TruyenHHH.com

Cau Chuyen Thanh Xuan

Có bao giờ bạn cảm thấy mình thật vô dụng và chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này chưa?Tôi thì rồi đấy,tôi đã rất mệt mỏi với cuộc sống này.Cảm giác bạn luôn cố gắng khiến mọi người vui vẻ không chịu nhiều sự tổn thương nhưng họ luôn khiến bạn tổn thương nhiều nhất, đôi khi chỉ cần một lời nói của họ thôi cũng khiến bạn cảm giác như hàng vạn con dao đâm vào lồng ngực mình vậy. 

Bà tôi,một người đã chịu rất nhiều sự đau khổ trong cuộc sống từ những việc nhỏ đến lớn nhưng cũng là người mang nước mắt đến với tôi.Lần đầu tiên tôi khóc là vì sự so sánh của gia đình tôi. Tôi có một người chị, chị ấy giỏi về mọi thứ, học giỏi và đảm đang, chị ấy có một cuộc sống rất tốt từ khi còn nhỏ, chị ấy được hưởng nền giáo dục tốt từ khi còn rất nhỏ, chị ấy có tất cả những điều tôi muốn có nhất từ chị ấy là....sự tự do. 

Tôi từ nhỏ đã mất đi cha của mình, những  việc đã qua rồi tôi cũng đã quên vì tôi không thể biết được khuôn mặt của cha mình. Mỗi sáng tôi thức dậy đều sẽ thấy bà tôi nằm chung với tôi cho đến tối mẹ về thì mẹ ở cùng tôi. Tôi không thể làm những gì mình thích được, ngay cả khi đi chơi cùng bạn cũng có người đi theo. Nhiều khi chỉ muốn nghe một bản nhạc, xem một bộ phim cũng không thể vì gia đình tôi không muốn tôi xem.

 Sức lực học của tôi rất yếu nhưng bác tôi lúc nào cũng bắt tôi phải trở thành thạc sĩ,tiến sĩ mà không hề quan tâm tôi có thể hay không?có muốn điều đó hay không?Họ xem tôi như một con búp bê, mặc cho nó bộ váy thật đẹp và chẳng hề quan tâm đến nó vì nghĩ nó không buồn vì điều đó. 

Có những lúc đau lòng vô cùng nhưng cũng chỉ biết im lặng vì tôi biết nếu có nói ra....cũng chẳng được gì. Gia đình ngoại thì buồn vì tôi không phải là con trai, họ lấy tôi ra đánh để khiến cậu em họ của tôi vui vẻ, chỉ cần nó lên tiếng, tôi sẽ bị đem ra làm trò đùa. 

Tôi mệt mỏi lắm...nhưng vẫn phải tiếp tục sống vì những người bạn của tôi, những người tôi yêu thương. Bạn biết gia đình đối với tôi là gì không? Là nơi nếu không còn chỗ nào để đi thì tôi sẽ quay về, còn không sẽ chẳng dám quay về ngôi nhà đấy một lần nào.

Tôi cũng là con người và tôi cũng cần sự quan tâm....tôi mệt lắm....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com