời đi, giống như kế hoạch ban đầu.

Nhưng giây phút tôi quyết định lộ ra con người thật trước mặt thằng bé, tôi đã không còn đường lui, rất khó tiếp tục duy trì thái độ xa cách này với Adam. Và vì thế, tôi cảm thấy có lỗi với cậu bé.

Tôi cũng cảm thấy có lỗi với Jeremiah, Cecile, Lloyd.

...Và cả Lelouch, tôi cũng cảm thấy thật có lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com