Chương 87
Beavis giỏi lắm, cái chi cũng mần được, anh phụ đám gia đinh mần một nồi cháu gà xong, bà tư nhìn chàng rể tây của mình khéo léo giỏi giang như vậy thì cũng yên lòng, con gái cưng của bà đã tìm được một bến đậu hạnh phúc rồi. Trước đây Beavis cũng có học tiếng Việt và sau khi lấy Thiên Hương thì đa phần là nói tiếng Việt với nhau nên anh cũng khá là sỏi."Anh làm gì vậy?" Thiên Hương hí ha hí hố tung tăng nhảy chân sáo ra sau bếp. "Anh tập nấu cháo để nữa nấu cho vợ ăn mỗi ngày""Đừng điêu, anh nấu lần nào cũng mặn lè hết á""Thì bây giờ anh đang tập nấu cho vợ ăn nè""Thiệt hông?""Anh nói thiệt, đảm bảo ngon số một""Hmm để xem thế nào" Beavis chồm người đến hôn vào má của Thiên Hương một cái. "Anh lạm gì dạaaaa""Hôn vợ""Lỡ ai thấy rồi saooooo""Vợ của anh ai cấm?" Anh hôn thêm cái nữa làm Thiên Hương thẹn quá ngồi đó ôm mặt cười mình ên. Hai mươi mấy tuổi đầu nhưng tính cách của cô vẫn thế, vẫn nhí nha nhí nhố suốt ngày. "Ý Quốc""Thiên Hương đang làm gì vậy?""À tui ngồi đây chơi thôi hà""Nãy giờ tui ngủ nên chưa có kịp chào hỏi gì hết trơn á""À không sao đâu anh Quốc""Hai người mần cháo gà hả?""Nay tôi sẽ trổ tài nấu ăn cho gia đình mình ăn thử""Cho cả gia đình thì anh cẩn thận chút, hông khéo đổ nguyên nồi cháo cho heo ăn""Sao em nói chồng em thế hả?""Aaa đauu"Anh véo nhẹ mũi Thiên Hương làm cô la dậy trời, Chính Quốc cũng chỉ cười rồi quay lưng đi vào buồng của các con. "Các con của ba ơi, chiều rồi thức dậy nè" Em tiến đến chiếc giường lớn có năm bạn nhỏ đang nằm ngủ ngon lành. "Dậy nào mấy cục dàng của ba" Chính Hy là người thức đầu tiên, thằng bé ngồi dậy ôm em rồi hôn lên má của ba nhỏ. "Hưmmm""Con trai của ba ngủ có ngon hông nè?""Dạ ngon, em bé có ngủ ngon hông ba?" Thằng bé ôm bụng em hỏi nhỏ. "Em bé ngủ rất ngoan đó""Khi nào em bé ra với con vậy ba?""Ba tháng nữa em bé sẽ chào đời đó""Con muốn gặp em quá""Thôi bây giờ con trai dậy rửa mặt rồi gọi em thức dùm ba nha, ba qua kêu cha dậy""Cha còn ngủ sao?""Đúng rồi, cho làm biếng chổng cả mông"Hai ba con nói chuyện cười toe toét rồi em cũng trở về buồng đánh thức ông chồng ngủ say mê trên giường. "Anh à""...""Anh Hanh...""...""Anh hông dậy thì em cho anh xuống đất ngủ luôn"Thái Hanh nắm tay em kéo xuống nằm bên cạnh. "Thức dậy ăn cháo gà kìa""Hưmm""Anh à""Muốn ôm em, thơm quá..." Thái Hanh cất giọng nói khàn đặc thỏ thẻ vào tai em kèm theo một nụ hôn vào đấy. "Hông được làm biếng, anh làm biếng nên bây giờ bụng mỡ rồi nè, coi nè" Em bóp bóp cái bụng nhô lên của anh. Bên cạnh Chính Quốc anh được em tẩm bổ đầy đủ nên về đây một tuần đã mập lên thấy rất rõ. "Dậy, dậy em thương"Anh miễn cưỡng ngồi dậy nhưng vẫn như cọng bún thiu, èo ặc ngã vào lòng em. "Anh à""Hun mới có sức đi ra""Hông""Em hông thương anh""Chán thiệt chớ, có chồng mà như có thêm đứa con nữa"Nâng cằm anh lên rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi đang chu chu ra của Chính Quốc. "Đã quá""Vậy thì ra tắm rửa rồi ăn cháo, chiều đến nơi rồi nè"Anh vùi đầu vào cổ em nhụi nhụi vài cái rồi mới lựng thựng đi ra. "Chán hổng muốn nói"
..
"Con rể má coi bộ tài nấu ăn cũng hông có thua kém ai đâu nghen" Bà tư húp muỗng cháo rồi tấm tắc khen. "Có thích miệng hông má?" Nghe anh nói xong ai cũng phì cười, Thiên Hương là người cười lớn nhất. "Hông phải là thích miệng mà là ngon miệng""À, má có ngon miệng hông má?""Ngon lắm đó nghen" bà cả rồi bà ba cũng khen đáo để. "Dị đó mà lúc ở nhà con nấu mà vợ cứ chê con đó cha má""Nè nhe, ở nhà anh nấu cho em ăn mặn lè hà đâu có ngon như bây giờ đâu""Vậy bây giờ có công nhận tài lẻ của anh chưa?""Rồi! Ăn đi đừng nói nữa mà!" Thiên Hương thẹn quá mà chỉ biết cúi đầu ăn và ăn. Thái Hanh gắp cho em vài miếng gà vào chén rồi xé nhỏ ra cho em dễ ăn. "Có vừa miệng em không?""Dạ ngon lắm"Chính Quốc chun chun mũi hơi ửng đổ lên vì bị muỗi chích nhìn anh. "Thương làm sao cho hết đây hông biết nữa"Anh định chu môi hôn Quốc thì bà ba ho khan một tiếng. "E hèm! Mọi người còn ở đây" Bà ba nhìn đôi trẻ chim chuột trên bàn ăn thì lên tiếng nhắc nhở, nói chứ chuyện đó nó diễn ra thường xuyên như cơm bữa mà tại vợ chồng Thiên Hương mới về nên phải kiềm kiềm xuống. Thương cho Tiểu Vy ngồi nhìn hai đôi trẻ vui đùa thật hạnh phúc biết bao, má cả vì thương nên có kiếm một mối con nhà gia giáo làm mai cho cô nhưng cô không chịu, vì Tiểu Vy đã hứa một lòng chung thuỷ với Chánh Huy. "Chị ăn cái này đi, ngon lắm" Chính Quốc biết cô tuổi thân nên kéo ghế lại bên cạnh ngồi cho Tiểu Vy bớt buồn đi phần nào. "Chị cảm ơn em""Đừng buồn nữa nghen, mọi người luôn bên cạnh chị"Mọi người luôn bên cạnh Tiểu Vy và cả Chánh Huy cũng vậy, anh luôn dõi theo sau che chở cho vợ con mình. Sau bữa cơm, Tiểu Vy có đem một ít trái cây ra mộ cúng cho Chánh Huy, cô ngồi bên cạnh trò chuyện với anh như mọi khi và cũng chỉ có mình cô nói mà thôi. "Anh nè, hôm nay Tiểu Hân hông được ngoan, con bé dạo này bướng bĩnh hẳn ra vì em chiều nó quá riết sinh hư rồi, nhưng mà em đã dạy lại cho con biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Và anh biết sao hông? Con bé đã biết tự xin lỗi em và hứa sẽ hổng hư nữa đó"Cô dứt lời, không gian trở nên yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng lá cây xào xạc. "Hưmm... nhớ anh quá à, phải làm sao đây anh ơi?"Cô tựa đầu vào mộ nhìn xa xăm, gió thổi nhè nhẹ dễ chịu vô cùng. Đôi mắt cô dần mờ đi và Tiểu Vy đã chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Cô thấy mình đang đứng ngay bến đò ở đầu xóm, nhìn thấy trên đò có một người đàn ông quen thuộc nhưng không nhớ ra là ai. "Chánh Huy?" Cô nheo mắt rồi nhìn thật kĩ. "Anh ơi... anh Huy ơi" Con đò vừa cập bến, nhận thấy bóng dáng mà mình mong nhớ bao lâu nay, cô liền chạy lại ôm chặt lấy anh. "Anh ơi... hức... em nhớ anh nhiều lắm"Cô ôm chặt Chánh Huy, ôm chặt thật chặt để không cho anh thoát ra khỏi vòng tay của cô. "Vợ đừng khóc mà""Em nhớ anh nhiều dữ lắm""Anh biết, anh biết hết. Ngoan đừng khóc nữa, anh dẫn Tiểu Vy đi chơi nha""Dạ"Anh nắm tay cô đi theo con đường mòn dẫn ra phiên chợ chiều, anh đưa cô đi hết gian hàng này đến gian hàng kia để lựa những thứ cô yêu thích nhưng Tiểu Vy không muốn mua gì cả, cô chỉ muốn bên cạnh anh thật lâu mà thôi. Đi bên nhau đến tối muộn thì Chánh Huy dẫn cô đến một ngôi nhà quen thuộc, là Kim gia. "Em vào đi""Anh vào với em đi, đây là nhà của chúng ta mà"Chánh Huy mỉm cười lắc đầu, tay chạm lên má Tiểu Vy cất giọng nói: "Không, anh phải đi rồi""Là sao? Sao anh lại hông vào nhà mà đi đâu?""Tiểu Vy, vào nhà với mọi người đi em, anh sẽ thường xuyên về thăm em và các con""Không! Anh đừng đi mà!!! Không!!!!"Đám gia đinh trong nhà lôi cô vào trong nhưng Tiểu Vy quyết liệt chống đối, cố vùng vẫy thoát ra chạy đến bên anh. "Không!!! Buông tôi ra!!! Không!!! Thả tôi ra!!! Tôi muốn đi với anh Huy!!! Thả tôi raaaaa"Chánh Huy đau lòng nhìn người thương nhưng chẳng biết làm gì hơn, hôn nhẹ lên đôi má ấy rồi biến mất sau lùm cây. "Anh ơi đừng bỏ em... anh Huy ơi đừng bỏ em mà anh ơi... "Tiểu Vy gục ngã, cô quỵ xuống nhìn về phía anh nhưng anh đu mất rồi, người cô thương đi mãi rồi.
"Chị Vy ơi! Chị Vy!"Tiểu Vy giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi. "Quốc..."Chính Quốc thấy trời đã tối nhưng chẳng thấy cô đâu, biết Tiểu Vy chớ đi đầu ngoài ra mộ của Chánh Huy nên bèn đi tìm, đi tới thì bắt gặp cô đang nằm bên cạnh mộ anh vừa mớ vừa khóc sướt mướt. "Sao chị khóc vậy?""Quốc, chị mơ thấy anh Huy về với chị đó em, nhưng mà bây giờ ảnh đi rồi""Ảnh luôn dõi theo chị, đừng khóc mà ảnh sẽ buồn lắm. Vào nhà với em, các con đang nhớ chị lắm"
Tiểu vy, anh không bỏ em, chỉ là anh và em hiện tại đang ở hai thế giới khác biệt. Kiếp này ta không thành đôi nhưng kiếp sau anh hẹn em, chúng ta sẽ nên duyên vợ chồng...
..
"Con rể má coi bộ tài nấu ăn cũng hông có thua kém ai đâu nghen" Bà tư húp muỗng cháo rồi tấm tắc khen. "Có thích miệng hông má?" Nghe anh nói xong ai cũng phì cười, Thiên Hương là người cười lớn nhất. "Hông phải là thích miệng mà là ngon miệng""À, má có ngon miệng hông má?""Ngon lắm đó nghen" bà cả rồi bà ba cũng khen đáo để. "Dị đó mà lúc ở nhà con nấu mà vợ cứ chê con đó cha má""Nè nhe, ở nhà anh nấu cho em ăn mặn lè hà đâu có ngon như bây giờ đâu""Vậy bây giờ có công nhận tài lẻ của anh chưa?""Rồi! Ăn đi đừng nói nữa mà!" Thiên Hương thẹn quá mà chỉ biết cúi đầu ăn và ăn. Thái Hanh gắp cho em vài miếng gà vào chén rồi xé nhỏ ra cho em dễ ăn. "Có vừa miệng em không?""Dạ ngon lắm"Chính Quốc chun chun mũi hơi ửng đổ lên vì bị muỗi chích nhìn anh. "Thương làm sao cho hết đây hông biết nữa"Anh định chu môi hôn Quốc thì bà ba ho khan một tiếng. "E hèm! Mọi người còn ở đây" Bà ba nhìn đôi trẻ chim chuột trên bàn ăn thì lên tiếng nhắc nhở, nói chứ chuyện đó nó diễn ra thường xuyên như cơm bữa mà tại vợ chồng Thiên Hương mới về nên phải kiềm kiềm xuống. Thương cho Tiểu Vy ngồi nhìn hai đôi trẻ vui đùa thật hạnh phúc biết bao, má cả vì thương nên có kiếm một mối con nhà gia giáo làm mai cho cô nhưng cô không chịu, vì Tiểu Vy đã hứa một lòng chung thuỷ với Chánh Huy. "Chị ăn cái này đi, ngon lắm" Chính Quốc biết cô tuổi thân nên kéo ghế lại bên cạnh ngồi cho Tiểu Vy bớt buồn đi phần nào. "Chị cảm ơn em""Đừng buồn nữa nghen, mọi người luôn bên cạnh chị"Mọi người luôn bên cạnh Tiểu Vy và cả Chánh Huy cũng vậy, anh luôn dõi theo sau che chở cho vợ con mình. Sau bữa cơm, Tiểu Vy có đem một ít trái cây ra mộ cúng cho Chánh Huy, cô ngồi bên cạnh trò chuyện với anh như mọi khi và cũng chỉ có mình cô nói mà thôi. "Anh nè, hôm nay Tiểu Hân hông được ngoan, con bé dạo này bướng bĩnh hẳn ra vì em chiều nó quá riết sinh hư rồi, nhưng mà em đã dạy lại cho con biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Và anh biết sao hông? Con bé đã biết tự xin lỗi em và hứa sẽ hổng hư nữa đó"Cô dứt lời, không gian trở nên yên lặng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng lá cây xào xạc. "Hưmm... nhớ anh quá à, phải làm sao đây anh ơi?"Cô tựa đầu vào mộ nhìn xa xăm, gió thổi nhè nhẹ dễ chịu vô cùng. Đôi mắt cô dần mờ đi và Tiểu Vy đã chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Cô thấy mình đang đứng ngay bến đò ở đầu xóm, nhìn thấy trên đò có một người đàn ông quen thuộc nhưng không nhớ ra là ai. "Chánh Huy?" Cô nheo mắt rồi nhìn thật kĩ. "Anh ơi... anh Huy ơi" Con đò vừa cập bến, nhận thấy bóng dáng mà mình mong nhớ bao lâu nay, cô liền chạy lại ôm chặt lấy anh. "Anh ơi... hức... em nhớ anh nhiều lắm"Cô ôm chặt Chánh Huy, ôm chặt thật chặt để không cho anh thoát ra khỏi vòng tay của cô. "Vợ đừng khóc mà""Em nhớ anh nhiều dữ lắm""Anh biết, anh biết hết. Ngoan đừng khóc nữa, anh dẫn Tiểu Vy đi chơi nha""Dạ"Anh nắm tay cô đi theo con đường mòn dẫn ra phiên chợ chiều, anh đưa cô đi hết gian hàng này đến gian hàng kia để lựa những thứ cô yêu thích nhưng Tiểu Vy không muốn mua gì cả, cô chỉ muốn bên cạnh anh thật lâu mà thôi. Đi bên nhau đến tối muộn thì Chánh Huy dẫn cô đến một ngôi nhà quen thuộc, là Kim gia. "Em vào đi""Anh vào với em đi, đây là nhà của chúng ta mà"Chánh Huy mỉm cười lắc đầu, tay chạm lên má Tiểu Vy cất giọng nói: "Không, anh phải đi rồi""Là sao? Sao anh lại hông vào nhà mà đi đâu?""Tiểu Vy, vào nhà với mọi người đi em, anh sẽ thường xuyên về thăm em và các con""Không! Anh đừng đi mà!!! Không!!!!"Đám gia đinh trong nhà lôi cô vào trong nhưng Tiểu Vy quyết liệt chống đối, cố vùng vẫy thoát ra chạy đến bên anh. "Không!!! Buông tôi ra!!! Không!!! Thả tôi ra!!! Tôi muốn đi với anh Huy!!! Thả tôi raaaaa"Chánh Huy đau lòng nhìn người thương nhưng chẳng biết làm gì hơn, hôn nhẹ lên đôi má ấy rồi biến mất sau lùm cây. "Anh ơi đừng bỏ em... anh Huy ơi đừng bỏ em mà anh ơi... "Tiểu Vy gục ngã, cô quỵ xuống nhìn về phía anh nhưng anh đu mất rồi, người cô thương đi mãi rồi.
"Chị Vy ơi! Chị Vy!"Tiểu Vy giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi. "Quốc..."Chính Quốc thấy trời đã tối nhưng chẳng thấy cô đâu, biết Tiểu Vy chớ đi đầu ngoài ra mộ của Chánh Huy nên bèn đi tìm, đi tới thì bắt gặp cô đang nằm bên cạnh mộ anh vừa mớ vừa khóc sướt mướt. "Sao chị khóc vậy?""Quốc, chị mơ thấy anh Huy về với chị đó em, nhưng mà bây giờ ảnh đi rồi""Ảnh luôn dõi theo chị, đừng khóc mà ảnh sẽ buồn lắm. Vào nhà với em, các con đang nhớ chị lắm"
Tiểu vy, anh không bỏ em, chỉ là anh và em hiện tại đang ở hai thế giới khác biệt. Kiếp này ta không thành đôi nhưng kiếp sau anh hẹn em, chúng ta sẽ nên duyên vợ chồng...
...
Mie
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com