[Oneshot:Khó Phai]
(Nhân vật: Kiều Anh - Xuân Nghi)WARNING: ĐÂY CHỈ LÀ GIẢ TƯỞNG KHÔNG CÓ THẬT, KHÔNG ĐEM RA NGOÀI ĐỂ TRÁNH VIỆC KHÔNG HAY XẢY RA ‼️CẢM ƠN.---
...Sau khi ly hôn, Nguyễn Kiều Anh đã nghĩ rằng mình có thể dễ dàng quên Xuân Nghi. Nhưng thực tế không phải vậy. Dù thời gian đã trôi qua, trái tim cô vẫn không thể nguôi ngoai. Kiều Anh đã tự dối lòng rằng mình sẽ sống tốt mà không có Xuân Nghi, nhưng mỗi đêm về, cô lại cảm thấy trống rỗng. Dù đã có bao nhiêu mối quan hệ mới, nhưng không ai có thể thay thế được Xuân Nghi.Ngày hôm đó, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Kiều Anh lại một lần nữa tìm đến những kỷ niệm cũ. Cô mở lại cuốn nhật ký mà Xuân Nghi từng viết cho cô khi hai người còn bên nhau. Đọc từng dòng chữ đó, trái tim cô như thắt lại. "Chị sẽ không bao giờ biết rằng em yêu chị nhiều thế nào". – Một câu trong đó khiến cô không thể kìm được nước mắt. Kiều Anh biết mình đã sai lầm khi để mất Xuân Nghi. Cô nhận ra rằng những tổn thương và sự lạnh lùng mà mình gây ra cho em trong quá khứ là không thể nào sửa chữa được. Nhưng cô không muốn từ bỏ.Cô quyết định, nếu đã mất em rồi, ít nhất sẽ không để em đi mãi mà không một lần quay lại. Kiều Anh bắt đầu lên kế hoạch cho một cú "quay lại" đầy quyết tâm. Cô sẽ không để Xuân Nghi rời xa mình mãi mãi. Cô phải tìm cách tiếp cận em một lần nữa, thuyết phục em rằng cô đã thay đổi và sẵn sàng yêu thương em như xưa.---Ngày gặp lại Xuân Nghi lần đầu tiên sau ly hôn là một ngày nắng đẹp. Kiều Anh tự dặn lòng rằng sẽ không quá vội vàng, sẽ kiên nhẫn và chờ đợi thời điểm thích hợp. Nhưng trái tim cô lại nóng lòng hơn bao giờ hết. Cô đứng ở cửa quán cà phê nơi mà hai người thường xuyên gặp nhau. Xuân Nghi bước vào, tóc dài thướt tha, bước chân vững vàng, nhưng Kiều Anh nhận ra trong ánh mắt em có một nỗi buồn sâu kín mà không ai có thể hiểu được.Cô bước lại gần và khẽ gọi tên em một cách chậm rãi: "Nghi…"Xuân Nghi quay lại, đôi mắt đầy ngạc nhiên. Em không thể tin rằng Kiều Anh lại xuất hiện trước mặt mình sau bao nhiêu năm. Trong giây phút ấy, họ chỉ đứng nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Cảm giác lạ lẫm nhưng quen thuộc ấy khiến trái tim Kiều Anh đập mạnh."Chị...sao rồi?" Xuân Nghi là người phá vỡ sự im lặng. Giọng em lạnh nhạt, không còn sự ấm áp như trước."Chị ổn… nhưng chị rất nhớ em." Kiều Anh nói, giọng cô khẻ run, nhưng vẫn kiên quyết. Cô không muốn Xuân Nghi nghĩ rằng mình đang yếu đuối.Cả hai ngồi xuống, không ai biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Tất cả những gì họ có lúc này chỉ là khoảng cách đã tạo ra trong suốt thời gian qua.Xuân Nghi ngồi im lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chị vẫn chưa thay đổi nhiều lắm, Kiều Anh à. Em nghĩ em sẽ sống tốt mà không có chị, nhưng chị có biết không, nó không dễ dàng như em tưởng đâu." Giọng em có một chút cay đắng.Kiều Anh nghẹn ngào, chỉ biết câm nín không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể lắng nghe, bởi vì cô hiểu rằng tất cả những gì Xuân Nghi nói là sự thật. Chính cô là người đã đẩy em đi xa ra khỏi cuộc đời của cô, và phá hủy hạnh phúc mà Xuân Nghi đã xây dựng nên.---Mỗi lần Kiều Anh tiếp cận Xuân Nghi đều gặp phải sự từ chối. Em lạnh nhạt, không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng Kiều Anh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng sự lạnh lùng của Xuân Nghi là cách em bảo vệ bản thân. Em không muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Nhưng Kiều Anh biết rằng nếu cứ kiên trì, Cô sẽ dần lấy lại niềm tin của em.Cô bắt đầu làm những điều nhỏ nhặt để thể hiện tình cảm của mình: một món quà bất ngờ, một cuộc hẹn đơn giản, một buổi sáng chạy bộ cùng nhau như thuở trước. Những hành động này không làm Xuân Nghi lập tức thay đổi, nhưng Kiều Anh biết cô đã có thể gỡ bỏ được một chút bức tường lạnh giá trong trái tim em.Có một lần, cô thấy Xuân Nghi đi qua công viên vào buổi sáng. Cô chạy lại gần, cố gắng để em không cảm thấy bất ngờ."Xuân Nghi, em vẫn khỏe chứ?" Kiều Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng.Xuân Nghi nhìn cô, rồi lặng lẽ quay đi. "Chị đã thay đổi rồi sao? Hay chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài?"Kiều Anh thở dài. "Em có thể không tin chị ngay lúc này. Nhưng chị sẽ chứng minh rằng mình đã thay đổi."Xuân Nghi không nói gì, chỉ bước đi. Kiều Anh đứng đó, nhìn theo bóng dáng em dần khuất. Dù thất vọng, nhưng cô biết mình không thể bỏ cuộc.---Một buổi tối mùa thu, Kiều Anh quyết định phải thẳng thắn với Xuân Nghi,Kiều Anh mời em đến một nhà hàng mà hai người đã từng đi vào ngày kỷ niệm đầu tiên của họ. Xuân Nghi đến, nhưng lần này em không còn cảm giác ngần ngại hay xa cách như trước. Em nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa, mà có gì đó như sự mong đợi khó nói lên thành lời.Kiều Anh nhìn vào mắt em, lòng cô tràn ngập yêu thương. "Xuân Nghi, chị đã sai. Chị đã khiến em tổn thương rất nhiều. Nhưng chị không thể sống mà thiếu em. Chị biết mình đã làm tổn thương em, nhưng em có thể cho chị cơ hội để yêu em thêm một lần nữa không?"Xuân Nghi im lặng, đôi môi em mím chặt, nhưng trong ánh mắt có sự mềm yếu không thể giấu diếm. – "Kiều Anh… em đã cố quên chị, nhưng mỗi khi chị xuất hiện, em lại không thể."Kiều Anh nắm lấy tay Xuân Nghi, lần này cô không buông ra nữa. "Chị sẽ không bao giờ để em đi nữa. Em có thể thử tin chị thêm một lần nữa không?"Xuân Nghi im lặng.Nhưng rồi cuối cùng, em gật đầu, em cho Kiều Anh một cơ hội và cũng cho mình một cơ hội lần nữa để yêu lại từ đầu.---
End
---
uii, xin lỗi mọi người vì hôm nay tui có phải làm bài thực hành làm từ 1h chiều tới giờ mới xong nên đăng trễ hơn mọi khi😭😭🤳🏻🤳🏻💅🏻🔥
...Sau khi ly hôn, Nguyễn Kiều Anh đã nghĩ rằng mình có thể dễ dàng quên Xuân Nghi. Nhưng thực tế không phải vậy. Dù thời gian đã trôi qua, trái tim cô vẫn không thể nguôi ngoai. Kiều Anh đã tự dối lòng rằng mình sẽ sống tốt mà không có Xuân Nghi, nhưng mỗi đêm về, cô lại cảm thấy trống rỗng. Dù đã có bao nhiêu mối quan hệ mới, nhưng không ai có thể thay thế được Xuân Nghi.Ngày hôm đó, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Kiều Anh lại một lần nữa tìm đến những kỷ niệm cũ. Cô mở lại cuốn nhật ký mà Xuân Nghi từng viết cho cô khi hai người còn bên nhau. Đọc từng dòng chữ đó, trái tim cô như thắt lại. "Chị sẽ không bao giờ biết rằng em yêu chị nhiều thế nào". – Một câu trong đó khiến cô không thể kìm được nước mắt. Kiều Anh biết mình đã sai lầm khi để mất Xuân Nghi. Cô nhận ra rằng những tổn thương và sự lạnh lùng mà mình gây ra cho em trong quá khứ là không thể nào sửa chữa được. Nhưng cô không muốn từ bỏ.Cô quyết định, nếu đã mất em rồi, ít nhất sẽ không để em đi mãi mà không một lần quay lại. Kiều Anh bắt đầu lên kế hoạch cho một cú "quay lại" đầy quyết tâm. Cô sẽ không để Xuân Nghi rời xa mình mãi mãi. Cô phải tìm cách tiếp cận em một lần nữa, thuyết phục em rằng cô đã thay đổi và sẵn sàng yêu thương em như xưa.---Ngày gặp lại Xuân Nghi lần đầu tiên sau ly hôn là một ngày nắng đẹp. Kiều Anh tự dặn lòng rằng sẽ không quá vội vàng, sẽ kiên nhẫn và chờ đợi thời điểm thích hợp. Nhưng trái tim cô lại nóng lòng hơn bao giờ hết. Cô đứng ở cửa quán cà phê nơi mà hai người thường xuyên gặp nhau. Xuân Nghi bước vào, tóc dài thướt tha, bước chân vững vàng, nhưng Kiều Anh nhận ra trong ánh mắt em có một nỗi buồn sâu kín mà không ai có thể hiểu được.Cô bước lại gần và khẽ gọi tên em một cách chậm rãi: "Nghi…"Xuân Nghi quay lại, đôi mắt đầy ngạc nhiên. Em không thể tin rằng Kiều Anh lại xuất hiện trước mặt mình sau bao nhiêu năm. Trong giây phút ấy, họ chỉ đứng nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Cảm giác lạ lẫm nhưng quen thuộc ấy khiến trái tim Kiều Anh đập mạnh."Chị...sao rồi?" Xuân Nghi là người phá vỡ sự im lặng. Giọng em lạnh nhạt, không còn sự ấm áp như trước."Chị ổn… nhưng chị rất nhớ em." Kiều Anh nói, giọng cô khẻ run, nhưng vẫn kiên quyết. Cô không muốn Xuân Nghi nghĩ rằng mình đang yếu đuối.Cả hai ngồi xuống, không ai biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Tất cả những gì họ có lúc này chỉ là khoảng cách đã tạo ra trong suốt thời gian qua.Xuân Nghi ngồi im lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chị vẫn chưa thay đổi nhiều lắm, Kiều Anh à. Em nghĩ em sẽ sống tốt mà không có chị, nhưng chị có biết không, nó không dễ dàng như em tưởng đâu." Giọng em có một chút cay đắng.Kiều Anh nghẹn ngào, chỉ biết câm nín không biết phải nói gì. Cô chỉ có thể lắng nghe, bởi vì cô hiểu rằng tất cả những gì Xuân Nghi nói là sự thật. Chính cô là người đã đẩy em đi xa ra khỏi cuộc đời của cô, và phá hủy hạnh phúc mà Xuân Nghi đã xây dựng nên.---Mỗi lần Kiều Anh tiếp cận Xuân Nghi đều gặp phải sự từ chối. Em lạnh nhạt, không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng Kiều Anh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng sự lạnh lùng của Xuân Nghi là cách em bảo vệ bản thân. Em không muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Nhưng Kiều Anh biết rằng nếu cứ kiên trì, Cô sẽ dần lấy lại niềm tin của em.Cô bắt đầu làm những điều nhỏ nhặt để thể hiện tình cảm của mình: một món quà bất ngờ, một cuộc hẹn đơn giản, một buổi sáng chạy bộ cùng nhau như thuở trước. Những hành động này không làm Xuân Nghi lập tức thay đổi, nhưng Kiều Anh biết cô đã có thể gỡ bỏ được một chút bức tường lạnh giá trong trái tim em.Có một lần, cô thấy Xuân Nghi đi qua công viên vào buổi sáng. Cô chạy lại gần, cố gắng để em không cảm thấy bất ngờ."Xuân Nghi, em vẫn khỏe chứ?" Kiều Anh hỏi với giọng nhẹ nhàng.Xuân Nghi nhìn cô, rồi lặng lẽ quay đi. "Chị đã thay đổi rồi sao? Hay chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài?"Kiều Anh thở dài. "Em có thể không tin chị ngay lúc này. Nhưng chị sẽ chứng minh rằng mình đã thay đổi."Xuân Nghi không nói gì, chỉ bước đi. Kiều Anh đứng đó, nhìn theo bóng dáng em dần khuất. Dù thất vọng, nhưng cô biết mình không thể bỏ cuộc.---Một buổi tối mùa thu, Kiều Anh quyết định phải thẳng thắn với Xuân Nghi,Kiều Anh mời em đến một nhà hàng mà hai người đã từng đi vào ngày kỷ niệm đầu tiên của họ. Xuân Nghi đến, nhưng lần này em không còn cảm giác ngần ngại hay xa cách như trước. Em nhìn cô, ánh mắt không còn lạnh lùng nữa, mà có gì đó như sự mong đợi khó nói lên thành lời.Kiều Anh nhìn vào mắt em, lòng cô tràn ngập yêu thương. "Xuân Nghi, chị đã sai. Chị đã khiến em tổn thương rất nhiều. Nhưng chị không thể sống mà thiếu em. Chị biết mình đã làm tổn thương em, nhưng em có thể cho chị cơ hội để yêu em thêm một lần nữa không?"Xuân Nghi im lặng, đôi môi em mím chặt, nhưng trong ánh mắt có sự mềm yếu không thể giấu diếm. – "Kiều Anh… em đã cố quên chị, nhưng mỗi khi chị xuất hiện, em lại không thể."Kiều Anh nắm lấy tay Xuân Nghi, lần này cô không buông ra nữa. "Chị sẽ không bao giờ để em đi nữa. Em có thể thử tin chị thêm một lần nữa không?"Xuân Nghi im lặng.Nhưng rồi cuối cùng, em gật đầu, em cho Kiều Anh một cơ hội và cũng cho mình một cơ hội lần nữa để yêu lại từ đầu.---
End
---
uii, xin lỗi mọi người vì hôm nay tui có phải làm bài thực hành làm từ 1h chiều tới giờ mới xong nên đăng trễ hơn mọi khi😭😭🤳🏻🤳🏻💅🏻🔥
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com