TruyenHHH.com

Cd Xk Han Mon Sung Hau Tu Hieu

Chương 3- Tế người thân bình địa hỗn loạn

Trịnh Thị tiến lên không dấu vết dẫn Dung Vĩnh Thanh tới nội thất, chân thành ôn tồn nói:

"Các nàng nói đùa thôi. Lão gia bận bịu cả ngày cũng mệt mỏi, ta bảo người chuẩn bị nước nóng, lão gia trước hãy rửa mặt đã."

Dung Vĩnh Thanh gật đầu, mỉm cười, "Mm, vẫn là phu nhân chu đáo."

Trịnh Thị thẹn thùng bưng miệng cười, phong tình vạn chủng.

Mấy đứa con gái ở phòng tự nhiên không có cảm giác gì, còn mấy thiếp thất thì ghen tị, đặc biệt là Thanh di nương vừa mới bị Dung Vĩnh Thanh đặc thù đối xử, quả thực muốn xé nát khăn tay.

"Chuyện hầu hạ là phận sự nô tỳ chúng ta làm, phu nhân quý giá như vậy, sao lại tự mình động thủ đây." Triệu di nương chung quy không nhịn được, không cam lòng lầu bầu. Âm thanh tuy không lớn nhưng người trong nhà này nghe rõ ràng.

Dung Chiêu nhìn thấy Dung Đàm hoàn toàn biến sắc, nhanh chóng nhìn Lưu di nương lại thu hồi, vẻ không thể làm gì.

Ở đây thì ngồi nhìn cả ngày cũng không biết phát sinh bao nhiêu chuyện, Dung Chiêu chỉ làm như không thấy, cúi thấp đầu, thong thả nghịch vòng tay bạc trên tay mình.

Một hồi lâu, Dung Vĩnh Thanh thay bộ thường phục màu tím nhạt đi ra, tôn lên dáng người phong lưu tuấn nhã. Trịnh Thị đi cùng sau lưng, sắc mặt hồng hồng say lòng người, trong con ngươi xuân tình dập dờn —— hiển nhiên ở thời gian Dung Vĩnh Thanh đi vào không ngắn phát sinh một chút chuyện để nhóm di nương căm ghét vạn phần.

Khóe mắt Dung Chiêu nhìn thấy Lưu di nương bí mật mà nhanh chóng nhìn qua Ngũ cô nương ngây thơ Dung Tình sau lưng bấm cái, Dung Tình lập tức kìm miệng, xoa bụng, vô cùng đáng thương nhìn Dung Vĩnh Thanh.

"Phụ thân, Tiểu Ngũ thật đói!"

"Tiểu Ngũ đói bụng hả? Mau, mau mau ăn cơm thôi." Dung Vĩnh Thanh ho nhẹ một tiếng nói.

"Phụ thân tốt nhất." Dung Hi vội tiến lên, lôi tay áo Dung Vĩnh Thanh làm nũng uốn éo; ngửa đầu nhìn Dung Vĩnh Thanh, hạnh mâu thủy nhuận tràn đầy hâm mộ.

Dung Vĩnh Thanh cũng rất cho nàng mặt mũi, ôn hòa cười, cho phép nàng đi theo bên cạnh mình, vượt qua những người còn lại mà đi trước.

Trong mắt Trịnh Thị lộ ra hàn ý, nhịn nhịn không nói gì. Thanh di nương cúi thấp đầu, làm như không thấy cảnh này. Mở miệng trước Tiểu Ngũ bất mãn mà quyệt miệng, cũng muốn theo sau mà bị Lưu di nương kéo lại .

Đoàn người mỗi người có tâm tư riêng. Dời bước nhà chính, cơm nước nóng hổi đã chuẩn bị tốt rồi.

Ăn không nói, tất cả im lìm ăn cơm xong, lên nước trà súc miệng, kế tiếp là thời khắc lão gia quyết định tối nay đi đâu, khi quyết định rồi tất cả mới sẽ dồn dập rời đi.

Dung Chiêu không chờ Dung Vĩnh Thanh hay Trịnh Thị mở miệng mà trước tiên nhấc khăn ấn khóe miệng, ung dung thong thả nói:

"Ngày giỗ mẹ với đệ đệ sắp đến, ta dự định đi Thanh Viễn Tự dâng hương cầu phúc cho họ khoảng một tháng, xin lão gia thái thái ân chuẩn."

Một phòng người cứng lại.

Tứ cô nương Dung Đàm trợn mắt ngoác mồm mà nhìn Dung Chiêu...... Nàng biết đại tỷ kỳ thực là người lớn gan không sợ ai nhưng... cũng không đến mức lớn gan đến trình độ như thế này đi?

Dung Chiêu tiếp tục ung dung nói:

"Hàng năm đều là vào lúc này, nghĩ trong phủ đã chuẩn bị kỹ càng. Mặt khác, Thanh Viễn Tự khá xa, ngày mai ta cần đi sớm, không thể cáo biệt lão gia thái thái rồi."

Dung Vĩnh Thanh trầm mặc nửa ngày, khẽ nói:

"Ngươi muốn đi thì đi, thuận tiện thay ta thượng nén hương, ta gần đây bận bịu, không có thời gian, ngươi có cần chuẩn bị gì thì dặn dò Vương quản gia."

Dung Chiêu không hề trả lời. Dặn dò Vương quản gia? Vương quản gia đã bị Trịnh Thị thu mua rồi, Trịnh Thị dặn dò mới là được đó!

"Các ngươi lui ra đi, ta hôm nay nghỉ ở thư phòng."

Dung Vĩnh Thanh ném câu nói tiếp theo và phủi mông đi. Để lại Trịnh Thị tức đến xanh mét cùng nhóm di nương lòng tràn đầy mong mỏi.

Dung Chiêu lạnh nhạt hướng Trịnh Thị thi lễ, xoay người nghênh ngang rời đi.

Ra cửa, mang theo Linh Lung, chủ tớ hai người trầm mặc trở lại căn phòng quạnh quẽ, Linh Lung lo lắng hỏi:

"Tiểu thư, vạn nhất Vương quản gia ngày mai không chuẩn bị thì làm sao?"

Dung Chiêu cười cợt, "Làm sao là làm sao? Lão gia chính mồm dặn dò thế, Vương quản gia dám lá mặt lá trái? Thái thái lợi hại đến đâu, chủ nhà vẫn là lão gia. Vương quản gia cái loại xảo quyệt này nhiều lắm vì lấy lòng Trịnh Thị, sẽ chuẩn bị hàng nhái này nọ theo thứ tự, có hoa không có quả mà thôi. Dù sao chúng ta cũng không dùng đến đồ Dung gia, sợ cái gì? Nếu hắn thật sự dám đem lão gia làm gió bên tai, tất cũng có biện pháp trị hắn."

Linh Lung bừng tỉnh đại ngộ, "Tiểu thư lợi hại."

Dung Chiêu lườm qua, "Vỗ mông ngựa một điểm hàm lượng kỹ thuật cũng không có."

Linh lung cười nói, "Tiểu thư thật sự rất lợi hại mà. Không thì vì sao Cao viên ngoại lại trợ giúp người? Đều là bị thông minh tài trí của người thuyết phục!"

Dung Chiêu dở khóc dở cười, "Quên đi. Nha đầu ngươi đừng thiếp vàng lên mặt ta nữa. Rõ ràng là Cao gia gia nhân phẩm tốt, có thiện tâm, cùng ta thông minh tài trí có quan hệ gì? Cao gia gia là xem ở giao tình với ông ngoại mà giúp ta, chúng ta không thể coi như là chuyện đương nhiên, bằng không chỉ có thể lạnh lẽo lòng người."

"Đạo lý này nô tỳ tự nhiên rõ ràng; nô tỳ cũng có nghe nói danh tiếng từ thiện của Cao viên ngoại, nhưng nếu tiểu thư không có chỗ hơn người, làm sao có thể liên lạc với Cao viên ngoại đây?"

Dung Chiêu khoát tay, "Nha đầu này, miệng lưỡi ngày càng lưu loát, ta nói không lại ngươi. Bất kể nói thế nào, chúng ta đều phải nhớ kỹ ơn nghĩa Cao gia gia đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết."

Linh Lung trịnh trọng gật đầu, "Tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ ."

Bên này, chủ tớ Dung Chiêu bận rộn chuẩn bị ngày mai xuất hành. Bên kia, Trịnh Thị từ khi tất cả tản đi thì về nằm, nói ngực đau, mà hầu hạ nàng đều là tâm phúc, đối với tâm tư chủ nhân nào có gì không hiểu? Vì vậy, ma ma bên người Trịnh Thị gọi lại gã sai vặt, lặng lẽ dặn dò vài câu.

Chạng vạng, sớm ở thư phòng nghỉ ngơi Dung Vĩnh Thanh không có kiên trì tới cùng, xoay người đi tới chính viện. Này đã là chuyện phát sinh đếm không hết, vẫn như cũ làm đám di nương phẫn hận không ngớt, chỉ mắng Trịnh Thị đường đường chủ mẫu hành động lại như hồ ly tinh, quả nhiên không phải chính đạo tới cửa thì là không cần mặt mũi.

Ban đêm, mây mưa sau, khí tức ôn nhuyễn mi loạn tràn ngập trong giường, Trịnh Thị như vũng nước nằm trong lồng ngực Dung Vĩnh Thanh mà cau mày. Dung Vĩnh Thanh như có như không ve vãn tấm lưng trần trơn truột của đối phương, hồn ở trên mây.

"Phu quân, Đại cô nương có phải là biết cái gì không? Không thì sao cả ngày lạnh lẽo âm âm u u, thiếp thân thực sự là sợ nó."

"Nàng nghĩ cái gì vậy? Nó khi đó có hai tuổi, mà thực ra cũng chỉ hơn một tuổi, dù là hiện tại cũng chỉ là con nít cổng lớn không ra cửa trong không bước, đi đâu mà biết chân tướng? Nàng đừng tự doạ mình." Dung Vĩnh Thanh ngừng tay, hững hờ nói.

"Ta cũng biết cái này, nhưng trong lòng luôn luôn lơ lửng; ta mạc danh kỳ diệu sinh non, còn tổn thương thân thể, còn có vô thanh vô tức đồ cưới biến mất- ta..."

Trịnh Thị càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.

Dung Vĩnh Thanh vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng lo lắng. Coi như Lâm thị có oán khí thì cũng là hướng về ta, không có quan hệ gì với nàng. Chớ suy nghĩ lung tung. Ngủ đi."

Nếu là chuyện khác, Trịnh Thị tuyệt đối không nghi vấn Dung Vĩnh Thanh, chỉ có việc này... nàng đầy bất an mà ngủ, lông mày nhăn lại.

Dung Vĩnh Thanh nhìn đối phương ngủ mà mặt vẫn không giảm trương dương diễm lệ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một khuôn mặt dịu dàng mà tú lệ khác. Rõ ràng là xuất thân thương hộ nhưng toàn thân nhã nhặn lịch sự như hoa sen tinh khiết, không dính mùi tiền, đại gia khuê tú còn hơn Trịnh Thị; cười gọi hắn "Thanh lang", nhất khẩu ngô nông mềm giọng, cắn tự không rõ, như đang khẽ gọi "Tình lang", mỗi khi gọi nàng mắc cỡ không dám ngẩng đầu...... Nếu cõi đời này thật sự có báo ứng, hắn, có lẽ đã gặp báo ứng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com