[CEDHAR] CÂU CHUYỆN BIẾT TRƯỚC ĐOẠN KẾT
{11} QUAY TRỞ LẠI
Năm ba bắt đầu với những sự háo hức sau một kì nghỉ hè không mấy đặc sắc. Đó là những suy nghĩ chỉ riêng mình Harry, hết bị chó đen rượt đến bị quái xế khủng bố tinh thần rồi còn gây drama với nhà Dursley, thật là một kì nghỉ hè tệ hại. Cậu mong chỉ được gặp anh ấy ngay bây giờ, Cedric Diggory. Nghĩ lại khoảng năm hai te tua tơi tả, cậu càng phải diễn tốt vai nạn nhân của bùa xoá kí ức gây ra bởi Hermione. Harry thật sự không biết, anh yêu cậu thật lòng hay chỉ là sự thương hại vì cắn rứt lương tâm. Trên toa tàu 9 3 phần 4, không khí bắt đầu lạnh dần, một tên quản ngục Azkaban tiến lại gần Harry, nó hình như đánh hơi được mùi tiêu cực từ cậu, hút lấy hút để những niềm vui ít ỏi cậu có được trong Hogwarts. Trong khoảnh khắc, mọi lời chửi rủa, mọi phép nguyền mà anh ta đã ếm lên cậu như ào ạt ùa về.- Expecto PatronumNgười đàn ông đang ngủ kế bên cậu hô phép đánh đuổi tên quản ngục đó đi. Harry vẫn còn bàng hoàng, trên mắt cậu vẫn còn đọng những giọt lệ. Tên cai ngục như khiến cậu trải qua những kỉ niệm đáng quên nhất, nếu mà kéo dài thêm một tí nữa bóng ma trầm cảm chắc sẽ không buông tha cho tâm hồn cậu. Ron và Hermione vẫn tựa đầu vào nhau ngủ, họ chẳng hay biết những gì đã xảy ra, Harry thấy đây cũng là cơ hội để cậu kết thúc vai diễn này. Đúng là trong cái rủi lại có cái may.Tàu dừng chân tại Hogwarts, Harry vừa bước chân ra khỏi tàu thì một chàng trai thân quen nào đó xoa đầu cậu từ phía sau.- Này, định bơ anh luôn đấy à? Mới có mấy tháng chắc quên anh rồi đúng không?Harry cười gượng, cậu tỏ vẻ như sợ sệt anh ta làm Cedric khá khó hiểu.- Em có chuyện gì sao Harry?Cậu ấp úng:- Em... em đã nhớ hết mọi chuyện rồi, em... em đi trước nha.Tay nắm chặt tay, Cedric kéo Harry lại mà ôm cậu vào lòng. Anh luôn miệng nói lời xin lỗi, những câu từ không khác gì những lời mà anh đã nói với cậu ở năm học trước. Harry tựa cằm vào ngực anh, ngước nhìn anh thì thầm:- Em không có giận anh, anh đừng như vậy... với lại anh thả em ra với, người ta nhìn kìa.Đúng thật có rất nhiều ánh nhìn đang hướng về Harry, chúng như những viên đạn muốn ghim chết con người đang được nâng niu kia.- Cũng tốt thôi, cứ để họ nhìn, để họ biết được người mà anh yêu là ai. Harry à, anh yêu em.Câu nói làm trái tim cậu như loạn nhịp, cậu biết sẽ có cảnh này nhưng không nghĩ sẽ như thế này. Harry ngượng ngùng, cậu chạy vội đi, thở hồng hộc. Cậu mất bình tĩnh thật rồi. Con mẹ nó.- Sao không ừ một tiếng đi má! Để người ta tưởng bị từ chối đứng ở ngoài buồn hiu kìa. Có diễn thì diễn cho trót đi trời!Ron từ đâu bước đến cà khịa, còn Hermione thì giựt cái máy ảnh của một em năm dưới nào đó mà chụp lén Harry. Sau những lời động viên của Ron, Harry cũng lại có đủ dũng khí đứng trước mặt anh ấy, cậu lầm bầm trong miệng.- Hồi nãy, em bất ngờ quá nên... em xin lỗi anh!Thấy tình hình có vẻ thuận lợi, Cedric lấn tới. - Vậy thì em phải đồng ý câu nói hồi nãy thì anh mới tha thứ cho em.Harry biết đã không còn đường lui, cậu đã bị úp sọt, gật đầu đồng ý giờ là điều duy nhất cậu có thể làm. Bất giác, anh ôm chặt cậu khiến mặt cậu đỏ bừng, hơi ấm từ anh truyền qua thân thể lạnh lẽo của cậu. - Ấm áp quá - Harry nghĩ thầm.Cậu muốn như vậy mãi, muốn hơi ấm của anh có thể sưởi cho trái tim lạnh lẽo thiếu hơi ấm tình thương của cậu. Thời gian như ngưng đọng lại, mọi người vẫn nhìn về cặp đôi đó, có thể đây sẽ tin sốt dẻo mở đầu cho học kì này rồi."HARRY POTTER VÀ CEDRIC DIGGORY TỎ TÌNH NHAU TẠI GA TÀU HOẢ"Tờ báo tuần san của trường nhanh chóng đưa tin, thầy Dumbledore chưa kịp lết cái thân già lên khai giảng thì học sinh đã đến đông đủ rồi. Đúng thế, sảnh lớn lúc này là nơi đã mọi người bàn tán về chuyện của anh và cậu. Cedric và Harry tất nhiên không tránh được rắc rối bị các bạn cùng nhà tra hỏi, Ron thì tuyên bố trung lập với cuộc chiến này còn Hermione thì tuyên bố trung lập một nửa. Cái máy ảnh của em nhỏ kia đã bị chị đại tịch thu, cô đang chụp mọi khoảnh khắc của cả hai dù vẫn luôn miệng nói:- Mình không có ủng hộ gì hết đâu nha, mình trung lập.Nghe đồn mấy tấm ảnh của tờ báo trường từ chính tay Hermione tuồn ra.Giáo sư Dumbledore chậm rãi tiến lên bục thông báo, thầy dõng dạc:- Chào mừng các trò đã bắt đầu một năm học mới ở Hogwarts. Năm nay sẽ có một vài sự thay đổi trong luật lệ của trường mà các trò phải tuân theo. Như các trò đều biết, Sirius Black đã vượt ngục nên vì sự an toàn của mọi người, Bộ Pháp Thuật đã cử nhiều quản ngục đến quanh trường. Ta khuyên các trò đừng dại dột đến gần hoặc gây sự với chúng. Sự tha thứ là điều mà không bao giờ tồn tại ở chúng cả. Điều tiếp theo, giáo viên của bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay sẽ được giáo sư Remus Lupin phụ trách.Tiếng vỗ tay hoan nghênh thầy Lupin cũng là kết thúc buổi thông báo, Ron và Hermione thắc mắc về phiếu đi thăm làng Hogmeade của cậu bạn lụy tình kia. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, vì gây sự với gia đình Dursley, Harry chẳng có chữ kí chấp nhận từ người bảo hộ. Cậu cũng đi thương lượng với cô McGonagall nhưng cũng không thay đổi được kết quả. Đến cuối tuần, Harry chỉ có thể ở lại trường ngồi ngắm nghía tấm bản đồ đạo tặc mà Fred và George đã đưa cho. Lênh đênh trong sự chán chường, Harry bỗng được ai đó ôm cổ từ phía sau. - Thôi nè, đừng buồn ở lại trường chơi với anh cũng vui mà. Cedric từ phía sau nở nụ cười toả nắng nhưng cũng không thể xua được những nỗi niềm của Harry. - Anh toàn có tiết không à chứ có chơi với em đâu mà vui. Em không hiểu anh đăng ký học phần kiểu gì mà kín thật đấy. Em gặp ông Bộ trưởng còn dễ hơn gặp anh.- Thôi mà, tại muốn vào Bộ Pháp Thuật thì anh phải cố gắng từ giờ. Đợi khi anh hoàn thành việc học, anh sẽ rước em về dinh mà.Những bàn tính về tương lai của anh khiến Harry nhớ lại giấc mơ đó, thời gian bên cạnh anh chỉ còn một năm nữa thôi. Cậu bất ngờ khóc nức nở khiến Cedric trở tay không kịp, anh cứ ngỡ mình đã nói cái gì sai.- Thôi mà, anh sai, thằng Cedric sai vì dám làm Harry khóc nè. Hư nè.Anh tự tát bản thân, Harry cố ngăn anh lại, cậu ngọng nghịu trong tiếng khóc:- Không phải tại anh đâu, em chỉ là...Cậu không biết phải giải thích sao, thì chợt có đôi môi nào đã mạnh mẽ chạm môi cậu. Một nụ hôn đánh nhanh rút gọn, Cedric hăm doạ cậu:- Em khóc nữa thì anh sẽ hôn cho đến khi nào em nín thì thôi.Harry cũng chẳng vừa, vì đây không phải lần đầu, cậu ngồi lên đùi anh hôn lại với khuôn mặt nước mắt còn chưa khô.- Anh mà bắt nạt em nữa thì em hôn chừng nào anh bỏ tật thì thôi.Cedric ngạc nhiên đơ cả người nhưng cảm xúc trong anh bấy giờ đang lâng lâng khó tả. Và dần dần cả hai trao nhau nụ hôn sâu lãng mạn sau hai nụ hôn vội vàng, nụ hôn đầu ở ngoài đời thực của cậu thật sự ngọt ngào.Chàng trai Hufflepuff tạm biệt em người yêu Gryffindor, cậu luyến tiếc nhưng cũng rất thoả mãn, thời gian bên cạnh anh trôi thật nhanh chóng nhưng trái tim cậu vẫn hồi hộp thật lâu. Harry mỉm cười trong hạnh phúc, cậu thầm nghĩ thay vì tìm cách thay đổi tương lai thì cậu sẽ thật hạnh phúc trong quá khứ và sẽ cố gắng chấp nhận sự ra đi của anh.Đi dạo quanh hành lang trường, Harry vô tình gặp mặt với thầy Lupin, cả hai tâm sự rất nhiều, Harry đã được thầy kể rất nhiều về cha mẹ cậu trong những lời nói đó, một câu của thầy khiến cậu suy nghĩ rất nhiều.- Không biết nếu James và Lily còn sống không biết họ sẽ nghĩ gì về người yêu của trò nhỉ?- Em cũng không biết nữa. Có thể là thất vọng vì nếu có thể ở bên nhau lâu dài thì cả hai người họ chẳng có được đứa cháu để ẳm bồng.Thầy Lupin bỗng nhận ra được lí do tại sao trong tiết của thầy, nỗi sợ của Harry lại là những tên cai ngục.- Trò quá bi quan Harry ạ và chính sự bi quan này là mồi ngon thu hút lũ cai ngục. Đi theo ta, ta sẽ dạy cho trò một phép đã xua đuổi bọn chúng.Cả hai bước vào một căn phòng, Lupin tận tình chỉ:- Expecto Patronum là phép có thể đánh đuổi lũ cai ngục đó nhưng yêu cầu người thi triển phải nhớ lại những kí ức hạnh phúc nhất.Lần đầu thử phép của Harry thất bại. Lupin dò hỏi:- Trò đã nhớ đến kí ức gì vậy?- Em nhớ đến lần đầu được ngồi lên chổi bay.- No, no, như thế là chưa đủ, trò cần phải có một kí ức thật đẹp mà không có cảm xúc tiêu cực nào trong đó. Khi lần đầu bay chắc chắn trong cảm xúc vui sướng của trò có lẫn lộn xíu sợ hãi vì té chổi đúng không?Thầy Lupin như đi guốc trong bụng Harry, cậu chỉ im lặng gật đầu. Nghỉ ngơi chừng năm phút, Harry bắt đầu với lần thử phép thứ hai. Thật không ngoài mong đợi, Harry đã thành công chống lại Ông Kẹ trong hình bóng cai ngục, tuy biết chỉ là hàng giả nhưng Lupin không ngớt lời khen cậu vì đây là một sự tiến triển tốt rất đáng ghi nhận. Thầy Lupin hỏi:- Trò đã nhớ đến kí ức nào vậy?- Em đã nhớ đến hình ảnh bố mẹ ôm chặt lấy em, mặc dù đó không phải là một kí ức thật.Câu nói của Harry khiến Lupin một chút thương xót lẫn một chút quan ngại. Thật sự trong kí ức giả kia của cậu vẫn le lói những tiêu cực. Lupin chỉ mong Harry sớm có được một kí ức hạnh phúc nào mới, quá khứ đau thương của Harry như những nhát dao găm vào lòng Lupin, mặc dù mang danh là bạn thân của James nhưng vị giáo sư này chưa từng giúp đỡ cậu được tí gì trong quá khứ. Thậm chí khi nghe Harry tạo một kí ức hạnh phúc giả cho chính mình, Lupin càng thương xót cho cậu nhóc. Nhìn xa xa từ lâu đài, Lupin ước rằng người đàn anh bên cạnh Harry sẽ có thể bù đắp được những lỗ hổng tình thương của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com