Cau La Gi Trong Tim Toi Uyen Nhi
Một mình, tôi lê bước vào nhà cảm thấy trống vắng và mệt mỏi. Xa hơn nhà nhỏ Yên chưa đầy 10 mét mà sao "chân" nhấc không lên... Vào nhà, tôi đánh răng sau đó nằm dài trên chiếc giường lăn qua lăn lại mà chẳng thèm bỏ bụng miếng cơm nào...mặc cho mẹ mắng "inh ỏi" dưới bếp. Tôi úp mặt xuống gối, nhắm "nghiền" hai mắt lại, những giọt nước mắt bắt đầu "rơi", rơi xuống gò má, chảy từ từ vào miệng và rồi..."mặn chát". Tôi chẳng muốn khóc nhưng sao càng ngày nước mắt càng tuông nhiều hơn nữa. Chao ôi, mình "mít ướt" vậy sao - tự nghĩ trong lòng thôi mà đã thấy bản thân yếu đuối lắm rồi.
Chợt, nhớ lại chuyện hồi chiều, gặp một cậu bạn "con trai" thôi mà sao tim lại đập "loạn xạ" đến như vậy. Mà lạ thiệt, cậu ấy tôi chưa từng gặp qua lần nào... Đúng rồi, bởi vì tôi đã khi nào ngước mặt lên để ý xung quanh đâu. Tan học nếu ko có chuyện gì là cuốn cuồn chạy về nhà...chỉ sợ phạm vào"giờ giới nghiêm" của mẹ. Mà thôi cậu bạn đó cũng ko mấy bận tâm nữa, mới gặp lần đầu thôi mà...có gì to tát đâu.
"Khò...khò..." - Ủa, đã ngủ hồi nào thế, thật sự không biết gì luôn, thiệt là mệt mỏi lắm rồi.------Khung giờ mới------
"Tít...tít...tít..."- Tiếng đồng hồ, trời 8h sáng rồi sao.
Tôi bật dậy khỏi giường, buột tóc rồi đánh răng. Sau đó lao như bay xuống bếp.
"Mẹ...mẹ ơi" -Tôi hoảng hốt lên.
"Sao thế, giờ này còn biết dậy sao..." -Mẹ ko hề nóng giận.
Nhà tôi có nhiều quy tắc "khắc" lắm, chẳng hạn như trước 6h chưa bước ra khỏi phòng thì đừng hòng có "money"(tiền tiêu vặt hôm nay). Và thế là hôm nay coi như xong...
"Nè, ăn sáng đi...sau đó thì quét giúp mẹ cái nhà."
Mẹ cầm dĩa mỳ ý trên tay đặt xuống bàn và một ly nước cam. Sao hôm nay mẹ làm mỳ thế nhỉ, bình thường mẹ không thích làm món khô cho bữa sáng mà. Dù thế nào thì tôi cũng cố ngồi xuống bàn...
"Tiền vặt hôm nay của con đó...liệu mà xài cho cẩn thận" -mẹ đưa 100 ngàn về phía tôi, cười nhẹ nhàng.
Trời, hôm nay mẹ lạ quá...Dù thế nào thì cũng nhận tiền rồi nói:
"Mẹ... cám ơn mẹ nhiều lắm. Chúc mẹ một ngày tốt lành." -Nhưng trong lòng thì vẫn cảm thấy "hoài nghi" chút xíu, sợ là mẹ có ý đồ gì đó.
"À, mẹ ơi... Sao hôm nay mẹ lạ thế?" -Dù sao thì vẫn hỏi một lần cho chắc...
"Mẹ thế nào...con không cần tiền à...vậy thì đưa cho mẹ." -Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.
"Dạ không, không có gì đâu ạ..." -Sợ tới đổ mồ hôi hột rồi.
"Vậy thì thôi...lo ăn đi" -Mẹ nói một câu cụt ngủn và đi lên phòng.
15' trôi qua, rốt cuộc là ăn nhanh vậy sao, mới đây tôi đã "giải quyết" xong dĩa mỳ. Uống "ực" ly nước cam xong có ý định là sẽ đi qua nhà nhỏ Yên để nói chuyện, nào ngờ...
"Nguyệt...quét nhà rồi thì vào cửa hàng tiện lợi mua giúp mẹ chai dầu ăn" -Mẹ từ trên lầu bước xuống.
"Mẹ, con qua nhà Yên, tí xíu mua cho mẹ nhá..." -Tôi liều một lần, nói xong chạy ra cổng như phim làm mẹ không kịp nói tiếng nào chỉ "ơ..ơ..."
Kệ, không sợ phạm điều "cấm" của mẹ đâu, lỡ rồi hôm nay mẹ hơi khác thì phải biết nhân cơ hội chứ.
Tôi chạy thật nhanh đến nhà Yên để rồi phải thắng lại một cái thật mạnh...
"Tình...tính...tinh" -Tôi nhấn chuông và chờ đợi.
15', đúng...chính xác là 15', tôi đã đứng trước cổng nhà Yên bao nhiêu đó đấy.
"Uỵt" có người ra mở cửa rồi...hình như không phải là Yên, thôi kệ có người mở cửa là mừng lắm rồi.
"Là Nguyệt hả con...?" -A, thì ra là cô Viên Viên, mẹ của Yên. Đã lâu rồi không thấy cô, hôm nay cô đẹp quá.
"Dạ, con chào cô...Cô Viên ơi có Yên ở nhà không ạ?" -Tôi hỏi cô.
"À, Yên Yên đi mua đồng phục cho năm học mới rồi con."
"Dạ...vậy chắc là con sẽ đi mua luôn ạ. Con chào cô"
Tôi lại rời đi mà có chút buồn. Chạy về nhà và thay đồ, tôi định đi tham quan trường mới, không biết nó sẽ ra sao nhỉ. Quên chứ, phải đi mua đồ cho mẹ cái đã. Tôi phóng một hơi đến cửa hàng gần nhà mua cho mẹ chai dầu ăn và vài gói "Snack".
"Bính...bong" -Tôi nhấn chuông.
"Con còn biết trở về sao?!!" -Mẹ vẫn không tức giận.
"Biết chứ, nhà con mà. Con có mua cho mẹ đồ nè..."
Mẹ nhìn tươi hơn một chút, tôi thở "phào" nhẹ nhõm rồi bước vào nhà.
"Con quét nhà giúp mẹ nhé...Mấy cái chuyện nhỏ nhặt này..."
"Con định muốn làm gì phải không, nói ra một mạch nghe xem nào."
Đúng là mẹ, mẹ hiểu tôi từng xen ti, từng mi li mét ấy.
"Hi hi. Con muốn đi xem trường một lát, mẹ nhé!" -Tôi hí hửng, cầm cây chổi lên quơ đại vài cái cho có lệ...
"Thấy chưa, tôi biết mà. Chị đâu có vừa..." -Mẹ nhìn nghiêm hơn rồi.
Nói rồi tôi chạy nhanh lên phòng, đóng sầm cửa lại. Không biết là nên mặc gì đây, thôi kệ quần jean áo thung phọt cũng tạm rồi. Chải lại đầu tóc cho gọn gàng, hôm nay "thắt bính" thì sao ta? Thật ra từ nhỏ tới giờ tôi chưa một lần được thắt tóc...nhưng hôm nay tôi sẽ tự mình thắt xem nó "ớn" thế nào.
Lao như tên lửa ra cửa -tôi luôn như vậy đấy, rất thích sự nhanh nhẹn nhưng hơi lố rồi.
"Mẹ ơi, con đi đây..."
"Đi đi, nhớ về sớm biết chưa!"
"Dạ vâng"
Tôi vừa chạy vừa nhảy chân sáo xuống sân lấy xe. Chạy xe đạp ấy nhỉ - nó tốt cho sức khỏe mà. Tôi ngồi lên xe đạp, đạp từng vòng từng vòng chạy ven ra khu hẻm. Thời tiết hôm nay thật đẹp, gió nhè nhẹ những đám mây trôi bồng bềnh.
Tôi len theo con lươn chạy qua phố Ngọc Thạch rồi xa xa trước mắt là một nơi đẹp đến lạ thường. Nơi đó nằm duy nhất ở đường 109 Hoàng Thiên - xung quanh chỉ có "hoa lá" không hề có một cọng rác...à mà không phải ai cũng có thể sống ở con đường đó và được học ở ngôi trường "lộng lẫy" này đâu, chỉ có những đại gia con nhà tài phiệt hay được giới "siêu giàu" có quyền lực họ "sủng ái" mới có thể vào học thôi. Còn tôi, là trường hợp đặc biệt nói đúng hơn là ngoại lệ.
------- Buổi trưa hôm qua -------
____Đang trong phòng____
"Nguyệt à, còn một tuần nữa là Gia Kiệt về nước rồi...con có muốn đi rước nó không?" -Mẹ mở cửa phòng trông khi tôi đang nghỉ trưa (ngủ í).
"Mẹ... có thể nào đừng làm phiền con trông lúc này được hay không." -Tôi nói nhưng mắt thì chẳng thèm mở.
"Được được...Nguyệt Nguyệt của mẹ ngủ ngoan rồi làm cô dâu xinh đẹp nhé" -Tự nhiên mẹ dịu dàng hẳn ra...mà thôi đang buồn ngủ không "cãi lí" với mẹ đâu.
Tuần sắp tới đây Hoàng Gia Kiệt sẽ về nước không biết tôi làm sao sống nổi đây (haizz). Tôi là vị hôn thê của hắn, hắn gia đình giàu có thuộc con nhà danh giá sở hữu khối tài sản "khủng", cùng với một tập đoàn lớn ở Mỹ -bố mẹ là tổng giám đốc, hiện tại có một khách sạn riêng ở Việt Nam. Trách nhiệm "to lớn" của tôi là làm vừa lòng hắn và hướng dẫn cho hắn những điều hắn chưa rõ ở Việt Nam này. Hắn du học ở nước ngoài 17 năm rồi từ khi con nhỏ...hắn cũng siêng lắm ở bên đó cũng học tiếng Việt, để làm gì, để về hành hạ tôi chăng..."ble ble" tôi không sợ đâu.
Nhà tôi thì cũng khá giả, đáng lý tôi chỉ là học viên của một trường bình thường thôi nhưng "nhờ" hắn mà tôi được vào trường đại học có một không hai này. Mẹ của hắn rất ư là thích một đứa con gái như tôi nên lúc nào tôi cũng được bà chiều chuộng. Tôi và gia đình hắn đã quen biết nhau rất tình cờ nhờ như vậy mà gia đình tôi đã thay đổi khá nhiều và được sống sung túc hơn. Mẹ tôi rất biết ơn gia đình hắn và cũng coi hắn như thành viên trong nhà. Chính vì như thế mà cuộc sống của tôi chẳng lúc nào được yên kể từ bây giờ...
-----------------------------------------------------------------------
Vậy là từ bây giờ Dư Thiên Nguyệt sẽ phải gặp cái tên đáng ghét Hoàng Gia Kiệt kia mỗi ngày rồi.
Chap 3 sẽ hứa hẹn hấp dẫn hơn nữa để đến với bạn đọc.
Nhi tự nhận thấy truyện của mình chưa tập trung vào yếu tố chính mà cứ vòng vo vào yếu tố phụ bên ngoài nhiều quá. Các bạn có thấy ngán ko? >~<
Từ chap 3 trở đi Nhi sẽ lược bỏ bớt những ý "ngoài lề" để truyện ngắn và "lay động" các bạn đến mức tối đa. Nhi hứa!
Các bạn ơi, vì Nhi không viết truyện tốt nên rất cần các bạn góp ý bằng cách bình luận hoặc là nhắn tin cho Nhi biết.
Nghỉ hè rồi nên Nhi rảnh lắm, từ giờ Nhi sẽ có thời gian nhiều hơn cho truyện. Các bạn nhớ đừng "bơ" Nhi nhé! :)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com