TruyenHHH.com

Cedhar That S Yes From Me

Summary:
Harry vô tình đeo cà vạt Hufflepuff và Cedric vô tình đeo cà vạt Gryffindor nên...có lẽ những gì xảy ra trong phòng tắm của các Huynh trưởng không hoàn toàn trong sáng... hay chỉ có một người
————————————————————————

"Harry?"

Con trai của James Potter cuối cùng cũng đã để ý giọng nói của Hermione khi cô ấy gọi tên cậu liên tục. Cậu chớp mắt để thoát khỏi cơn buồn ngủ và cố gắng nhớ lại những gì cô ấy vừa nói. Nhưng cậu chẳng nhớ gì cả.

"Hửm?"

"Mình hỏi, tại sao bồ lại đeo cà vạt của nhà Hufflepuff?"

Câu hỏi của Hermione hoàn toàn là vô nghĩa cho đến khi Harry nhìn xuống và nhận ra mình thực sự đang đeo một chiếc cà vạt màu vàng và đen, không phải đỏ và vàng. Não cậu đang phải đấu tranh để tìm câu trả lời hợp lý, cậu chưa biết nên nói gì cho đúng hết. Trong khi Harry đáp lại bằng một tiếng động hơi nghẹn ngào và hơi bối rối thì Nhà vô địch Hogwarts khác, từ nhà Hufflepuff đáng kính, đã quyết định tiến đến bàn Gryffindor.

Đeo cà vạt Gryffindor.

"Ờm, Harry?" Cậu ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của Cedric và Hermione cùng Ron quay lại trừng mắt nhìn đối thủ của cậu. "Em—ờm—anh nghĩ là em đang giữ cà vạt của anh." Diggory đã nhận ra.

Lông mày Hermione nhíu lại và miệng Ron há hốc vì sốc.

"Bồ- Diggory- Cả hai người- Ở cùng nhau sao?!"

Thay vì trả lời Ron, Harry chỉ đỏ mặt xấu hổ khi bắt đầu tháo cà vạt của Cedric ra khỏi cổ mình. Ký ức về đêm qua lại ùa về.

Ký ức về việc Cedric ngạc nhiên ngước từ bồn tắm nhìn Harry bước vào phòng tắm của các Huynh trưởng để mở quả trứng. Ký ức về Cedric hồi hộp mời cậu vào bồn tắm và Harry chấp nhận trong lo lắng. Ký ức về việc cuối cùng đã dập tắt được tình cảm đơn phương của Harry từ hồi năm ba, ký ức về môi kề môi, mái tóc rối và đôi tay trên làn da ẩm ướt. Cả hai loạng choạng trở lại ký túc xá Hufflepuff, nơi Cedric đã giáng những 'cú đâm' xuống Harry một cách không thể tả được, và Harry đáp lại chuyện đó một cách khá mãnh liệt.

Buổi sáng diễn ra dường như quá sớm, mọi nỗ lực đưa Harry ra khỏi giường của Cedric gần như thất bại. Họ chỉ còn khoảng năm phút trước khi những người bạn cùng phòng của Cedric bắt đầu thức dậy để ăn sáng, và Harry chỉ đơn giản là cầm nhầm cà vạt và chạy vụt mất. Cedric hẳn đã hy vọng là Harry cũng không để ý đến chiếc cà vạt bị nhầm.

"Đừng cởi nó ra" Cedric nói, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Harry và quàng tay qua vai cậu, ngăn chặn cậu một cách hiệu quả. "Nó trông thật gợi cảm khi trên người em." Anh dừng lại và nghiêng người vào, hơi thở nóng hổi nhột nhột tai Harry và khiến cậu rùng mình. "Và làm cho mọi người biết em là của anh."

"Anh bạn, tôi đang cố ăn sáng ở đây chứ không phải muốn xem Harry bị đối thủ 'đè bẹp' đâu."

"Thành thật mà nói, Weasley, Delacour và Krum là đối thủ của chúng ta. Cả hai bọn anh đều vì Hogwarts." Cedric trả lời trôi chảy.

Harry vô tình biến thành Cedric và đang nghịch ngợm miếng vải đỏ và vàng treo trên cổ anh. Sự gần gũi thân mật này khiến Harry ngước lên. Cậu cảm thấy ánh mắt mình đang dán chặt vào đôi môi của Cedric, mịn màng và ngay trước mặt cậu. Cedric hẳn cũng nghĩ điều tương tự, bởi vì khoảng cách giữa hai người nhanh chóng biến mất và họ đang hôn nhau ngay tại bàn ăn sáng.

Ginny than vãn lớn tiếng trước cảnh tượng đó và tuyên bố rằng nó quá sớm, thế nên Cedric phải đành rời môi với nụ cười toe toét. "Anh biết chúng ta chưa bao giờ nói về... chuyện này, nhưng em đã đeo cà vạt của anh, vì vậy mọi người đều biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Nên anh hy vọng em thực sự không phiền khi anh hôn em."

Khi Harry lắc đầu, vai Cedric thả lỏng một chút, anh bỏ một miếng trái cây từ đĩa của Harry vào miệng.

Harry nhìn Cedric. Mọi thứ anh làm đều hấp dẫn một cách kỳ diệu đối với cậu. Parvati và Lavender cười khúc khích khi thấy cơ bắp của Cedric thắt chặt lại lúc anh kéo Harry lại gần mình hơn. Anh cao, khỏe và đẹp trai. Đẹp trai đến mức có thể thử thách Blaise Zabini. Và anh đã chọn Harry Potter để ôm chặt mình vào bữa sáng.

"Được rồi, vậy thì anh đồng tính à?"

"Ồ, Merlin, không. Không. Tôi chỉ là người lưỡng tính ( bisexual ), Patil."

"Còn bồ?"

Cô gái nhìn Harry một cách quyết liệt, như thể đang chờ đợi một câu trả lời chấn động. Nhưng phản ứng của Harry chỉ là nhún vai và dụi đầu vào ngực Cedric. "Con gái thì... dễ thương, mình nghĩ vậy. Nhưng Diggory... Merlin, anh ấy có mùi tuyệt lắm. Và anh ấy cũng thực sự tuyệt đẹp nữa. Đừng bắt mình phải nói về việc anh ấy có thể làm gì bằng miệng của mình vào tối qua—"

"Xin chào, giáo sư McGonagall!" Cedric nhanh chóng ngắt lời Harry. "Chúng em có thể giúp gì cho giáo sư không?"

McGonagall nhìn họ một cách khó hiểu trước khi cẩn thận lựa chọn từ ngữ và mở miệng. "Vâng, trò Diggory. Tôi muốn nói chuyện với trò và trò Potter. Có lẽ là riêng tư trong văn phòng của tôi. Gặp tôi ngay trước giờ ăn trưa nhé, các chàng trai."

"Tất nhiên rồi,thưa giáo sư." Cedric gật đầu. Harry mỉm cười với Giáo sư khi bà liếc nhìn cậu.

"Và còn một điều nữa. Quy định về trang phục của Hogwarts là phải đeo cà vạt nhà trong giờ ăn và giờ học, đúng vậy, nhưng phải là cà vạt nhà mình." Cô nhướng cao lông mày và Cedric đã đỏ mặt.

"Dạ, vâng, thưa Giáo sư. Xin lỗi, giáo sư."

"Chúng em chỉ... thử chúng thôi. Muốn xem chúng em trông như thế nào khi đổi nhà cho nhau." Harry nói thêm. Cậu đã tách khỏi Diggory đáng kể khi McGonagall xuất hiện, nhưng trên khuôn mặt cô ấy có vẻ hiểu biết. Một vẻ mặt nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ, không bao giờ tin vào bất kỳ lời nhảm nhí nào của Potter nữa.

__________

Trước bữa trưa, Harry và Cedric đã hôn nhau trong một cái trong tủ đựng chổi đối diện văn phòng của McGonagall. Tuy nhiên, trước khi mọi chuyện leo thang quá nhanh, họ đã cẩn thận tách nhau ra và chỉnh đốn lại bản thân, đảm bảo rằng cà vạt và áo choàng đều có màu sắc phù hợp trước khi ra ngoài. Cedric đưa tay vuốt tóc nhiều lần trước khi nhận thấy rằng nó đã ổn trước một tấm gương mà anh đã biến ra từ bức tường. Harry thì vô vọng, nó luôn luôn vô vọng.

Thay vào đó, Cedric vẩy đũa phép và một cảm giác mát lạnh bao trùm khuôn mặt Harry, nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua một khắc. "Được rồi. Bây giờ môi của em không còn sưng nữa. Cũng đã làm dịu vết đỏ trên mặt đi" Cedric nói thêm. Harry gật đầu một cách vô thức và hôn vội một nụ hôn trước khi đẩy cửa văn phòng của giáo sư McGonagall.

"Thưa giáo sư?" Cậu gọi khi họ bước vào phòng. "Cô muốn gặp chúng em có chuyện gì vậy?"

"Được rồi. Được rồi, xin mời ngồi xuống, Diggory và Potter. Việc này sẽ ngắn gọn thôi."

Hai người lúng túng đi tới cặp ghế đối diện bàn làm việc của cô, cố tình không ngồi quá gần nhau. Than ôi, Harry không thể ngồi trên đùi Cedric trước mặt Giáo sư của họ, phải không?

"Bắt đầu thôi nào. Hai trò cảm thấy thế nào về Nhiệm vụ thứ hai?"

"Khá tốt" Cedric lập tức lên tiếng.

Harry từ từ nhún vai để giảm bớt sự căng thẳng mà anh phải chịu đựng về nhiệm vụ này. Môi của McGonagall mím lại, và mặc dù bà không bao giờ thừa nhận rằng mình sẽ thiên vị bất kỳ học sinh nào, nhưng Harry biết bà đang hy vọng cậu sẽ giành chiến thắng trong Giải đấu cho Gryffindor.

"Đúng rồi. Chà, hôm nay tôi muốn nói chuyện với hai trò về mối quan hệ giữa các nhà, dù là tình bạn hay... tình yêu ," cô cố nén một nụ cười nhẹ trên môi và tiếp tục, "không chỉ được phép ở Hogwarts mà còn được khuyến khích vì chúng có xu hướng tạo ra một môi trường lành mạnh và đa dạng. Điều này, tôi chắc cả hai trò đều biết. Tuy nhiên, nói vậy thôi," cô dừng lại, môi cô run rẩy như thể cô không muốn phải nói câu tiếp theo.

"Nói vậy thôi" cô ấy lặp lại, "có lẽ sẽ không khôn ngoan khi hai trò trở nên đặc biệt... thân thiết. Trong khi chúng tôi ở Hogwarts vô cùng vui mừng khi thấy những mối quan hệ mới được tạo ra, thì vẫn có một số... mối bận tâm bên ngoài. Một phần là do Giải đấu cực kỳ nguy hiểm, và việc quá gắn bó với một đối thủ cạnh tranh khác có thể khiến một trong hai trò vô tình đưa ra một lựa chọn tồi tệ, có thể nguy hiểm. Nhưng chủ yếu, điều tôi quan tâm là hai trò có thể thành lập một liên minh. Hay cụ thể hơn là chia sẻ thông tin và giúp đỡ lẫn nhau trong Giải đấu.

"Nhưng hai trò đều đã biết, điều này là bất hợp pháp theo luật của Giải đấu và được coi là gian lận." Cô ngừng thở để kiểm tra học sinh của mình, cả hai đều giả vờ bình tĩnh nhưng lại bối rối. "Hiểu chứ, Potter và Diggory, rằng gian lận, nếu bị phát hiện, sẽ không được coi nhẹ đâu." Giọng điệu của cô cảnh báo họ, và khuôn mặt cô lạnh lùng.

Nhưng trong chớp mắt, cô ấy đã vui vẻ và tiếp tục trước khi cả hai kịp nói gì. "Nói vậy thôi, tôi tin rằng không ai trong hai trò sẽ làm thế. Vì vậy, tôi hoàn toàn có thể nói rằng cả hai trò chưa bao giờ cũng không bao giờ nói một lời nào với nhau về Giải đấu. Thế nên mối quan hệ của hai trò được Dumbledore và tôi hoàn toàn ủng hộ nếu bất kỳ hiệu trưởng hay hiệu phó nào thắc mắc. Hiểu chưa?"

Harry đã hoàn toàn bối rối, cậu chỉ đơn giản làm theo Cedric và gật đầu trước câu hỏi của cô. "Tuyệt vời. Vậy thì hai trò đi được rồi, chắc hẳn bây giờ phải đi ăn trưa rồi."

Ngay khi cặp đôi này bước ra ngoài và đóng cửa lại, Harry đã chửi thề. "Cái quái gì thế này?!"

"Karkaroff và Maxime có lẽ đã khó chịu khi thấy chúng ta sáng nay và có lẽ họ đã nói gì đó với cụ Dumbledore. Hai nhà vô địch từ Hogwarts vốn đã không công bằng, chưa nói đến hai người có thể liên minh. Và giáo sư McGonagall biết rằng mọi người đều sẽ gian lận trong Giải đấu này hàng năm, cuộc họp này chỉ là để che đậy cho chúng ta và cho phép cô ấy và Dumbledore bảo vệ chúng ta nếu mọi người buộc tội."

Cặp đôi bước đi trong im lặng sau lời giải thích của Cedric. Diggory yên lặng để Harry suy ngẫm và hiểu tình hình, trong khi bản thân anh chỉ đơn giản là nhìn cậu bé suy nghĩ. Cậu ấy thật đẹp khi mất tập trung và chìm đắm trong suy nghĩ.

"Vậy tất cả mọi chuyện chỉ là một màn trình diễn thôi sao?"

"Gần như là vậy." Cedric kết luận.

"Chết tiệt, bạn trai có lẽ tôi còn thông minh hơn cả Huynh trưởng nhà Ravenclaw!"

Cedric bật cười trước câu cảm thán đó và nắm lấy tay Harry. "Ồ, anh đoán là em và bạn trai nên cùng nhau đi dự Vũ hội Giáng sinh, phải không?"

"Đặc biệt là vì họ không gian lận trong Giải đấu Tam Pháp thuật cùng nhau. Có lẽ họ thậm chí có thể cho Dean Thomas và Seamus Finnigan xem!"

Tiếng cười, âm thanh đẹp đẽ và đầy tâm hồn nhất, phát ra từ Cedric.

"Em cho rằng đó là cách anh rủ em đi dự vũ hội, đúng không?" Harry giải thích, vì cậu không phải lúc nào cũng nhảy số nhanh.

"Điều đó còn tùy" Cedric chậm rãi trả lời. Anh dừng bước và cánh tay duỗi ra khi vẫn nắm chặt tay Harry, vô tình bị kéo ra xa. Khi nhận thấy vị trí của Cedric, Harry quay lại và thấy mình bị kéo vào lồng ngực của người bạn trai.

"Tuỳ vào cái gì?"

"Chà, tùy thuộc vào việc em có đồng ý hay không, Potter." Cedric thì thầm, nhẹ nhàng chạm môi họ vào nhau.

Khuôn mặt Harry nở một nụ cười toe toét và cậu kéo Cedric vào một nụ hôn sâu. Cậu sẽ đến Vũ hội Giáng sinh, không phải một mình hay với một cô gái nào đó mà cậu không quan tâm như vài tuần trước đã dự đoán, mà là với bạn trai của cậu.

"Em đồng ý, Diggory"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com