TruyenHHH.com

Cau Chuyen Nho Gogego Jujutsukaisen

(Hay kiếp sống khác, cả 2 chỉ là người thường)

Phía sau trường có ngọn đồi nhỏ, cây cối rậm rạp, chim chóc đùa giỡn, nơi mọi người tự do thả hồn vào thiên nhiên, nơi giao thoa giữa nhân gian và đất trời. Một nơi khi nằm xuống sẽ thấy bầu trời như bãi biển không sóng, lật úp và đẹp hút hồn.

Họ thường tới đó sau mỗi buổi học, nằm ngắm những áng mây trôi nhẹ nhàng, mặc thời gian chạy vụt qua theo đường thẳng vội vã. Hai chiếc ba lô bị ném ngả ngốn trên nền cỏ tươi mướt, sách vở vương vãi khắp nơi. Chủ nhân không quan tâm đến chúng, họ bận tựa người vào nhau, yên tĩnh khép hờ đôi mắt, nhàn nhã đợi chờ ngày đông trôi qua êm ả. Đồng hồ đã điểm tròn tiếng, vẫn chưa thấy ai cất giọng mở lời.

Nắng của tiết đông chí rơi rớt trên bờ vai họ, nhảy nhót lên cánh môi mềm, thơm vào đôi má ửng hồng, ấm áp như cái ôm của mẹ, dịu dàng như sự dẫn dắt của cha. Vũ trụ cũng không đành lòng kéo cả hai ra khỏi giấc nồng. Nhưng một cái gõ cửa khe khẽ vào tim cậu, khiến cậu mò mẫm tìm cách gượng dậy khỏi cơn say tình, theo lẽ dĩ nhiên mà hướng về người thương.

Cái ngoảnh đầu của cậu làm vạn vật bừng tỉnh khỏi sự ảm đạm nhất thời, đến cơn gió còn phải chạy tới reo vui, nó xoa xoa làn tóc trắng của người nằm cạnh, vò rối chúng rồi thầm thì những câu dỗ dành ngon ngọt. Khiến người dù đầu óc mụ mị vẫn phải dụi mắt ngó nhìn.

Gió nói: "Có ánh mắt đa tình, hướng phía cậu rưng rưng."

Suguru đưa tay đặt lên mái tóc ấy, cậu tiến đến gần, sát hơn một chút, khứu giác cậu cảm nhận được mùi hương bạc hà thoang thoảng sượt qua cánh mũi, nếm thấy vị ngọt tình đầu, truyền tới bên tai tiếng rung động dành riêng cho kẻ mới lớn, đôi mắt cậu chôn chặt vào Satoru, chôn tấm chân tình vào cơn mưa rét buốt tiết khí đại tuyết. Cậu yêu ai kia bằng tất cả giác quan.

Người hoà cùng dòng đời, đẹp tựa bức tranh thuỷ mặc.

Da đầu cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay Suguru truyền đến đột ngột, Satoru rùng mình, mạch đập liên hồi còn máu trong người cuồn cuộn chảy. Cậu vươn tay tóm lấy nguyên cớ cho sự ngại ngần hiển hiện lúc này. Giữ chặt bàn tay Suguru, kéo về trước mặt, áp lên gò má đang không ngừng nóng lên, cậu muốn đem chút nhiệt truyền trả cho kẻ gây rối. Rồi từ từ đặt lên lòng bàn tay đó một nụ hôn sâu thẳm, nụ hôn được cất giữ từ nhiều năm xưa kia, từ trước cả khi đôi ta tồn tại, vượt qua khoảng không thời gian. Nụ hôn mà cả hai đã chờ đợi rất lâu rồi.

Long lanh ánh nước nơi khóe mắt, khoảnh khắc này hai kẻ si tình thuộc về nhau.

*****

Tôi đập vỡ bát canh Mạnh Bà, tìm đường vượt nghìn dặm xa xôi, trải qua muôn trùng bể khổ, đày ải bản thân dưới 18 tầng địa ngục để xin một cơ hội tái sinh, để nốt lần này chạm được tới người, cho mảnh tình đôi ta thôi đừng lỡ dở, cùng người sống trọn một kiếp không phạm thương đau.

*Viết cho ngày giỗ Giáo chủ :<<< Tựa đề của một bạn trong group Gego nhé

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com