TruyenHHH.com

Cau Chu Yeu Em

"Nói, là ai dám đánh em đến mức này."

" Không ai cả, là em... do em bất cẩn." Cô cự tuyệt, mặc cho anh vẫn đang bấu chặt vào cánh tay vô hồn của mình. Vết thương dần dần rỉ máu, một nỗi thống khổ ập đến như vò nát trái tim cô.

Nhìn sâu vào ánh mắt bối rối của em ấy, Lục Khang càng lo lắng nhiều hơn. Thật sự em ấy đã trải qua những gì, chịu đựng những gì mà trở nên sơ xác đến mức này.

" Bất cẩn, em nghĩ em nói dối giỏi đến thế sao. Tôi chưa từng thấy em biểu hiện lạ đến mức này nếu như em tin tưởng tôi tại sao em đau, em lại không  nói cho tôi biết."

" Em...em chẳng sao cả, anh đừng để tâm. Thực sự vết thương nhỏ nhặt này em có thể chịu đựng được."

Bạch Liên nắm chặt lấy tay anh, cố gắng chịu đựng cơn đau đang dày vò. Có thể anh không biết cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến bản thân bị đau nhưng bên trong cõi lòng cả hàng trăm nỗi đau đang đè nén và chỉ mình cô âm thầm chịu đựng, âm thầm đau và âm thầm khóc...

" Em không đau nhưng anh đau, em có biết nhìn em như thế này anh sót lắm không. Ngay cả người yêu mình anh cũng không bảo vệ được thì sao anh có dũng khí mà đứng trước mặt em, che chở cho em đây." Lục Khang nhất thời giận dữ, cơn nóng nảy dâng lên quở trách hằn học với em ấy. Em ấy như thế này làm sao anh anh an tâm để em một mình mà không có anh bên cạnh đây. Liệu sau này nếu anh không phát hiện ra những vết thương như thế này một người nhỏ bé như em phải làm gì với những lời nói lừa dối em dùng để che đi đớn đau ấy.

" Em xin lỗi...hức...hức...là em xấu xa, em đáng chết. Có lẽ em không xứng đáng để anh yêu nhiều đến vậy. Em không có gì tốt cả, ngoài chịu đựng ra em chỉ muốn được làm một phần trong cuộc sống của anh mà thôi."

Hai mắt Bạch Liên sóng sánh toàn nước, không kìm nén nổi cô sà vào lồng ngực anh. Cảm nhận từng nhịp thở dồn dập nóng nảy mà anh đang tạo ra, lệ tuôn trào ướt đẫm bờ vai anh. Xóa nhoà từng giây phút ngọt ngào của ban đầu.
Sự thật là thứ đáng sợ nhất dù cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra...
" Cuộc sống của anh nếu thiếu vắng em coi như chấm hết. Em nên nhớ, nỗi đau về thể xác có thể chữa lành được nhưng nỗi đau về tinh thần thì không, có thể em mạnh mẽ nhưng đâu biết rằng em đã trải qua những điều tồi tệ gì. Vậy nên hãy tin tưởng anh, nói hết với anh, có gì buồn đến đày đọa anh đây này đừng im lặng như vậy. Hai chúng ta là một thể không có chuyện chịu đựng hay dối trá, anh chỉ cần hai ta hiểu nhau, đồng cảm cho nhau vậy là đủ." Chất giọng khàn khàn, ngữ khí mềm mại trách cứ cứ thế quẩn quanh trong tâm trí cô. Người yêu của cô có phải vừa đánh vừa xoa không. Tại sao cô có cảm giác tê dại đến vậy.

Bàn tay Bạch Liên lạnh ngắt, từng vết thâm ngày càng loang ra. Cô không muốn chịu đau như vậy, thực sự không phải do cô bất cẩn mà thành ra thế này mà do có người đã bạo hành cô, đánh đập một cách dã man. Để rồi giờ đây cô chẳng thể mở hết lời để nói về niềm đau của mình. Vật chứng vẫn còn đó, vẫn là vết đòn đó nó chẳng đi đâu cả nó chỉ truyền từ cơ thể người này đến cơ thể người khác mà thôi.

Và anh là một ngoại lệ...
Anh vẫn thấy, thấy trái tim mình đang rỉ máu..

" Nếu em nói ra, anh có còn thương em chứ." Giọt lệ pha lê cứ thế lăn đều trên hai hàng mi. Dòng nước nó lóng lánh đến khôn cùng, được ánh trăng đêm chiếu vào như hiểu thấu nỗi lòng cô gái nhỏ.

" Còn..." Xoa nhẹ vào mái tóc cô, anh nói.

Bạch Liên nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó có bao nhiêu điều muốn nói. Càng nghĩ cô càng khóc to hơn, nước mắt đục ngầu làm mờ nhoà gương mặt anh trước mắt cô. Hình ảnh ấy dù có chết đi chăng nữa cô vẫn nhớ như in.

" Em...em bị người ta đánh, rất nhiều người họ muốn em thoả mãn cho họ. Em không đồng ý họ càng tiếp tục hành hạ em, đánh đập em không thương tiếc...Họ phất hết số tiền em đã làm thuê cho họ, họ....hức...hức..." Kể chưa hết câu nỗi đau lại ùa về làm cô không khóc cũng không được. Anh biết rồi anh còn yêu anh chứ, em dấu anh như vậy anh còn thương em nữa không.

Lục Khang càng siết chặt cô vào lòng mình, để thấu cảm những nỗi đau mà cô gánh chịu.

" Nha đầu ngốc, ai cho phép em tự ý đi làm một mình hả."

" Em muốn kiếm tiền nuôi anh."

" Ngốc nghếch hư hỏng, tôi không cần em nuôi tôi, tôi nuôi em là đủ rồi." Anh lớn tiếng với cô như một lời trách móc có giận giữ nhưng trong chất giọng làm ấy vẫn có sự sót thương yêu chiều. Thật sự có là đủ khi tình yêu của đôi ta không thể đo được bằng trọng lượng hay con số, những năm tháng hai ta ở bên nhau từ khi chấp nhận tình cảm mà đến với nhau một cách lén lút nhưng ngày mai như thế nào hai ta không thể biết trước được. Đến một ngày tình cảm đôi ta đi làm ngõ cụt không có cách nào quay đầu trở lại thì phải làm sao?

" Đủ với anh nhưng không đủ đối với em."
Anh nhất thời hoá đá, trên khóe mi hiện lên vài tia đỏ ngầu. Bấu chặt xuống hai vai Bạch Liên, lay lay:

" Em thật tham lam. Hoá ra em cần nhiều đến thế. Vậy được em nói đi, em muốn gì tôi sẽ mang về cho em."

" Em muốn...em muốn...."

Lời nói chưa bật ra thành tiếng, mí mắt cô bỗng dưng nặng chĩu, lí trí rơi vào vô thức trước mặt cô là màn đêm bao trùm, Bạch Liên nhất thời ngất đi ngã vào vòng tay anh. Để lại không gian tĩnh lặng cô quạnh giữa đêm khuya nơi sau vườn. Nơi đó, nơi anh đã từng cất giữ bao nhiêu nềm yêu thương mến giờ đây cũng tại nơi này anh lại chứng kiến người mình yêu khóc trong đau đớn.
Anh mạnh mẽ quá nhiều rồi, trái tim anh cũng biết đau, mắt của anh cũng biết người mình yêu mà rơi lệ. Anh đã khóc, khóc cho cô và khóc cho nỗi đau mà cô phải gánh chịu.

Anh hứa, từ nay về sau sẽ bảo vệ cho em đến hết đời.

Đêm hôm đó, anh bế cô về nhà. Chăm sóc tắm rửa băng bó vết thương cho cô. Vết thương này đâu phải nhẹ nhàng gì nhưng cô có thể chịu được thật tội nghiệp. Anh thật có lỗi, cô bị như vậy mà không hay biết gì, không thể đến bên cô ấy lúc cô ấy cần.

Nỗi đau này anh phải bắt họ phải trả giá gấp đôi.

" Người của tôi các người dám xâm phạm, coi như mấy người tự tước đi quyền sống của mình rồi."

#còn
#wattpad: nguyetlong9.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com