JE×Nazi [Quên]
Trả đơn cho: eiiuscy (Bên W@ttp@d)
JE: TopNazi: Bot________________________Từ khi tỉnh lại Nazi vẫn bị nhốt trong căn phòng này. Hắn không nhớ rõ chính mình là ai, kí ức của hắn như một mảnh vải loang lổ.Hắn nhớ tên của mình, chính mình có một đứa con trai tên là Germany, thằng bé vẫn đến thăm hắn mỗi ngày, ngoài ra hắn dường như còn từng thích một người. Nhưng cho dù cố gắng đến đâu vẫn không cách nào nhớ nổi.Mà mỗi đêm hắn đều mơ một giấc mộng. Người kia cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, loại kia mềm mại xúc cảm chân thật đến kì lạ, khiến hắn mê luyến, người kia ôm lấy hắn, hướng hắn thổ lộ tâm tình, người kia luôn ở bên cạnh hắn, quan tâm hắn, mỗi lần hắn về đến nhà lúc, người kia sẽ ở trong phòng bếp làm món hắn thích ăn. Những giấc mơ kia càng chân thật, hắn càng thống khổ, hắn từng hỏi qua Germany, nhưng thằng bé chỉ trả lời hắn một cách qua loa, nói rằng hắn cùng người kia đã không còn liên hệ từ rất lâu rồi. Hắn thất vọng, người kia sẽ thật sự rời đi hắn sao? Rõ ràng, trong những giấc mơ kia người đối hắn thật chân thành, thật ôn nhu....-Vater... Ngài nên vào trong phòng đi, trời mưa rất lạnh.Germany lo lắng khuyên bảo hắn. Lúc tiết trời lạnh lẽo như thế này, Nazi lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, ngồi bên cạnh cửa sổ.-Ger... Không để ý đến lời khuyên bảo của anh, hắn ngắm nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống trên thềm cửa sổ rồi nói ra.-Vâng? Hơi nghi hoặc nhưng Germany vẫn như cũ đáp lại hắn.-Nếu như là người kia... Ngay lúc này, hắn hẳn là sẽ đưa cho ta một ly cacao nóng và ngồi xuống bên cạnh ta.Giọng nói hắn mang theo chờ mong cùng mất mát, hắn hơi rũ mắt xuống, trên mặt treo lên nụ cười nhàn nhạt.-Vater... Ngài... -Suỵt~... Im lặng nào Germany... Ta biết con định nói cái gì... Quên người kia đi sao, ta biết là để tốt cho ta nhưng thật sự ta không làm được.-Xin lỗi.-Không... Không... Con không có làm gì sai cả Germany, không cần xin lỗi, người cần xin lỗi là ta, là ta khiến con lo lắng.-...-Vậy Germany, nếu như không phiền, con làm cho ta một ly cacao nóng được chứ?-Vâng, còn sẽ làm ngay cho ngài. Tiện thể lấy cho ngài một cái chăn.Germany không còn tiếp tục băn khoăn, anh nhanh chóng mở cửa rời đi.Nazi nhìn cánh cửa khép lại, hắn thở dài. Ánh mắt lại liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi cùng gió nhẹ thổi qua, lay động từng cành cây.Hắn bắt đầu nhớ đến một bài hát, một bài hát không tên, bài hát mà người kia đã hát cho hắn nghe vào một ngày trời mưa như thế này. Giọng ca nhẹ nhàng lại ấm áp, không cần nhạc đệm vẫn như cũ khiến người say mê, tiếng mưa rơi như một bản nhạc hoà vào tiếng hát. Hắn từng hỏi vì sao người lại có thể làm điều đó, người nhẹ nhàng đáp lại:"Tự nhiên là một nghệ sĩ, âm thanh của tự nhiên là một giai điệu". Hắn lúc đó bật cười, chỉ có những ai sở hữu tuyệt đối âm cảm như người mới có thể cảm nhận được giai điệu của tự nhiên đi.-Ah... Ngươi rốt cuộc đi đâu mất rồi?Người kia rời đi rồi sao? Vậy những giai điệu kia lại như thế nào? Không có người mọi thứ thật vô nghĩa. Người sẽ trở về rồi hát cho hắn nghe sao?..-Xin lỗi a... Ta quên mất tên của ngươi.-Ta quên đi hình dáng của ngươi mất rồi, quên luôn ngươi giọng hát cùng tiếng cười.-Giữa hai ta lời hứa kia...-Ta đã quên.-Vì lẽ đó ngươi sẽ không trở về sao? Nếu như ta nhớ lại, ngươi sẽ trở về... Có đúng không?---------------------End ----------------------
JE: TopNazi: Bot________________________Từ khi tỉnh lại Nazi vẫn bị nhốt trong căn phòng này. Hắn không nhớ rõ chính mình là ai, kí ức của hắn như một mảnh vải loang lổ.Hắn nhớ tên của mình, chính mình có một đứa con trai tên là Germany, thằng bé vẫn đến thăm hắn mỗi ngày, ngoài ra hắn dường như còn từng thích một người. Nhưng cho dù cố gắng đến đâu vẫn không cách nào nhớ nổi.Mà mỗi đêm hắn đều mơ một giấc mộng. Người kia cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, loại kia mềm mại xúc cảm chân thật đến kì lạ, khiến hắn mê luyến, người kia ôm lấy hắn, hướng hắn thổ lộ tâm tình, người kia luôn ở bên cạnh hắn, quan tâm hắn, mỗi lần hắn về đến nhà lúc, người kia sẽ ở trong phòng bếp làm món hắn thích ăn. Những giấc mơ kia càng chân thật, hắn càng thống khổ, hắn từng hỏi qua Germany, nhưng thằng bé chỉ trả lời hắn một cách qua loa, nói rằng hắn cùng người kia đã không còn liên hệ từ rất lâu rồi. Hắn thất vọng, người kia sẽ thật sự rời đi hắn sao? Rõ ràng, trong những giấc mơ kia người đối hắn thật chân thành, thật ôn nhu....-Vater... Ngài nên vào trong phòng đi, trời mưa rất lạnh.Germany lo lắng khuyên bảo hắn. Lúc tiết trời lạnh lẽo như thế này, Nazi lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, ngồi bên cạnh cửa sổ.-Ger... Không để ý đến lời khuyên bảo của anh, hắn ngắm nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống trên thềm cửa sổ rồi nói ra.-Vâng? Hơi nghi hoặc nhưng Germany vẫn như cũ đáp lại hắn.-Nếu như là người kia... Ngay lúc này, hắn hẳn là sẽ đưa cho ta một ly cacao nóng và ngồi xuống bên cạnh ta.Giọng nói hắn mang theo chờ mong cùng mất mát, hắn hơi rũ mắt xuống, trên mặt treo lên nụ cười nhàn nhạt.-Vater... Ngài... -Suỵt~... Im lặng nào Germany... Ta biết con định nói cái gì... Quên người kia đi sao, ta biết là để tốt cho ta nhưng thật sự ta không làm được.-Xin lỗi.-Không... Không... Con không có làm gì sai cả Germany, không cần xin lỗi, người cần xin lỗi là ta, là ta khiến con lo lắng.-...-Vậy Germany, nếu như không phiền, con làm cho ta một ly cacao nóng được chứ?-Vâng, còn sẽ làm ngay cho ngài. Tiện thể lấy cho ngài một cái chăn.Germany không còn tiếp tục băn khoăn, anh nhanh chóng mở cửa rời đi.Nazi nhìn cánh cửa khép lại, hắn thở dài. Ánh mắt lại liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi cùng gió nhẹ thổi qua, lay động từng cành cây.Hắn bắt đầu nhớ đến một bài hát, một bài hát không tên, bài hát mà người kia đã hát cho hắn nghe vào một ngày trời mưa như thế này. Giọng ca nhẹ nhàng lại ấm áp, không cần nhạc đệm vẫn như cũ khiến người say mê, tiếng mưa rơi như một bản nhạc hoà vào tiếng hát. Hắn từng hỏi vì sao người lại có thể làm điều đó, người nhẹ nhàng đáp lại:"Tự nhiên là một nghệ sĩ, âm thanh của tự nhiên là một giai điệu". Hắn lúc đó bật cười, chỉ có những ai sở hữu tuyệt đối âm cảm như người mới có thể cảm nhận được giai điệu của tự nhiên đi.-Ah... Ngươi rốt cuộc đi đâu mất rồi?Người kia rời đi rồi sao? Vậy những giai điệu kia lại như thế nào? Không có người mọi thứ thật vô nghĩa. Người sẽ trở về rồi hát cho hắn nghe sao?..-Xin lỗi a... Ta quên mất tên của ngươi.-Ta quên đi hình dáng của ngươi mất rồi, quên luôn ngươi giọng hát cùng tiếng cười.-Giữa hai ta lời hứa kia...-Ta đã quên.-Vì lẽ đó ngươi sẽ không trở về sao? Nếu như ta nhớ lại, ngươi sẽ trở về... Có đúng không?---------------------End ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com