Cddg2024 Hoa Hong Trang
(Nhân vật: Đồng Ánh Quỳnh - Minh Hằng)---
End
---
chương này mình mượn ý tưởng từ fic "MilkLove - Us" của bạn @ilssaiment,vì thấy nó rất hay nên mình có biên lại một chút🫶🏻.
...
Đêm Sài Gòn tấp nập, những ánh đèn đường lấp lánh trên nền trời đen kịt. Một chiếc xe sang trọng lăn bánh dừng trước căn biệt thự nằm trong khu phố thượng lưu. Minh Hằng trong tình trạng say khướt, được một người đàn ông dìu ra khỏi xe. Người đàn ông đó nhìn cô đầy tiếc nuối nhưng rồi cũng rời đi sau khi giao cô lại cho chủ nhân ngôi nhà.Cánh cửa mở ra, Đồng Ánh Quỳnh đứng đó, ánh mắt em thoáng qua một tia đau đớn nhưng rồi nhanh chóng dập tắt. Không phải lần đầu tiên em thấy Minh Hằng trở về trong bộ dạng này. Em cố gắng đỡ lấy Minh Hằng nhưng bị đẩy ra lạnh lùng."Chị lại uống say à?" - giọng Ánh Quỳnh nhẹ tênh, xen lẫn chút chua xót."Không phải việc của em!" - Minh Hằng hất tay em ra, lảo đảo tự đi vào phòng ngủ, để mặc Ánh Quỳnh đứng đó, bơ vơ trong chính căn nhà của hai người.Em đã quen rồi. Tờ giấy kết hôn in tên cả hai, nhưng tình yêu chỉ đến từ một phía.___Sáng hôm sau, Ánh Quỳnh đứng trước cửa phòng Minh Hằng, gõ nhẹ."Chị Hằng ơi! Xuống ăn sáng thôi nào, chúng ta cùng ăn rồi đi làm nhé."Bên trong vọng ra tiếng bực dọc: "Em thôi ngay cái giọng đó đi. Nghe thôi mà tôi phát bực."Ánh Quỳnh im lặng, chỉ lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, đối diện với chiếc ghế trống. Em đã quá quen với sự lạnh nhạt này. Họ cưới nhau không phải vì tình yêu, mà vì một lời hứa hôn giữa hai gia đình. Người Minh Hằng đáng lẽ sẽ cưới là anh trai cô, nhưng anh đã ra đi mãi mãi sau một tai nạn. Em buộc phải thay thế vị trí đó.Nhưng thay thế một con người, làm sao có thể thay thế cả tình yêu?___Một ngày khác, Ánh Quỳnh đi siêu thị một mình, tình cờ bắt gặp Minh Hằng đi cùng một người đàn ông. Em tiến đến, nhẹ nhàng hỏi: "Người đó là ai chị Hằng?"Minh Hằng cau mày, khó chịu ra mặt: "Tôi đi với ai không phải việc của em. Không cần em phải nhọc công mà quản."Ánh Quỳnh không nói gì thêm, lặng lẽ rời đi. Em biết mình không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Minh Hằng, dù họ là vợ chồng trên giấy tờ.Tối hôm đó, khi Minh Hằng về nhà, Ánh Quỳnh lại nhẹ giọng: "Sau này chị đừng đi với mấy tên đó nữa, không tốt đâu."Minh Hằng nhếch mép cười nhạt: "Em đã là cái thái gì đâu mà quản tôi? Đáng lẽ người sẽ yêu thương tôi, bảo vệ tôi là anh trai của em, một người đàn ông có bờ vai vững chắc để tôi dựa vào, chứ không phải một cô gái như em!"Ánh Quỳnh chết lặng. Em đã cố gắng rất nhiều để Minh Hằng có thể mở lòng, nhưng có lẽ, tình yêu của em mãi mãi không thể chạm đến trái tim đối phương.Em cười buồn, giọng nghẹn lại: "Xin lỗi vì em không phải người chị muốn yêu. Xin lỗi vì em không thể bù đắp những tổn thương mà chị phải chịu."Minh Hằng nhìn em, ánh mắt đỏ hoe nhưng giọng vẫn lạnh lùng: "Trong học tủ ở đầu giường có một tờ giấy ly hôn, tôi ký rồi. Em ký đi, ngày mai tôi sẽ chuyển đồ đi."Cô xoay người, rời khỏi căn nhà.___Một tuần sau.Chuông điện thoại reo, Minh Hằng uể oải bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng của Thy Ngọc, người em thân thiết."Chị Hằng, sao đám của Đồng Ánh Quỳnh...Sao chị không đến vậy?"Minh Hằng sững sờ: "Tụi chị ly hôn rồi. Nhưng mà đám của Đồng Ánh Quỳnh là sao?""Chị… thật sự không biết à? Hôm nay là tròn một tuần Ánh Quỳnh mất đấy chị. Sáng hôm đó, chị bảo đã ký giấy ly hôn với Ánh Quỳnh. Trưa đó, bọn em qua nhà mà thấy cửa không khóa, nên vào kiểm tra. Chị biết không, Ánh Quỳnh nó chết trên giường ngủ, bên cạnh có vài lọ thuốc benzodiazepine nữa..."Minh Hằng như đứng tim, hơi thở trở nên nặng nề. Bàn tay run rẩy, cô buông rơi điện thoại xuống sàn. Một cơn choáng váng ập đến.À phải rồi đêm đó...Lời nói của cô văng vẳng bên tai: "Nếu em yêu tôi, vậy thì lấy hộp benzodiazepine uống hết đi, chứng minh rằng em yêu tôi."Cô chỉ nói đùa… phải không? Nhưng Ánh Quỳnh đã làm thật. Em đã yêu Minh Hằng đến mức dùng cả mạng sống để chứng minh.Minh Hằng lao đến nhà cũ, nhưng tất cả đã muộn. Người con gái từng yêu cô đến tận cùng, giờ chỉ còn là một nắm tro tàn.Gió đêm thổi qua, lạnh buốt.Cô ngước lên bầu trời đen kịt, lần đầu tiên trong đời, nước mắt Minh Hằng lặng lẽ rơi, vì Đồng Ánh Quỳnh....---Một năm sau.Minh Hằng trở về căn nhà cũ, nơi từng là tổ ấm của họ. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, chỉ thiếu một người. Cô bước vào phòng ngủ, trên bàn vẫn còn cuốn nhật ký của Ánh Quỳnh."Ngày 7 tháng 8 năm 2XXX, em yêu chị, yêu đến mức em sẵn sàng biến mất nếu điều đó làm chị hạnh phúc. Nhưng em vẫn hy vọng một ngày nào đó, chị sẽ quay lại, dù chỉ một lần, nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng ấy."Minh Hằng khụy xuống. Cô không còn nước mắt để khóc nữa. Chỉ còn nỗi đau cùng sự tội lỗi đeo bám cô suốt đời.---End
---
chương này mình mượn ý tưởng từ fic "MilkLove - Us" của bạn @ilssaiment,vì thấy nó rất hay nên mình có biên lại một chút🫶🏻.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com