TruyenHHH.com

Cậu Là Vật Sở Hữu Của Tớ!

Chương 16 : Sao Cậu Cứ Nắm Chặt Tay Tớ , Mà Cậu Kéo Tớ Đi ĐâuThế ?

carribe_summer

Suốt cả buổi học kể cả tan lớp , Tiêu Thanh mang vẻ mặt hậm hừ đi hơn chục vòng ở sân trường . Đến nỗi những học sinh xung quanh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu , nhất là cái cặp nam nữ ngồi ghế đá đang tâm tình lại bị cậu đi tới đi lui làm cho đến chán gét .

" Cái tên khó ưa , xấu xa !". Cậu vừa đi vừa buông lời mắng Châu Vũ . Đằng xa , một nữ sinh đi đến gọi Tiêu Thanh :

- Anh gì ơi !

Tiêu Thanh cứ đi cậu tưởng cái giọng đấy là gọi người khác không phải cậu . Nữ sinh thấy gọi chẳng thấy trả lời , cố sức chạy đến trước mặt Tiêu Thanh chìa cái tấm thiệp màu hồng trước mặt cậu .

- Em muốn....

Tiêu Thanh nhìn tấn thiệp trong lòng không khỏi ngạc nhiên " Không lẽ cô bạn này muốn làm quen với mình !" . Tim cậu đập liên hồi , cảm giác lần đầu tiên được một nữ sinh chủ động làm quen .

- Bạn muốn làm quen mình sao ?

Nữ sinh đối diện cậu mỉm cười :

- Không , em muốn làm quen với anh Châu Vũ !

Tim đang vui đột nhiên bị vỡ vụn , Tiêu Thanh nghe xong liền đỏ mặt còn tưởng nữ sinh ấy muốn làm quen mình không ngờ lại muốn quen Châu Vũ . " Điều này có gì không sai chứ , từ lúc cậu ta chuyển đến trường là bao nhiêu nữ sinh thầm ao ước muốn làm quen kể cả nữ sinh trước mặt ".

- Em biết anh học chung lới với anh ấy , nên em muốn nhờ anh mang tấm thiệp này đến tay anh Châu Vũ hộ em nha . Cảm ơn anh!

- Cả tụi em nữa !!!

Từ đâu sau lưng Tiêu Thanh phát ra tiếng đồng thanh của mấy nữ sinh khác . Bọn họ liền chạy lên trước mặt cậu chất nào là quà với thiệp đầy trên tay Tiêu Thanh che hết cả mặt cậu .

- Vứt đi !

Giọng nói lạnh lùng từ sau lưng Tiêu Thanh vọng ra . Cả đám con gái nháo loạn cả lên vì được gặp Châu Vũ . Còn Tiêu Thanh , đứng đớ cả người , tòan thân chảy mồ hôi lạnh " Không biết từ lúc nào mà cậu ta lại ở sau lưng mình ?"

- Oa , nhìn gần như vậy trông Châu Vũ rất điển trai !

- Đúng vậy đấy , mong cậu ấy sẽ chọn quà của mình .

Đám nữ sinh ồn ào chen nhau xem Châu Vũ sẽ chọn quà của ai . Châu Vũ quay sang Tiêu Thanh .

- Tiêu Thanh !

Bị hắn ta gọi , Tiêu Thanh hòan hồn trở lại quay sang nhìn hắn.

- Chuyện gì , à mấy cái thứ này đều do mấy nữ sinh này làm cậu cậu mau nhận đi !

Châu Vũ lặp lại câu nói khi nãy :

- Vứt đi !

Tiêu Thanh ngạc nhiên .

- Sao lại vứt đi , đây là mấy món quà của tấy cả nữ sinh sao cậu lại phũ lòng tốt của họ. Nếu là cậu , tớ đã đồng ý nhận.

- Có vứt đi ngay không ?

Châu Vũ lên giọng , ngữ khí lạnh lẽo đe dọa người khác . Tiêu Thanh đâu dễ khuất phục , nếu cậu không nhận thì để tôi nhận làm gì phải vứt .

- Không !

- Được !

Châu Vũ giựt tất cả những thứ trên tay Tiêu Thanh . Cậu nhìn xung quanh , xác định được mục tiêu đó là cái cặp tình nhân có con mắt khinh bỉ Tiêu Thanh lúc nãy . Cậu tiến lại chỗ hai người đó , thảy tất cả vào người chàng trai , nói ngữ điệu như được nhờ vả :

- Tất cả nữ sinh bên kia nhờ tôi mang đến cho cậu !

Nói rồi Châu Vũ quay người lại , mặc cho cái cô bạn gái đang lên cơn giận đòi chia tay với chàng trai. Cả đám nữ sinh có cả Tiêu Thanh tất cả đều tròn mắt ngạc nhiên " Không ngờ cậu ta lại đi phá tình cảm của người ta , đúng là bỉ ổi ".

Châu Vũ tiến lại chỗ Tiêu Thanh , bàn tay gầy thon dài của cậu nắm chặt gọn tay Tiêu Thanh kéo đi bỏ mặt đám con gái vẻ mặt tiếc nuối .

Tiêu Thanh bị kéo đi , tức lắm chứ lúc cậu đang đứng suy nghĩ luôn bị cậu ta giật mình kéo đi . Đến chỗ đậu xe , Châu Vũ mới buông tay Tiêu Thanh ra .

- Đứng đây đợi tớ !

Nói xong , Châu Vũ tiến thẳng đến bãi giữ xe . Cậu ngừng lại trước chiếc xe hơi màu trắng đắt tiền , Tiêu Thanh đằng xa nhìn rất ngạc nhiên .

- Mau lên xe !

Suy nghĩ không biết mất mấy phút Châu Vũ đã lái xe ngừng ngay bên Tiêu Thanh .

- Không lên !

Châu Vũ nhíu mày .

- Lên không !

Giọng nói tức giận của cậu ta rất đáng sợ . Tiêu Thanh đành ngậm ngùi lên xe ." Tên đáng ghét , lúc nào cũng ăn hiếp người khác ".

- Châu Vũ , cậu chở tớ đi đâu vậy?

Ngồi cả buổi , Tiêu Thanh mới phát hiện ra Châu Vũ đã chở cậu đến một nơi mà cậu chưa đến . Châu Vũ chẳng quan tâm phiền trả lời nên im lặng .

Cũng bởi cậu đã làm Tiêu Thanh thức suốt đêm chép phạt chẳng ăn gì , cơ thể xanh xao . Hôm nay cậu quyết định chở Tiêu Thanh đi ăn no một bữa.

Suốt quãng đường , Tiêu Thanh cứ buông lời nói , một bên tai Châu Vũ phải chịu đựng đến nỗi phát cáu .

- Cậu có bằng lái xe chưa ?

- Chưa !

Tiêu Thanh ngạc nhiên , tòan thân đổ mồ hôi quay sang nhíu tay Châu Vũ.

- Cậu chưa có bằng lái vậy , cậu ngừng xe cho tớ xuống đi . Tớ là nam nhân rất sợ chết tớ không muốn chết trước khi tớ lặp gia đình .

Châu Vũ cười khinh bỉ .

- Đến lúc cậu lặp gia đình thì lúc đấy cậu sẽ không còn đâu !

Châu Vũ vừa chạy với tốc độ 100km/h vươn người sang mở cửa cho Tiêu Thanh .

- Xuống đi !

Tiêu Thanh hậm hự , quay sang mắng Châu Vũ .

- Cậu không ngừng xe sao tớ có thể xuống .

- Xe hư phanh rồi , phiền cậu tự nhảy xuống .

- Cậu ...

- Tớ sao , cậu đòi xuống thì tớ mở cửa cho cậu để cậu nhảy ra cho nhanh .

- Đáng ghét , tớ không xuống nữa.

- Vậy thì tốt ! Phìên cậu đóng cửa xe lại .

Tiêu Thanh giơ tay ra đóng mạnh cửa xe ." Nếu tớ có mệnh hệ gì thì cậu không xong với tớ đâu ". Tiêu Thanh lẩm bẩm trong đầu. Châu Vũ đột nhiên phóng xe lao nhanh về phía trước rồi ngừng ngay trước cửa nhà hàng sang trọng .

- Này , cậu nói xe bị hư phanh mà?

Tiêu Thanh nhìn Châu Vũ con mắt ngạc nhiên .

- Cậu tin sao ?

Chỉ câu nói ngắn gọn của Châu Vũ đã làm não Tiêu Thanh thông sáng ra là cậu bị hắn lừa .

Trong lúc suy nghĩ , Châu Vũ đã đi vào bên trong nhà hàng . Tiêu Thanh cũng vội đi theo sau , cả hai đi vào nhà hàng phương Tây nổi tiếng . Nhưng bên trong , rất vắng khách Tiêu Thanh nhìn " Nhà hàng sang trọng thế này mà không có một ai sao ?". Châu Vũ đi đằng trước hiểu được cái tên ngốc ấy đang nghĩ gì liền đi vào bàn tròn lớn được trang trí phong nhã , có cái bình hoa hồng lớn cạnh đấy có hai chai rượu vang đỏ với bình nước lọc đựng trong bình thủy tinh trông rất ấm áp mà cậu đã nhờ họ bày trí .

- Nhà hàng này , hôm nay được tớ bao .

Tiêu Thanh không khỏi ngạc nhiên " Con nhà giàu có tiền ghê a !".

- Sao cậu lại chở đến nơi sang trọng này ?

Châu Vũ cười ra vẻ khinh thường.

- Để cậu làm chuột bạch !

- Chuột bạch ?

- Hừm !

Tiêu Thanh tiến lại ghế Châu Vũ đang ngồi , tức giận hỏi :

- Ý cậu là gì ?

Châu Vũ vỗ tay hai lần , đằng xa có hai người phục vụ đang bưng hai phần thức ăn đến . Bọn họ để thức ăn xuống rồi xin phép rời khỏi . Cậu ta vươn tay mở nắp hai phần thức ăn ra , cả hai dĩa đều là bít tết . Tiêu Thanh nhìn mà bụng không khỏi cồn cào .

- Ngồi đi !

Châu Vũ lên tiếng mời Tiêu Thanh ngồi . Đứng nãy giờ nhìn xung quanh không gian nhà hàng , được Châu Vũ cho phép cậu đi lại ghế đằng xa ngồi xuống đối diện với Châu Vũ .

- Bảo cậu ngồi xa sao ?

Ánh mắt Châu Vũ chẳng buồn liếc chỉ cần giọng nói cũng đủ làm Tiêu Thanh chảy mồ hôi lạnh.

- Cậu không bảo , nhưng tớ muốn ngồi . Cậu không thích tớ ngồi đối diện cậu a !

- Ngồi chỗ khác đi !

- Không , cậu càng không thích tớ càng cố làm cậu ghét !

Tiêu Thanh cười lớn trong lòng " Haha , lần này có cơ hội mình sẽ chỉnh cậu ta để rửa hận ". Đang cười thầm , không biết ai đang ở đằng sau nắm chặt cổ áo Tiêu Thanh một cái vươn tay , cậu đã nằm gọn trên vai Châu Vũ .

Tiêu Thanh không ngờ cậu ta lại dám làm như vậy .

- Bỏ tớ xuống !

Cả người Tiêu Thanh lủng lẳng trên vai Châu Vũ . Sau lưng cậu , Tiêu Thanh giãy giụa tay đập liên hồi lên lưng Châu Vũ , cái mông trước ngực Châu Vũ cứ lắc qua lắc lại rất lẳng lơ .

" Bốp..!"

- Úi ...!

Châu Vũ thấy cái mông chứa mắt một bạt tay đánh thẳng vào giữa hai bên mông , lực bàn tay vừa đủ đã làm cho hai cái bánh bao lớn này sưng tấy . Tiêu Thanh rên đau , la oai óai .

" Bịch ...! Châu Vũ đặt Tiêu Thanh lên ghế , quơ lấy cái ghế cạnh bên Tiêu Thanh ngồi xuống .

- Thử đi !

Tiêu Thanh ngơ ngác , Châu Vũ lấy dĩa bít tết đưa trước mặt Tiêu Thanh ra lệnh cậu thử nó .

- Không đói !

- Lí do ?

- Bị cậu đánh một cú vào mông , nên cảm giác đói biến mất rồi !

- Dư thừa , cậu có mau ăn không?

- Không , tớ không ăn !

Tiêu Thanh cương quyết , Châu Vũ cũng chẳng thua lấy con dao quơ qua quơ lại trước mặt cậu , buông lời đe dọa :

- Tớ không cần ăn thịt động vật , chỉ cần ăn thịt tên trước mặt là đủ !

Tiêu Thanh mặt tái xanh , mồ hôi chảy đầy trên trán . Châu Vũ lấy dao đâm mạnh xuống miếng thịt.
- Cậu còn cứng đầu !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com